Vài ngày sau, Bảo Vy không cần đi chợ vì đồ ăn thừa đem về từ nhà hàng ở China town vẫn còn đầy trong tủ lạnh. Hôm đó Ưng Túc dí thẻ vô máy vô tư không thèm nhìn hóa đơn trong khi cô thì mắt tròn mắt dẹp đếm đếm cộng cộng lại xem họ có tính nhầm hay không, sao mà lên đến con số cả nghìn đô Mĩ cho một bữa ăn sáng. Số tiền này cô ăn được đến hai tháng. Bảo Vy hơi nhót tim và cũng hơi toát mồ hôi nhưng xem ra hắn vẫn không có chút phản ứng gì. Bảo Vy chậc lưỡi, cảm thán: “Đúng là người giàu có khác!”
Tối nay Bảo Vy về trễ, lúc cô bước vào sảnh của tòa nhà thì đã thấy Lương Giang đang đứng trước dãy thùng thư của tòa nhà. Hình như, anh đang kiểm tra thùng thư và loại bỏ những thư quảng cáo. Bảo Vy hơi khó hiểu là vì sao anh lại có chìa khóa của thùng thư mà giờ này muộn như vậy còn ở đây? Nếu hàng xóm của cô không phải là anh thì sao anh lại có thể tự do lấy thư và ra vào tòa nhà này được. Cho nên, Bảo Vy nghi ngờ anh cũng sống ở đây.
Lương Giang liếc mắt thấy Bảo Vy thì gương mặt liền lộ vẻ ôn hòa, anh mỉm cười thân thiện chào cô. Bảo Vy đưa mắt nhìn thì thấy anh lấy thư từ hộp thư nhà số “304” là căn hộ cạnh nhà cô. Nói cách khác anh ta sống ở cạnh nhà cô sao? Vậy còn Ưng Túc? Không lẽ...
Bảo Vy khẽ đưa mắt nhìn Lương Giang đánh giá khéo léo rồi lấy chìa khóa mở thùng thư của nhà mình. Lương Giang lịch sự tránh người qua một bên cho Bảo Vy lấy thư. Lúc hai người xong việc thì liền cùng nhau đi vào thang máy. Bảo VY không giấu được tò mò liền hỏi thăm: “ Anh Giang đi làm về muộn vậy?”
Lương Giang rủa thầm trong lòng: “Còn không phải vì bà cô như cô hay sao? Làm ông đây ngày nào cũng tăng ca, giờ này còn chưa được về nhà.”
Lương Giang ngán ngẩm nghĩ: “Từ ngày sếp chuyển đổi cách cua gái thì công việc của tôi tăng lên chóng mặt đó bà cô à. Bà làm ơn ngoan ngoãn lên giường với sếp cho sếp sớm bỏ bà, để cuộc sống của tôi quay lại bình thường đi. Có đưa cái chân mà cũng ỏng ẹo là sao?”
Mặt dù trong lòng rất tức tối nhưng bên ngoài anh vẫn cười xã giao, nhẹ nhàng đáp: “Phải đó, cuộc sống thành thị bận rộn mà. Ai cũng phải nỗ lực đi làm kiếm ăn.”
Bảo Vy gật gù tỏ vẻ hiểu và thông cảm: “Anh Giang nói rất đúng, ở Mĩ cạnh tranh khốc liệt như vậy, chúng ta lại không phải người bản xứ cho nên cần nỗ lực rất nhiều mới có được chỗ đứng.”
Lương Giang cười cười rủa tiếp trong lòng: “Bà cô à, bà ngu quá đi, “sếp bự” ở cạnh bà thì một đêm bằng cả đời đi làm đó chứ. Ở đó đòi dựa vào sức bà mà cạnh tranh ở Mĩ. Quá ngu dốt!”1
Tuy nhiên bên ngoài anh vẫn tỏ ra hòa nhã thăm hỏi: “Cô cũng đi làm về muộn, công việc bận rộn lắm hả?”
Bảo Vy liền gật đầu nói: “Ở bệnh viện có một ca phẫu thuật của tiền bối cho nên tôi phải tham gia để học hỏi kinh nghiệm và kỹ thuật.”
Lương Giang nghe xong liền quay sang nhìn Bảo Vy một lượt. Cô gái có khuôn mặt búng ra sữa này là bác sĩ hay sao? Trẻ đến như vậy?
Anh định hỏi thêm gì nữa nhưng cửa thang máy đã mở ra. Hai người chào nhau rồi nhà ai nấy vào.
...
Suốt cả tuần, Bảo Vy không thấy mặt mũi Ưng Túc đâu, tự nhiên cũng thắc mắc trong lòng. Mang tiếng kết hôn với hắn nửa năm nhưng đến số điện thoại cũng không có. Nhiều khi cô cũng tự hỏi không biết bọn họ có phải là vợ chồng hay không?
Lại tiếp tục là một cuối tuần về trễ vì trường học xa nhà nên Bảo Vy phải ngồi tàu rồi lại đó xe buýt. Lúc đang lúi húi mở cửa nhà thì tiếng thang máy mở ra. Theo phản xạ, cô quay lại phía đó. Ánh mắt vô tình nhìn thấy cảnh không nên nhìn thấy. Từ góc nhìn của Bảo Vy, cô nhìn thấy Lương Giang và Ưng Túc đang đứng sát nhau trong thang máy. Lương Giang đang cầm khăn mùi xoa lau mồ hôi cho Ưng Túc, tư thế ám muội này khiến Bảo Vy muốn nổ mắt. Cô lật đật quay mặt đi, nhanh bước vào nhà để tránh gây khó xử cho ba bên nhưng xui xẻo thay, Ưng Túc đã nhìn thấy cô.
Anh ra hiệu cho Lương Giang đi vào nhà, sau đó tiến lại đưa bàn tay ra giữ cửa nhà Bảo Vy, tươi cười hỏi: “Nhìn thấy tôi sao em không chào?”
Bảo Vy nhìn hắn một chút, nhớ lại cảnh tượng trong thang máy tự nhiên nổi hết da gà da óc lên nhưng rất nhanh cô liền chấn tĩnh lại tinh thần, điềm tĩnh hỏi lại: “Anh còn có câu nào khác để hỏi hay không? Tôi nhớ không lầm lần trước tôi cũng đã trả lời anh câu này rồi.”
Ưng Túc nhìn qua Bảo Vy một lượt, quần áo công sở kín đáo; tay ôm tập sách; vai đeo giỏ; mắt đeo kính, anh đoán cô vừa đi học về nên nét mặt tự nhiên có phần dịu lại; ánh mắt âu yếm nhìn cô; giọng hỏi cũng nhẹ nhàng hơn: “Em có nhớ tôi không?”
Lần này thì Bảo Vy thực sự buồn nôn. Ưng Túc vừa từ trong thang máy thân mật với Lương Giang, bây giờ lại hỏi cô có nhớ hắn không? Nhiều lúc Bảo Vy thật không hiểu nổi cái tên “Ưng cầm thú” này nghĩ cái gì trong đầu.
Bảo Vy lắc đầu, dùng ánh mắt kinh tởm như nhìn dị bào để nhìn hắn. Thấy Bảo Vy không đáp, Ưng Túc liền hỏi tiếp: “Có nhớ tôi không?”
Bảo Vy cảm thấy nếu không cho hắn một câu trả lời thì hắn sẽ không an tâm về nhà ngủ cho nên cô liền nói một tràng như tát nước: “Phan Ưng Túc, anh dựa vào cái gì hỏi tôi cái kiểu buồn nôn như giữa nhân tình với nhau? Tôi với anh là quen thân lắm hay sao? Anh làm ơn đi, tôi với anh rất khác xa nhau. Anh ra đường có gặp cũng hãy lơ tôi đi để người ta không đánh đồng tôi với anh là cùng một loại người. Chưa hết nha, anh muốn nuôi giấu nhân tình đam mĩ, chọn nơi nào không chọn, chọn sát nhà của tôi. Anh có biết tôi thấy anh qua lại với phụ nữ tôi đã rất tởm, giờ còn sống cùng đàn ông nữa thì tôi càng không biết dùng từ nào để tả nữa. Anh làm ơn, trá´nh xa tôi ra!”
“Tránh xa tôi ra!” Bảo Vy hét lớn một câu sau tràng dài nói liên tục khiến Ưng Túc giật mình. Anh muốn giải thích Lương Giang là trợ lý của anh, anh không sống chung cùng hắn. Cả tuần anh đi công tác anh để hắn trông giúp nhà cửa và trông chừng cô rồi báo cáo lại cho anh chứ anh không phải...
Đáng tiếc, cái gì Bảo Vy cũng không nghe, nhanh chóng đẩy Ưng Túc lùi ra rồi đóng cửa lại. Tiếng đóng cửa vang to khiến Ưng Túc chưng hửng. Anh mắng một câu rồi lấy chân đá cửa nhà Bảo Vy: “Chết tiệt! Cô có mở cửa ra nghe tôi nói hay không hả?”
“Phương Bảo Vy! Con nhỏ này... cô thiệt không muốn sống nữa sao?”
Cánh cửa vẫn yên lặng dù Ưng Túc cố sức gõ cũng không có tác dụng. Anh bực tức hét lên: “Phương Bảo Vy! Cô mở cửa ra cho tôi. Cả một tuần không gặp, có biết tôi nhớ cô lắm hay không?”
“Người phụ nữ đáng chết này! Dám đối xử với tôi như vậy sao?”
Lương Giang từ trong nhà hé cửa ra, nhìn thấy bộ dạng chưa từng có của sếp mình như vậy thì chỉ lắc đầu than thầm: “Sếp à, lần này sếp bệnh nặng quá! Trúng liều của bà cô đó hơi quá!”
“Chỉ là cá thôi mà, ăn con nào mà không như nhau.”
“Sếp làm vậy là tổn thương trái tim của những người yêu sếp giống như em đây.”
“Hic... hic...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT