“Ầm”, đập nát bức tranh cuối cùng trong thư phòng, vẫn chẳng phát hiện cơ quan bí mật nào, Kình Dương tức giận điên cuồng, không nơi bạo phát, hất đổ bàn ghế, như tên điên xê dịch bất cứ món đồ nào xuất hiện trước mặt.
Nhóm kẻ hầu nhìn thấy vị thiếu phu nhân sau cái chết của thiếu gia, liền biến thành người tâm thần đều đau xót, cảm thương.
Không ai dám đứng ra ngăn cản, canh chừng ở hai bên mà sợ sệt nguyện cầu, mong cho phu nhân sớm vượt qua được nỗi bi thương.
“Phu nhân, phu nhân, có người tự xưng A Vũ đến tìm ngươi, còn đeo chiếc mặt nạ vô cùng kỳ quái.” Tên gác cổng ban đầu dự định không cho cậu ta vào, nhưng người tới một mực khẳng định có thể giúp được tình huống hiện thời, bảo tiêu cùng gác cổng phân vân xong lập tức nhượng bộ, để y vào.
Kình Dương đang nâng cây đèn bàn pha lê tinh xảo dự tính hủy diệt, nghe vậy, chợt ngừng lại: “Ngươi nói.. A Vũ tới đây?”
Kình Dương ngây ngốc lặp lại lời nói, rồi như ý thức được gì, bất chấp mọi người, lao thẳng ra khách phòng, chỉ thấy vị thiếu niên từ thân hình cho tới quần áo, kiểu tóc, nước hoa, đều hệt như Thương Vũ mỗi lần xuất hiện trong bệnh viện thăm hắn.
Chân vô thức bước đến trước mặt thiếu niên, người sau ngẩng đầu nhìn hắn đôi mắt trìu mến, chứa chan muôn vàn tình ý đậm sâu.
“Ặc..” khoảng cách còn vài tấc, Kình Dương hạ tay, bóp chặt cần cổ mỏng manh của người nọ, siết cậu ta một đoạn, nâng cả người lên khỏi mặt đất, tay còn lại nhẹ nhàng, nâng niu tháo chiếc mặt nạ mình vẫn luôn tìm kiếm xuống.
Rốt cuộc cũng tìm thấy mi rồi, đụng chạm phải ánh mắt bất thiện của vị nam chủ trong ba kiếp thời không, “diện cụ” cảm thấy vô cùng hoảng sợ nhưng đành bất lực không thể mọc chân mà chạy trốn như người nào kia.
Sau đó Kình Dương chẳng mảy may chú ý đến thiếu niên đang bị mình siết chặt cổ, không dành ra phút giây dư thừa nào, quăng Minh Vũ dung mạo đã trắng bệch vì sợ hãi cực độ xuống đất.
“Tìm ngươi thật vất vả.” Minh Vũ trố mắt nhìn Kình Dương cảm xúc lạnh lùng, tuyệt tình mà lúc chạm vào chiếc mặt nạ ngân sắc vô cùng trân trọng, chẳng khác nào báu vật vô giá.
“A..A Dương.” Minh Vũ trường tới cạnh chân hắn, níu lấy ống quần, ngước mặt nhìn hắn.
Đôi mắt lạnh lùng, sắc bén hệt như nhìn người sắp chết, Kình Dương hàn ý dâng trào buông ra câu hỏi: “Tại sao lại cải trang thành A Vũ?”
Chẳng thể nào đoán được người trước mặt này sẽ buông ra câu hỏi như vậy, Minh Vũ lấp bấp ngờ nghệch: “Ta..ta..thật là A Vũ mà..”
“Ngươi không phải, cho dù có khoác lên mình chiếc mặt nạ này, hay kể cả khi mang hình hài của y, ngươi vĩnh viễn cũng không phải A Vũ của ta.” Lời kết luận quả quyết và kiên định, nỗi đau nhìn ái nhân ngay trước mắt từ giã cõi đời để chìm vào lòng đất lạnh Kình Dương đã quá rõ ràng, đau đớn đến tâm can quặn thắt, thương tổn đến máu thịt đầm đìa.
