Dưới căn phòng giam bí mật, tiếng cười điên loạn dần dần im bặt, thay vào đó là âm thanh kêu cứu, tiếng la hét thất thanh, không ai biết nơi đó xảy ra chuyện gì, Triều Dương cũng không mấy quan tâm đến việc đó, ân cần chạm vào vết thương nơi bả vai Thương Vũ đã được băng bó kỹ lưỡng.
Bác sĩ đứng bên cạnh hoảng sợ có phần run rẩy, bọn họ không dám nói cho Dương tổng biết ái nhân của hắn đã rơi vào trạng thái vô thức, hôn mê sâu không có dấu hiệu hồi tỉnh.
Khí lạnh tỏa ra từ thân thể Triều Dương khiến những người có mặt trong căn phòng bắt đầu lo lắng, như thể đế vương tuyên lệnh, nếu bọn họ không chữa được lập tức bị xử tử hình.
A Thất từ ngoài cửa tiến vào, đến bên tai Triều Dương nói nhỏ gì đó, người sau chân mày đang cau chặt bỗng dãn ra, sát khí giảm đi vài phần.
“Thật sự đã tìm được sao?” Triều Dương nhẹ giọng hỏi lại, thanh âm trầm thấp, ánh mắt trân trọng nhìn Thương Vũ như báu vật vô giá trên cõi đời.
Đặt lên trán y nụ hôn dịu dàng, bằng tất cả mọi giá, hắn nhất định phải cứu được sinh mệnh Thương Vũ, không ngại đánh đổi bất kỳ thứ gì, Triều Dương cũng cam tâm tình nguyện.
Phòng thí nghiệm mô phỏng lập trình công nghệ T thành,
Hai chủ tớ Triều Dương cùng A Thất hiên ngang xuất hiện, mọi người đang nghiên cứu thiết bị vì sự có mặt của hai người mà hò hét khó tin.
“Có phải là Dương tổng không?”, “Ngoài đời còn đẹp trai hơn trên tạp chí!”, “Dương tổng sao lại tới đây?”,…
Những tiếng xì xào, thanh âm bàn tán ồn ào khiến người yêu thích sự yên tĩnh như Quân Viễn không hài lòng, anh vừa gõ bàn, toàn bộ tiếng động bất chợt ngưng bặt, trả lại không gian tĩnh lặng như lúc bọn họ chưa đến.
“Anh là chủ nhiệm Quân?” Đi xuyên qua nhóm người, Triều Dương đến trước mặt Quân Viễn nhìn anh trực diện, ánh mắt không che giấu sự đánh giá, tìm tòi.
“Thực vui mừng vì được Dương tổng để mắt đến!” Quân Viễn bộ dáng cà lơ phất phơ, mái tóc dài buộc hờ hững phía sau, cặp kính mỏng không thể che chắn đôi con ngươi xanh biếc phía sau nó, chiếc mũi cao ngất cùng đôi môi mỏng đầy cá tính.
Nếu nói Triều Dương mang vẻ điển trai chính khí, kiêu hùng, quân vương chí tôn thì Quân Viễn lại sở hữu ngoại hình hài hòa, bắt mắt, dòng máu lai trong cơ thể anh khiến cho từng đường nét, góc cạnh gương mặt cuốn hút mê người.
Giá trị nhan sắc của hai người này không ai thua ai, A Thất đứng ngoài cuộc âm thầm so sánh đôi bên, bất quá vì tình nghĩa chủ tớ bấy lâu, cậu dĩ nhiên sẽ chọn lựa theo phe Triều Dương, âm thầm đánh dấu trừ cho người đàn ông trước giờ chưa từng gặp mặt – Quân Viễn.
“Chiếc mặt nạ này là do anh nghiên cứu ra?” Triều Dương xuất trong tay ra tấm bản vẽ được hắn phác thảo dựa trên trí nhớ còn sót lại sau tam kiếp không gian, họa lại giống hệt như vật thực.
Quân Viễn có chút trầm tư, chăm chú suy ngẫm, rốt cuộc gật đầu: “Không sai, chính là của tôi.”
Nhưng không chờ đợi Triều Dương hỏi tiếp, anh đã lên tiếng phủ đầu: “Tiếc là tôi đã đánh mất nó, không biết tên xấu xa nào lấy cắp đi.”
A Thất ngớ người thấp nén nhang cho anh ta, dám nói Tổng tài phu nhân là kẻ trộm, đúng là chán sống mà.
“Không sao, tôi chỉ muốn anh mô phỏng lại tần số không gian trên chiếc mặt nạ đó, vì nó vô tình trùng khớp với tần số sóng điện não của người yêu tôi, anh nói đi, bất cứ giá nào tôi cũng đồng ý đánh đổi.” Triều Dương không giấu giếm chuyện gì, chỉ cần cứu được Thương Vũ, hắn không ngại trả giá.
“Một nửa Kình Thiên đế quốc, đồng ý thì đến gặp tôi!” Quân Viễn bỏ lại câu nói khinh người, khiến cả phòng thí nghiệm đều hít khí lạnh, chủ nhiệm Quân thực sự quá tự cao tự đại rồi.
Quân Viễn bước chân thong dong ý định ra khỏi phòng nghiên cứu, lại bị câu nói của Triều Dương chú định tại chỗ: “Tôi đồng ý!”
A Thất chẳng ngờ đến lão bản của mình lần này thực sự sa chân vào ái tình rồi, bất chấp cả sản nghiệp gia tộc, cơ đồ trăm năm, dám vì tình yêu mà hành động.
Từ bé đến lớn cậu đều theo trợ thủ cho hắn, nhìn hắn từ đứa trẻ rồi trưởng thành lập nghiệp, IQ bẩm sinh hơn người, nhưng EQ gần như âm, A Thất nhiều lần lo lắng ông chủ mình sẽ cô quạnh cả đời thì bất ngờ nghe phu nhân nói Lương Gia Trạch có khả năng là thiếu phu nhân tương lai.
Bất quá A Thất không đánh giá cao tên ngu ngốc họ Lương chỉ biết gây sự mà chẳng làm nên tích sự gì, cũng nhận thấy tình cảm Triều Dương hướng cậu ta không nhiều bao nhiêu, có thể đơn giản vì muốn phu nhân vui lòng.
Nhưng lần này, đối với Thương Vũ, cậu hoàn toàn thấy được tình yêu sâu đậm, cháy bỏng đến cuồng nhiệt của Dương tổng dành cho y, ngây ngô mà chân thật, bá đạo mà ngọt ngào.
“Thật không ngờ Dương tổng nhanh gọn quyết đoán đến vậy, tốt, thế thì chúng ta lập tức bắt đầu!” Quân Viễn nói với Triều Dương nhưng đôi mắt trong khoảnh khắc nhìn sang A Thất, thiếu niên trẻ tuổi này đặc biệt cuốn hút, không biết ẩn sâu sau gọng kính kia, sẽ là diện mạo như thế nào, nhưng dù sao đi nữa, đã được anh nhìn trúng thì tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT