Cánh cửa khu phòng bệnh vừa mở ra thì mọi ánh mắt của các bệnh nhân, y tá, nhân viên và cả bác sĩ đều ngẩng lên nhìn và dõi theo nhìn. Hai người đàn ông điển trai ăn mặc đơn giản nhưng phong cách bước vào cuốn theo bao ánh nhìn trầm trồ.

Bọn họ đi về phía thang máy, bấm thang lên khu vực phòng bệnh tư nhân và tiến vào phòng VIP số Một. Sau khi Lương Giang ra mở cửa nhìn thấy hai người đàn ông này thì liền chớp chớp mắt, đưa tay lên ôm lấy trái tim mình: “Hôm nay là ngày gì mà em được cùng lúc nhìn nhiều anh trai đẹp như vậy. Hạnh phúc quá đi mất!”

Lâm Thiên VŨ nghe xong liền phì cười rồi lên tiếng: “Dẻo miệng như vậy, chẳng trách Ưng Túc thương cậu.”

Lương Giang khiêm tốn co người lại, dịu dàng như nước nói: “Mời hai nam thần của lòng em vào bên trong. Hôm nay sếp em xuất viện mà có hai anh đến thì còn vinh hạnh nào bằng.”

Nói rồi Lương Giang nhường đường cho Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ bước vào. Ưng Túc đang ngồi trên ghế thong thả đọc báo, phía xa vài người giúp việc đang thu dọn đồ đạc giúp anh. Vừa nhìn thấy hai người bạn thân thì Ưng Túc cười nói: “Hai người đến thăm bệnh sao? Đi tay không như vậy không thấy kỳ à?”

Đoàn Nam Phong liền nói: “Không phải chúng tôi không muốn mang đồ tới thăm cậu. Chẳng qua cái tôi muốn tặng là mấy em gái non tơ mơn mởn mà nghe đồn là cậu kị sắc giới cho nên đành để bên ngoài xe. Cậu ra đó mà nhận.”

Lâm Thiên Vũ đợi Đoàn Nam Phong nói xong thì liền bồi thêm: “Tôi còn nghe nói cậu cấm cửa cả y tá và bác sĩ nữ, chỉ cần là giống cái bao gồm gà mái, vịt mẹ, chó cái, mèo cái,... cũng không được qua cửa phải không? Ghê gớm đến vậy thì chúng tôi biết tặng gì đây? Cuối cùng hôm nay chúng tôi quyết định có chút lòng tốt đích thân tới đón cậu xuất viện. Cậu còn không hài lòng?”

Ưng Túc nghe xong nhìn Lương Giang một lúc rồi quay lại nhìn Lâm Thiên Vũ và Đoàn Nam Phong bĩu môi nói: “Hai người có nhiều lòng tốt thật đó. Tôi nằm viện cả tháng không thấy hai người đâu, đến khi xuất viện thì lại hiện ra.”

Lâm Thiên Vũ nghe xong liền đính chính: “Ấy, chúng tôi không đến là vì chúng tôi không muốn làm kỳ đà chen vào việc vợ cũ của cậu chăm sóc cậu. Chứ không phải chúng tôi không quan tâm cậu. Cậu thấy không, ngày cậu ra viện chúng tôi cũng biết và đến đón cậu đây này.”

Lần nữa Ưng Túc lại nhìn sang Lương Giang bằng ánh mắt đe dọa. Bất kỳ tin tức nào trong nhà cũng vì hắn mà lan ra bên ngoài. Đoàn Nam Phong thấy vậy liền cười nói: “Cả tin cậu chia tay hết nhân tình để quay về với vợ chúng tôi cũng đã biết.”

Đến lúc này thì mặt Ưng Túc thật sự khó coi, anh ném về phía Lương Giang hai quả cầu lửa. Lương Giang ở chung với Ưng Túc lâu ngày nên có tuyệt chiêu né đạn rất tài tình. Anh nhanh chóng nghiêng trái rồi lại nghiêng phải né hai quả cầu lửa của sếp mình đang ném tới.

Ưng Túc liếc nhìn Lương Giang rồi quay sang bọn người Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ nói: “Đúng là không ăn gì ngon bằng cơm vợ nấu, cũng không thấy đàn bà nào bằng vợ mình. Tôi càng ngày càng yêu cô ấy.”

Lâm Thiên Vũ với Đoàn Nam Phong nghe xong liền hú lên. Người thì vỗ tay, kẻ thì huýt sáo ầm ĩ nhìn qua y như mấy đứa choai choai mới lớn. Không ai biết đó là hai tổng tài trẻ tuổi của hai tập đoàn danh tiếng ở Mĩ.

Sau một hồi hú huýt xong, Lâm Thiên Vũ mới chậc lưỡi nói: “Lãng tử hồi đầu đúng là đáng quý.”

Đoàn Nam Phong cũng bồi thêm: “Nhớ lần cậu bị mối tình đầu đá, lúc đó cậu uống say tuyên bố cái gì? Còn nhớ không?”

Lâm Thiên Vũ liền hắng giọng học lại đoạn thoại lúc đó của Ưng Túc: “Hự... hự... Đàn bà đều là lũ khốn, không có trái tim. Dám chơi tôi thảm như vậy. Hãy mở mắt ra coi tôi chơi lại các người thế nào?”

Đoàn Nam Phong nhìn cảnh Lâm Thiên VŨ giả say rượu, giả giọng của Ưng Túc thì không nhịn được cười hô hố lớn tiếng vang ầm cả phòng. Ưng Túc biết hai người họ trêu chọc mình thì tức lắm, anh lấy tay vuốt cằm nghĩ ngợi rồi phán hơn thánh sống: “Rồi sẽ có lúc hai người lâm vào lưới tình, để xem có sức mà cười hay không?”

Nói đoạn anh lại nhìn sang Đoàn Nam Phong: “Cậu đó, hãy nhìn vào gương tôi đây này. Không ai bằng vợ đâu, đã kết hôn rồi thì đừng dễ dàng từ bỏ.”

Đoàn Nam Phong nghĩ ngợi đôi lúc lại nói: “Vợ hay tình nhân chẳng qua là do chúng ta gọi. Quan trọng nhất là nơi này của cậu có ai?” - Ngón tay Đoàn Nam Phong nhịp từng nhịp vào trái tim mình.

Lâm Thiên Vũ nghe vậy thì cười lớn: “Người nào người nấy nói chuyện như mấy đứa tự kỷ lâu năm. Tôi chả hiểu cái quái gì hết. Đàn bà như quần áo, họ đi bên cạnh và làm đẹp mặt chúng ta. Về nhà thì thỏa mán chúng ta. Khi chán thì đổi là được rồi. Tại sao cứ phải phức tạp vấn đề.”

Ưng Túc nghe xong liền lắc đầu phủ nhận: “Cô ấy không giống những người phụ nữ khác. Không tìm được cũng không đổi được.”

Lâm Thiên Vũ che miệng cười nói: “Thế giới lại thêm một gã si tình, nhân loại lại có thêm một thằng tự kỷ.”

Ưng Túc nghe xong liền vung tay đấm vào ngực Lâm Thiên Vũ. Đoàn Nam Phong nhìn qua tình hình liền nói: “Xem ra cậu đã khỏe được tám chín phần, vậy mà nằm trong này hơn một tháng không chịu xuất viện.”

Ưng Túc liền nói: “Yêu nhau yêu cả đường đi. Vì công việc của cô ấy mà tôi cũng yêu cái bệnh viện này.”

Lâm Thiên VŨ liền tiếp lời rất lẹ: “Cũng may cô ấy không phải bác sĩ thú y, nếu không chắc thú cậu cũng chịu làm.”

Lương Giang tuy không đứng gần bọn họ nhưng lời nào cũng lọt vào tay anh. Nghe đến đâu anh ôm bụng cười đến đó. Lúc đầu là khúc khích về sau là lớn tiếng rồi hô hố rồi đến lăn ra sàn. Nhìn sự thái quá của Lương Giang, Ưng Túc liền nói: “Cậu mất nết như vậy làm sao tôi gả cậu đi?”

Lương Giang ôm bụng cười nhưng cũng ráng nói: “Em chờ sếp được gả đi trước, em sẽ theo làm tì thiếp.”

Đoàn Nam Phong lắc đầu nói: “Hai tỉ muội các người thật là tình thâm.”

Cả đám lại có dịp phá lên cười lớn.

Lâm Thiên Vũ ôm bụng cười như nắc nẻ, sau một lúc bình tĩnh mới lại nói: “Mà nghĩ cũng lạ, Cậu là tay đua số một trước giờ trong câu lạc bộ siêu xe ở Mĩ, sao lại bất cẩn gây ra tai nạn lớn như vậy?

Đoàn Nam Phong cũng ngẩng ra một lúc rồi nói: “Hay có ai đó chơi xấu trong xe của cậu?”

Lâm Thiên Vũ lại cau mày: “Không đâu, Ưng Túc rất nhạy cảm với động cơ, có gì khác thường là biết ngay. Chắc chắn sẽ không để xảy ra tai nạn nghiêm trọng như vậy?”

Ưng Túc nhấp ngụm nước trái cây rồi thông thả nói: “Không có ai ra tay vớ´i xe của tôi hết. Chẳng qua lúc đó nhớ về khoảng thời gian quên Charley mà kích động thôi.”

Lâm Thiên VŨ và Đoàn Nam Phong không hện mà đồng loạt thở dài, lắc đầu.

“Tưởng cậu yêu cô bác sĩ đó thì ra vẫn nhớ về mối tình đầu.” - Đoàn Nam Phong lên tiếng.

Lâm Thiên VŨ cũng châm thêm phỏng đoán: “Chắc lại nhớ cảnh anh cậu và cô ta trên giường chứ gì? Nói thiệt là bao nhiêu năm nay không thấy Phan Lục Kha qua lại với cô gái nào, cũng không có tin tức của Charley. Tôi có thể chắc lúc đó anh cậu cũng chỉ là chơi cho vui thôi. Cô ta cũng không vào nhà làm chị dâu của cậu. Cậu sầu não cái gì?”

Ưng Túc bình tĩnh chép miệng nói: “Tôi vốn không còn chút lưu luyến với Charley. Tôi chỉ không hiểu sao anh ta nhất định phải cướp hết mọi thứ của tôi. Cả người đàn bà bên cạnh tôi cũng không buông tha.”

Đoàn Nam Phong nhúng vai tỏ vẻ không hiểu nổi nhưng anh vẫn nhìn vào mặt tích cực của vấn đề: “Cậu nghĩ xem, có phải nhờ như vậy mà giờ đây cậu mới là ông trùm trong giới buôn máy bay chiến đấu hay không?”

Lâm Thiên VŨ cũng gật đầu đồng ý: “Đúng là như vậy, nếu năm đó cậu không thất tình uống say thì ba chúng ta cũng không về cùng một đội như bây giờ. Tiền đồ cũng không tươi sáng như bây giờ.”

Ưng Túc bình thản tâm sự: “Nói thhật là tôi cũng không hận anh ta nữa. Chuyện cũng qua lâu rồi. Chỉ có điều tôi không vượt qua được chính mình để đi nói chuyện tử tế với anh ta như trước đây nữa.”

Đoàn Nam Phong vỗ vai Ưng Túc ra vẻ cảm thông, còn Lâm Thiên VŨ thì nói: “Chờ khi cậu cưới được cô bác sĩ rồi nhân lúc hôn lễ tìm cách đến giảng hòa. Dù sao cũng là anh em một nhà, sao lại vì một người đàn bà không ra gì mà tuyệt giao.”

Đoàn Nam Phong cũng tán đồng ý của Lâm Thiên Vũ: “Thiên Vũ nói rất đúng, đợi ngày vui của cậu rồi đến tìm anh ta gỡ bỏ nút thắt này.”

Ưng Túc nghe xong cũng thấy hai người bạn nói rất có lý nhưng mà nhắc đến chuyện đám cưới với Bảo Vy thì anh không có chút lòng tin nắm được phần thắng. Cho nên não lòng càng thêm não lòng. Nghĩ đến đây anh lại nhìn đồng hồ rồi nhìn ra cửa.

“Quái lạ, hôm nay mình xuất viện mà không thấy Bảo Vy đến.”

Ba người họ ngồi nói chuyện một lúc trong khi mấy người giúp việc đang dọn dẹp đồ đạc giúp anh. Khi ba mẹ Ưng Túc đi làm giấy tờ xuất viện cho anh xong thì mọi người cùng rời khỏi bệnh viện. Ai nấy đều lên xe của mình hướng về toà nhà Crescent.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play