Kình Dương rút cây dao gọt trái cây sắc bén trên bàn trà ra, bước chân như tử thần tiến về phía Minh Vũ, mặt chẳng đọng tí cảm xúc nào, tiến đến Minh Vũ đang dần lùi về sau trốn tránh.
“Đừng, cầu ngươi, đừng giết ta.” Minh Vũ vẻ mặt hoảng hốt cực độ, đôi đồng tử trừng lớn không nghĩ tới Kình Dương nam chủ với thuộc tính dương quang chính nghĩa, lạnh lùng tinh anh sẽ có một nhân cách biến thái, tâm thần thế này.
“Ha..ha.. chết..có gì đáng sợ? Người kia chẳng phải cũng đã chọn cái chết suốt ba kiếp nhân sinh đấy sao?” Kình Dương cau mày nhìn ánh sáng phản quang làm lưỡi dao càng trở nên sắc lẹm, ghê người.
“Chưa kể đến, nguyên nhân y biến mất, lựa chọn phải rời khỏi ta, hẳn là vì ngươi có đúng không, Đường Vũ?” Là câu hỏi, nhưng chẳng cần người sau trả lời, Kình Dương hắn thực sự không phải kẻ ngu ngốc, để mặc người khác trêu đùa, chỉ vì tình yêu mù quáng dành cho A Vũ biến hắn trở nên u mê, toàn tâm toàn ý tin tưởng đối phương.
Thời khắc này chợt suy ngẫm tận tường, là sự sắp đặt của tạo hóa hay đều là âm mưu của A Vũ, mà hết kiếp này đến kiếp khác, đều quyết định tác thành cho hắn cùng tên giả danh trước mặt.
Vừa nghe những lời của Kình Dương, Minh Vũ trái tim như muốn ngừng đập, hắn đã biết hết thảy, tất cả mọi chuyện hắn đều đã thông suốt, ha ha ha, A Vũ.. lại là A Vũ, thật không nghĩ tới, sẽ có lúc, ta tự mang đá đập chân mình.
Minh Vũ không còn lùi về sau theo phản xạ bản năng, cậu liếc nhìn chiếc mặt nạ trên tay Kình Dương rồi hướng thẳng tới diện mạo ưu tú hơn người kia, chỉ cần chạm phải ánh mắt hắn, lập tức say mê cả một đời, yên lặng chấp nhận sự phát xét của đối phương.
“Nếu thế giới này chỉ là hư ảo, vậy, ta muốn nhìn xem, thế giới chân thực nhất là như thế nào, A Vũ ở trong thế giới đó, sẽ là người ra sao? Ngươi đoán xem, giây phút y gặp lại ta, sẽ cực kỳ hạnh phúc hay là vô cùng kinh ngạc?” Kình Dương không biết là đang nói với Minh Vũ, hay tự nói với bản thân mình, câu môi nở nụ cười xuất chúng mà hai kiếp rồi người trước mặt mới được nhìn thấy.
Tay cầm dao hướng lên cao, rồi mạnh mẽ hạ xuống một cách quyết tuyệt, “PHẬP” thanh âm ghê người vang lên trong đại sảnh sang trọng tinh tường, “Áaaaa..” Minh Vũ thét lớn như muốn phá tan cả không gian, máu tươi đỏ au bắn ướt gương mặt cậu, ánh mắt bàng hoàng nhìn nam nhân đối diện từ từ ngã khuỵu xuống.
“A Vũ, hẹn gặp lại” trước khi lâm vào mê man vô thức, lời cuối cùng Kình Dương khẽ mấp máy môi thu vào cả trong thính giác của Minh Vũ – người đã bất chấp sợ hãi, chạy đến ôm chặt hắn vào lòng, đưa tay ghìm lại vết thương tại vị trí trái tim bị hắn dùng dao nhọn đâm thủng đang chảy máu đầm đìa.
“KHÔNGGG!” Nhìn Kình Dương nhắm mắt xuôi tay, Minh Vũ oán hận siết cả lòng bàn tay, giữ chặt thi thể người trong lòng như muốn khảm hắn vào da thịt mình. Thế giới thực sao? Hy vọng hão huyền! Kình Dương vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về cậu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT