Chương 23

Lục Thần khẽ cười, đưa tay bắt lấy tay hắn ta, đồng thời giơ chân lên đá.

“Phịch!”

Hồ Vĩ ngã lăn xuống đất, đây là anh còn niệm tình bọn chúng là học sinh, không có dùng sức.

Nếu anh dùng sức như hồi chiến đấu ở biên giới, bọn chúng đã sớm mất mạng rồi.

Vương Thu Thành vội vàng đỡ Hồ Vĩ dậy, hằn học nói: “Mày gây sự với bọn tao, chính là đắc tội với Phạm đại ca, mày sẽ…chắc chắn chết thảm!”

Lục Thần cười lạnh: “Còn không mau cút, tao không ngại cho chúng mày thêm trận nữa đâu!”

“Được lắm! Mày đợi đấy!”, Vương Thu Thành dìu Hồ Vĩ vội vã bỏ đi.

“Đứng lại!”. Lục Thần đột nhiên lên tiếng.

Hai tên kia tức thì toát mồ hôi lạnh, cứng đờ cả người, một hồi lâu mới từ từ quay người lại.

“Về bảo với cái tên Phạm đại ca cứt chó gì đó của chúng mày, nếu còn dám nhòm ngó An Hiểu Nghiên, tao sẽ cho nó tàn phế!”, Lục Thần nói xong liền bỏ đi.

An Hiểu Nghiên ngẩn người đứng một chỗ, người bịt mặt này là ai? Tại sao lại giúp cô?

An Hiểu Nghiên hồn bay phách lạc trở về phòng học, lúc này cô ấy không còn tâm trí tham gia tiết học cũng như nghe giảng bài, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh người đeo mặt nạ.

Lục Thần luôn bí mật dõi theo An Hiểu Nghiên, anh đã hứa với An Kình Tông sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy, nên không dám thả lỏng dù chỉ một chút.

Từng phút từng giây trôi qua, đến 3 giờ 45 phút chiều, cuối cùng cũng tan học.

Vì buổi chiều không có tiết học, An Hiểu Nghiên đón xe trở về biệt thự mà An Kình Tông đã mua cho cô ấy ở khu vực gần trường.

An Hiểu Nghiên an toàn trở về nhà, công việc hôm nay của Lục Thần coi như đã hoàn thành, anh đón xe đến khách sạn Ngân Thiên.

Đến khách sạn Ngân Thiên, Lục Thần vừa xuống xe sau khi thanh toán tiền thì từ xa đã nhìn thấy Hoàng Mao cùng một người đàn ông mập mạp đi tới.

“Nhãi ranh khá lắm, khiến tôi không cần phải tốn công đi tìm!”, Hoàng Mao nhìn Lục Thần cười nhạo nói.

Sau khi vỗ tay một cái, mười mấy tên côn đồ cầm gậy gộc lập tức nhảy ra khỏi xe thương vụ ven đường, vây lấy Lục Thần.

Gã mập nhìn Lục Thần một cái: “Là hắn? Một mình hắn đánh bại hết các anh em cậu sao?”

Nhìn thấy Lục Thần mặc toàn đồ vỉa hè, trên mặt hắn ta lộ rõ vẻ khó tin.

Hoàng Mao nghĩ đến thân thủ của Lục Thần, hiện tại trong lòng còn sợ hãi, lui về phía sau hai bước, nhẹ giọng nói: “Đại ca, chính là hắn! Không sai!”

Lục Thần châm một điếu thuốc hút: “Sao vậy? Lục Phong, tên nhãi đó vẫn không chịu thua, lại tìm một lũ rùa đến giáo huấn tôi sao?”

Gã mập đưa ngón tay cái ra khen ngợi: “Nhãi con, gan lắm. Nhìn thấy tôi vẫn không thay đổi sắc mặt. Lâu lắm rồi tôi không gặp được một người như vậy. Nếu không phải là cậu Lục muốn tôi dạy cho cậu một bài học, tôi thật rất muốn nhận cậu làm đàn em”.

Lục Thần mỉm cười, hắn ta là người đầu tiên nói những lời như vậy với thủ lĩnh của Diêm Long Quân.

“Nếu như anh không phải người của tên nhãi Lục Phong kia, tôi cũng rất muốn nhận anh làm đàn em”.

“Xì!”

Những lời này vừa nói ra, không nói đến gã mập và Hoàng Mao, ngay cả đàn em của bọn chúng cũng rất kinh ngạc.

Thằng nhãi này không phải bị dọa đến ngu người rồi chứ?

Ở thành phố Minh Thanh, ngoài số ít người của gia tộc lớn ra, ai dám nói những điều như vậy với gã mập chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play