Nghiêm Khánh từ xa đã thấy ngay Ngụy Vô Tiện. Đương nhiên, cho dù là mắt mù đột ngột, thì cũng chỉ dựa trên không khí bất thình lình đột biến trong phim trường cộng với mấy cái vẻ mặt phiêu phiêu, dương dương phấn hồng lan tỏa trong nhân viên đoàn làm phim cũng đủ báo cho hắn biết là ai đó đang đi lại gần.
Ai, đầu năm nay, lớn lên đẹp đúng là chiếm tiện nghi nha. Nghiêm Khánh vuốt cái bụng bia ông chú của mình, lòng đầy chua xót.
Nhưng vừa thấy người kia mặc chiến giáp bạc, phảng phất như là Sở Dục sống bước từ trong truyện ra đi tới, hắn lại cầm lòng không đậu mà ngoác miệng cười -- diễn viên càng xuất sắc, ratings của hắn liền bảo đảm cao tới nóc nhà! <<Hoàng Đồ>> là cái đại IP *. Đại IP có nghĩa là rất nhiều fan chú ý. Đây dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng mà fan nguyên tác cũng không phải dễ chiều. Ngay cả khi hắn đã là lão hổ trong làng phim, người đầy kinh nghiệm, nhưng chỉ cần một cái không chú ý, cũng có khả năng lật thuyền.
(*: Đại IP. Thuật ngữ CBiz. Chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết có tiếng, được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, xôn xao từ trước khi đến sau khi công chiếu)
Nghiêm Khánh hướng về Ngụy Vô Tiện mà vẫy vẫy tay: "Vô Tiện, ta nghe Kiều tiểu thư nói ngươi có học võ. Ngươi trước tiên lại đây thử một phen. Để cho lão sư chỉ đạo võ thuật xem bản lĩnh của ngươi. Cảnh diễn đánh của ngươi không ít, võ sư muốn xem thân thủ của ngươi để còn căn vào đó thiết kế cho ngươi một vài chiêu thức."
Chỉ đạo? Ngụy Vô Tiện không rõ ý vị, mắt quét qua vị võ sư cường tráng vạm vỡ đứng một bên, rồi bước đến trước kệ binh khí, nhấc chân đá một cái. Một cây trường thương thắt dải đỏ ở cổ chịu lực nảy lên cao. Ngụy Vô Tiện phi thân nhảy, ở giữa không trung nắm lấy trường thương.
Ngụy Vô Tiện trước đây chưa bao giờ sử dụng qua trường thương. Trên thực tế, mười tám loại vũ khí cổ của Hành Tinh Xanh, hắn chưa đụng qua mấy món. Kiếm đạo là độc tôn ở Tiểu Hành Tinh Di Lăng. Ngụy Vô Tiện sống qua mười chín năm cũng chỉ học qua kiếm pháp thôi. Nhưng đượng là một người có tố chất thân thể tốt, ngộ tính cao, như vậy binh khí gì trong tay hắn cầm lên đều có thể dễ dàng thích nghi. Như mấy loại cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp, phóng hoa, ném lá cũng có thể đả thương người. Chính là đạo lý đó!
Huống chi, buổi tối mấy ngày hôm nay, Ngụy Vô Tiện cũng cố ý xem mấy cái video vật lộn vũ khí. Ở trên chiến trường, dài một tấc là mạnh một tấc. Sở Dục học tập thương pháp từ nhỏ. Cây Bách Điểu Triều Hoàng thương là vũ khí đại biểu của hắn. Thương ở, người ở. Thương vong, người vong. Ngụy Vô Tiện đã nghiên cứu qua nguyên tác, sao có thể hoàn toàn không biết gì về thương pháp.
Khóe môi Ngụy Vô Tiện giơ lên một mạt ý cười. Trường thương màu bạc ở trong tay hắn vũ động lên. Trường thương luyện từ sắt thép nên trọng lượng không nhỏ. Nhưng trong tay Ngụy Vô Tiện lại cử trọng nhược khinh, khí tràng như nuốt Lục Hợp Bát Hoang.
Thứ, chọc, điểm, quét, đâm, chiêu chiêu chế địch, bát, giá, chắn, chảy, hư thật cũng tế phòng thủ có cách.
Chân Ngụy Vô Tiện hoặc tiến, hoặc lui. Trường thương bị hắn vũ đến quạt ra gió. Mũi thương lạnh băng cùng với giáp bạc trên thân hắn dường như muốn hoà vào thành một. Dưới ánh mặt trời phản ra ánh sáng chói mắt. Chỉ có tua rua vải đỏ trên mũi thương cùng với mạt môi đỏ tươi kia là sắc thái duy nhất giữa trung tâm lốc xoáy ngân quang kia.
Thật là vừa đẹp lại vừa dữ dội! Nghiêm Khánh cuống quít che mắt, liên tục thối lui. Phải ra đến khoảng cách an toàn hắn mới dám buông tay. Cảm giác sợ hãi đến tay chân nhũn ra vì bị thổi một tràng sát khí trực diện mới từ từ tan ra.
Hít thở nhè nhẹ lấy hơi, lúc này Nghiêm Khánh mới nghe tiếng động đến bên tai, quay đầu nhìn lại, thấy người người vậy xem cũng đều một bộ dáng mắt trợn, cằm rớt.
"Đây là cái diễn viên thần tiên gì ah! Trách không được Kiều Tinh đối tốt với hắn như vậy!" Nghiêm Khánh sờ sờ cằm, đem địa vị của Ngụy Vô Tiện trong đầu nâng lên một bậc.
Đến lúc Ngụy Vô Tiện thu tay loại, soái khí tiêu sái mà duỗi tay ném. Trường thương lại vững vàng rơi trở vào kệ binh khí. Nghiêm Khánh lập tức đi đầu vỗ tay, không cần cho tiền mà cũng tuôn ra một tràng dài mấy câu khích lệ.
"Hảo thương pháp! Hảo thân thủ! Nếu Sở Dục có loại thương pháp này, không trách hắn một thân thủ này mà tọa trấn man di, nổi danh thiên hạ!"
Ngụy Vô Tiện cười nhàn nhạt: "Đó là thường thôi. Nhưng đạo diễn, ta không khiêng nổi cái khen của ngài. Thứ ta am hiểu nhất vẫn là kiếm pháp. Đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc với binh khí hệ thương."
"A?" Nghiêm Khánh chấn kinh rồi. Lần đầu tiên tiếp túc với trường thương còn có thể chơi thành như vậy. Vậy kiếm pháp của hắn là cái trình độ gì? Nghiem Khánh nhịn không được, trong lòng phát ngứa, chạy đến kệ binh khí gỡ xuống một cây trường kếm cổ, đưa cho Ngụy Vô Tiện.
"Vô Tiện a, ngươi cũng quá khiêm tốn đi. Này sao có thể gọi là bình thường??!!" Nghiêm Khánh không để ý tới thần sắc phức tạp của Ngụy Vô Tiện lúc nhận kiếm. Hắn ngượng ngùng chà tay, lòng đầy mong mỏi. "Ngụy công tử, không biết chúng ta có may mắn được thưởng thức kiếm pháp của ngươi không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT