Thương Vũ cảm thấy mịt mờ tỉnh lại sau giấc mộng dài, càng không hiểu nguyên nhân mình sao lại đột nhiên ngất xỉu ở đây, giật mình đưa tay chạm vào mặt nạ đang mang, vẫn còn, may quá, rồi xoay người nhìn đến vị nam chính mà y cần phải hộ tống.

Kình Dương nằm yên bất động bên cạnh Thương Vũ, không có tí tăm hơi động tĩnh nào, khiến người sau yên tâm phần nào, thở phào nhẹ nhõm.

Y xuất điện thoại trong túi áo của hắn ra, mở lên định vị trực tuyến, phát tín hiệu về trung tâm, liền có người bắt sóng.

Nhận được tin tức người đó hẳn đã tỉnh lại, Thương Vũ hướng Kình Dương quan sát lần cuối, kế đến không chút chần chừ vội vã ly khai, như thể chưa hề xuất hiện tại nơi này.

Kình Dương nhếch môi cười bi đát, đây mới chính là “tình cảm” mà A Vũ dành cho hắn, không cần biết hắn thống khổ thế nào, đau đớn ra sao, vẫn vô tình biến mất, một lần là vậy, hai lần vẫn vậy, ba lần cũng như vậy.

“Mau lên, ở chỗ này, bên này.” Tiếng nói của Minh Vũ cùng chuỗi bước chân nhiều người tiến dần về phía này, mỗi câu từ cậu ta phát ra đều chứa đựng sự bất an, lo lắng, đến lúc trông thấy Kình Dương nằm xụi lơ trên nền đất lạnh liền hốt hoảng chạy đến sát bên, đỡ hắn vào lòng: “A Dương, mau tỉnh lại, A Dương!” 

Kình Dương cảm thấy mình không việc gì phải tiếp tục giả vờ nữa, nhẹ mở ra đôi mắt tinh tường nhìn thấu thế nhân, hướng Minh Vũ dò xét.

“May quá, may là anh không sao! Trình Cẩn chết tiệt, cùng tên Hoắc Đình độc ác kia, hai người họ đúng là những kẻ máu lạnh, coi trời bằng vung.” Minh Vũ vẻ mặt chính nghĩa, từng lời nói ra đều vô cùng quả quyết, như thể cậu biết rõ tất tần tật sự tình đang diễn ra.

Nếu là trước đây, Kình Dương có khả năng phụng bồi đối phương để thu thập thêm thông tin, lời giải, tiếc rằng tại thời khắc này, hắn không còn tâm trạng nào đối đáp, yên tĩnh nằm xuống băng ca, nhắm mắt dưỡng thần.

Minh Vũ chẳng để ý đến sự chán chường, uể oải của Kình Dương, ra sức liên thuyên những lời nói khó nghe, buộc tội Trình Cẩn cùng Hoắc Đình, y hệt kiếp trước lúc Đường Vũ bên cạnh hắn thổi gió về việc diệt trừ Lâm gia.

Nằm chết lặng trên băng ca mặc cho mọi người bày trí, Kình Dương tại thời điểm này chỉ còn nỗi mất mát vô biên, chẳng thể trách hắn khờ dại vô tri, nhân sinh dẫu có dông dài như thế, người đầu tiên xuất hiện trong sinh mệnh đem đến cho hắn sự rung động khắc vào xương tuỷ chính là A Vũ.

Tồn tại của cậu ta như dòng nước ấm xoa dịu nỗi rét lạnh thấu xương mà hắn đang mang, bất giác trở thành bức phù điêu vững chắc, chạm trổ thành nhân hình trong trái tim Kình Dương, bất di bất dịch.

Kiếp người như khói sương mờ ảo, thế gian biến đổi diệu kỳ, Lâm Hiên xuất hiện như cơn nắng hạ vui tươi và rực rỡ, Kình Dương luôn cảm giác ở y có điểm quen thuộc không tài nào lý giải được, hắn thất vọng muốn phủ định sự thay lòng của mình, bất chấp rời bỏ Lâm Hiên để rồi đau đến tận cùng sinh mệnh,

Từng đớn đau, từng cô độc, từng oán hận, từng bi ai, cho tới hiện tại chỉ còn sự châm chọc mỉa mai. 

Bao nhiêu đau khổ mà hắn phải chịu, đều là sự sắp đặt của một thế lực vô hình, mà A Vũ hay chính là Yến Kỳ của thế giới đầu tiên, Lâm Hiên của thế giới thứ hai và Trình Cẩn ở thực tại là người thi hành. 

Hắn cũng phần nào đoán được mục đích chung của y qua tất cả thế giới, chính là đưa hắn đến vị trí cao nhất của nhân sinh, đứng tại đỉnh vinh quang, phong quang vô hạn.

Sau đó, sau đó y dùng cách thức tàn nhẫn nhất với chính mình cũng như với hắn mà vô tình rời khỏi thế gian, bỏ lại hắn ngổn ngang cô độc.

Ha ha, A Vũ, A Vũ a, anh muốn em phải hối hận về những chuyện mà mình đã làm, y muốn hắn thành vương, vậy thì hắn sẽ không để y toại nguyện, tại kiếp này, bọn họ hãy chân chính một lần đối mặt với nhau, để xem ai là người chiến thắng.

Gần nửa năm trôi qua kể từ sau sự kiện giết người thất bại đó, Trình Cẩn sau khi hoá thân thành Thương Vũ cứu thoát Hoắc Dương thì người kia như bị đả kích tâm lý, rơi vào trầm cảm.

Tất cả các bác sĩ y thuê về đều kết luận vô phương, cú sốc nào khiến hắn trở nên lạnh lùng, tự bế, Trình Cẩn vò đầu bức tóc nghĩ cách không ra.

Tại sao nam chính đại nhân đột nhiên phong bế bản thân, thế này thì kịch bản cốt truyện làm sao tiếp tục được? Trình Cẩn đi qua đi lại, xuyên qua tấm cửa kính trong suốt của phòng săn sóc đặc biệt, nhìn Kình Dương gầy đi một vòng vì biếng ăn, mất ngủ.

Tiếp tục thế này không phải là cách, Minh Vũ cũng đã làm trăm phương ngàn cách đều không có kết quả, Trình Cẩn rối ren lựa chọn con đường bất đắc dĩ nhất.

Muốn cởi chuông, phải tìm kẻ buộc; giải tâm kết, chỉ có thể từ người tri tâm.

Hạ tay chạm tới chiếc mặt nạ mang theo bên người, mặt nạ huyền vân ngân sắc sắc sảo động lòng, vì diện cụ này đã thay đổi toàn bộ cuộc đời y, và cả cuộc đời hắn, thời khắc này, y đành sử dụng hạ sách này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play