Cuộc sống “chung nhà” chẳng mấy êm ấm của cặp đôi Dương – Vũ thoạt nhìn đầy những biến cố vô ngôn giãi bày, bất quá cũng khập khiễng bước qua được nửa tuần trăng.

Gương mặt bơ phờ, suy yếu lúc này đây của Thương Vũ vì đêm nào cũng phải ra sức giữ gìn trinh tiết, như thể bất cẩn tí xíu thì cúc hoa yêu quý sẽ bị lão sắc lang hái ngay, trừ đóa cúc xinh tươi bao năm gìn giữ, còn lại toàn bộ.. tâm mệt, thân mệt, tinh thần mệt, mà trái tim cũng mệt theo.

Thương Vũ tự hỏi bản thân mình có điểm gì nổi bật, dung mạo cùng lắm có thể xếp vào hàng ngũ điển trai, tuấn tú, nhưng mà ngoài kia, chỉ cần Dương tổng búng tay, kẻ đẹp trai hơn y xếp hàng dài đến mấy con phố cũng không hết, tình nguyện chờ hắn duyệt.

Thương Vũ nghĩ về tài năng của mình, diễn xuất tuy có điểm xuất thần, tính ra vẫn thua xa các bậc đàn anh, tiền bối, không quá phi phàm, chưa có vai diễn nào đi vào lòng người hâm mộ.

Thương Vũ nhớ lại nhân sinh bi thảm, không biết ba mình là ai, vừa thơ ấu đã bị mẹ bỏ rơi, cô độc trong cô nhi viện thiếu thốn tình thương, trái tim dần khép lại không muốn tiếp nhận thêm thương tổn nào.

Đại khái là trên người y hoàn toàn không có chỗ nào đáng để thiên chi kiêu tử như Triều Dương – quân vương Tập đoàn Công nghệ, danh lợi tiền tài đếm không xuể, nắm trong tay muôn vàn bảo vật, đứng trên đỉnh cao quyền lực, lựa chọn ngó ngàng tới y.

Một người như tồn tại cô lập bị thiên mệnh bỏ quên, ở bên người kia vừa sinh ra đã ở tại nơi vạch đích vinh quang rạng ngời, mà y có cố gắng bao nhiêu cũng không tài nào đạt được.

Những tháng ngày sống cùng Triều Dương, Thương Vũ chỉ mơ hồ cảm giác không chân thực, như thể cuộc đời quá tăm tối, bi ai, chèn ép y đến mức hình thành nên giấc mộng hoang đường này. 

“Tít, tít,..” âm báo tin nhắn tới, Thương Vũ gạt đi những nghĩ suy rối rắm chiếm cứ tâm trí, mở khóa màn hình điện thoại xem nội dung người gửi.

Là Lương Gia Trạch? Cậu ta rốt cuộc cũng thực hiện lời giao ước, cho y gặp mặt mẹ mình, Thương Vũ cảm thấy đáy mắt nóng lên, y không phải kẻ hay khóc, chỉ là mong muốn gặp lại người phụ nữ mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, khổ cực đưa y đến với thế giới này rồi nhẫn tâm rời bỏ.

Thương Vũ không trách bà ta, ai cũng sẽ có quyết định và con đường riêng của mỗi người, y chỉ có câu hỏi chờ nghe lời giải đáp, cũng như muốn nhìn thấy bà ta một lần, nhìn xem từ bỏ đứa con trai ruột thịt này, sống cuộc đời mà mình lựa chọn, liệu sẽ hạnh phúc sao?

[10:00 tại Trung tâm thương mại Quốc tế] lời nhắn ngắn gọn đến mức không kèm giải thích thừa thải nào, Thương Vũ tắt điện thoại, cuộn người trầm tư.

Sau hồi đặt xuống những lo lắng suy nghĩ trong đầu, bước đến tủ quần áo mà Triều Dương chuẩn bị cho y, hơn chục bộ tây trang xa hoa lộng lẫy cùng thường phục do các nhà thiết kế tên tuổi tạo nên, Thương Vũ chọn bộ quần áo y mang tới nằm lặng lẽ đơn độc ở góc tủ trong cùng, giấc mơ nào rồi cũng đến lúc tỉnh, thực tại nào chẳng chứa đựng bi thương.

Y không đoán được mục đích Triều Dương đối xử tốt với mình, để dày vò trả thù cho tam kiếp Không gian hay muốn trải nghiệm cảm giác mới mẻ chinh phục túc địch, nâng y lên đỉnh cao rồi đạp y rớt xuống địa ngục? 

Nương theo hắn bấy lâu đã là nhượng bộ lớn nhất cho những đau thương, sai lầm y từng tạo nên, đoạn tương lai sau này, vẫn nên đường ai nấy bước, Thương Vũ trong chiếc áo sơ mi trắng đơn giản mà khôi ngô, quần tây chỉnh tề vô cùng bắt mắt, mái tóc không chút cầu kỳ được gió thổi tung, dưới ánh sáng rực rỡ của nắng trời, rời khỏi biệt thự sang trọng nhất S quốc.

Phòng triển lãm Thiết bị Công nghệ cao của tập đoàn Kình Thiên được đặt tại tầng cao nhất của Trung tâm thương mại Quốc Tế, Triều Dương cùng A Thất, lão Tần đi thị sát tình hình.

“Sản phẩm sắp lên sàn của Kình Thiên đế quốc sẽ được bày trí ở đây, thưa Dương tổng.” Tổng quản lý Trung tâm khom người cúi lưng, chỉ sợ vị trước mặt không hài lòng.

Triều Dương nhìn qua tầng cửa kính dày cộm, tia nắng vẫn len lỏi chiếu vào những điểm rải rác của tòa nhà, đối A Thất cau mày, người sau tức khắc hiểu ý dặn dò quản lý: “Thay toàn bộ thủy tinh tầng này thành chất liệu cản nắng, còn phải là loại hấp thụ nhiệt độ tốt nhất.” 

Quả thật không hổ danh là Thư ký hàng đầu, nhìn trẻ trung mà cực kỳ am hiểu suy nghĩ của cấp trên, lão bản nhíu mày liền biết người ta muốn gì.

Hàng loạt chỉ thị được đưa ra, Quản lý cẩn thận ghi xuống, không thiếu chữ nào, tháp tùng đoàn người Triều Dương đi quanh khu Triển lãm to lớn phồn hoa, náo nhiệt.

Cách đó hai tầng, tại Phòng riêng dành cho Hội viên cao cấp của Trung tâm Thương mại, ba thân ảnh hiện đang ngồi đối diện nhau trong bầu không khí ngột ngạt, hít thở không thông, yên tĩnh bao trùm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play