Chương 24
Hắn ta… hôm nay chết chắc rồi!
Nhưng gã mập lại cười, không để tâm đến lời nói của Lục Thần.
“Nghe cậu Lục nói, cậu tên là Lục Thần, là thằng con phế vật trong gia tộc bọn họ, đúng không? Đừng nghĩ rằng cậu học được một ít quyền cước thì nghĩ mình hơn người. Nếu như hôm nay không phế đi đôi chân của cậu thì tôi sẽ làm đàn em của cậu, để cậu tùy ý sai bảo”.
Thằng con phế vật!
Đây là điều cấm kỵ nhất của Lục Thần, người nào nói ra những lời này sẽ bị anh giáng cho một đòn thật nặng.
Lục Phong cũng từng nói như vậy, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị anh đánh cho tàn phế.
Bây giờ gã mập này cũng nói như vậy, nói rằng bố anh là đồ phế vật, đây là điều không thể dung thứ.
Đồng tử của anh đã co lại, nắm đấm đã tụ đầy sức mạnh.
Ngay lúc gã mập vừa dứt lời, anh lập tức ra tay.
“Bịch!”
Chỉ cần một cú đấm, gã mập đã bay xa mấy mét, máu tươi trong miệng hắn ta không ngừng phun ra.
Đây là trung tâm thành phố, gây ra án mạng thì phải ngồi tù, Lục Thần không lấy mạng hắn ta, chỉ muốn dạy cho hắn ta một bài học nhớ đời.
Thấy vậy, Hoàng Mao sợ hãi hét lớn: “Các người ngây ra đó làm gì? Còn không đánh đi!”
Khoảng hơn chục tên côn đồ nhận được lệnh, tất cả đều cầm gậy lên nhào về phía Lục Thần.
Lục Thần lúc này vô cùng giận dữ, ra tay không hề thương xót.
Bọn tội phạm ở biên giới hồi đó còn tàn bạo hơn chúng nhiều, còn có súng ống, hung khí, nhưng vẫn bị một mình Lục Thần trượt đuổi theo hàng trăm cây số, kết quả không một ai chạy thoát được.
Bọn xã hội đen này chẳng là gì so với bọn tội phạm kia, còn không đáng nhắc đến.
Lục Thần giậm đất một cái, phi lên, dùng một chân quét ra ngoài không trung.
Bảy tám tên côn đồ xông lên phía trước lập tức bị đá văng ra xa vài thước.
Khi những người còn lại nhìn thấy, chúng kinh hãi dừng lại, nhìn nhau chằm chằm, cây gậy trên tay không ngừng run rẩy.
Lục Thần lạnh lùng liếc chúng một cái, quát lên: “Cút!”
Vài người vội vàng lia gậy, bỏ chạy.
Bây giờ, chỉ còn lại Hoàng Mao.
Lúc này hắn ta vô cùng hối hận, nghĩ rằng gã mập xuất thân là võ sĩ thì nhất định sẽ đánh Lục Thần bò lê lết trên mặt đất.
Tuy nhiên, hắn ta đã nhầm, gã mập thậm chí còn không thể chịu được một đòn nào.
Chợt thấy đũng quần hắn ta nóng ẩm, nước tiểu chảy từ quần ra đường.
“Quỳ xuống gập đầu cho tôi!”, Lục Thần kịch liệt hét lên.
Hoàng Mao không chút do dự, lập tức quỳ xuống.
“Bịch bịch bịch!”, gập đầu xuống mặt đất.
Lục Thần không có thời gian lãng phí ở đây, anh vẫn còn nóng lòng muốn trở về khách sạn gặp Lâm Như.
“Ầm!”
Anh tung ra một cước, đá Hoàng Mao bay ra xa, đáp xuống ngay chỗ gã mập.