Chương 101

Manh mối duy nhất cũng không còn nữa, Lục Thần thở dài.

“Chủ tịch An, vậy thì đừng nghĩ nữa. Bây giờ chỉ có thể ngồi đợi cuộc gọi của kẻ bắt cóc thôi”.

Nói xong, Lục Thần liền châm một điếu thuốc.

Anh phải suy nghĩ tiếp theo nên đối phó với kẻ bắt cóc này thế nào.

Có vẻ đây không phải là một kẻ bắt cóc bình thường.

“Lục Thanh, Lục Hàng, bây giờ hai người trở về khách sạn Ngân Thiên đi, an toàn của Lâm Như giao cho các người đó, nếu còn có sai sót gì thì lấy đầu ra mà đền”.

“Vâng, thưa cậu chủ”.

5h30 sáng, tại khu công xưởng bỏ hoang.

Người đàn ông mặc vest đứng trước mặt An Hiểu Nghiên.

“Bọ Cạp, bây giờ cậu có thể gọi cho An Kình Tông được rồi”.

“Vâng! Ông chủ!”

Sau đó, Bọ Cạp lập tức bấm số của An Kình Tông.

Chuông điện thoại vang lên, An Kình Tông vội vàng lấy điện thoại ra, một dãy số trống hiện lên.

Kệ đi, cứ nghe trước rồi tính sau, An Kình Tông ấn nút ghi âm.

Ở đầu dây bên kia một giọng nói khàn khàn vang lên.

“An Kình Tông, con gái ông đang nằm trong tay tôi. Nếu ông muốn cô ta sống sót thì hãy tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị sau đó uyên bố từ chức”.

“Các người là ai…? Tôi muốn đảm bảo con gái vẫn an toàn, tôi muốn nghe giọng của nó”.

“Haha! An Kình Tông, ông yêu cầu hơi nhiều rồi đấy, lúc này ông không đủ tư cách để thương lượng với tôi, cứ làm như những gì tôi đã nói đi, nếu không, con gái ông sẽ chết!”

“Tút tút tút…”

Điện thoại bị ngắt.

Chết tiệt!

An Kình Tông lập tức gọi cho Lục Thần.

“Cậu Lục, bọn bắt cóc vừa gọi. Họ chỉ yêu cầu tôi từ chức chứ không nói gì thêm, hơn nữa còn là số trống”.

Cuối cùng cũng có manh mối rồi.

Lục Thần rất hài lòng với kết quả này.

“Chủ tịch An, ông cứ yên tâm ở nhà đợi tin của tôi đi, một vài manh mối này là đủ rồi”.

Thế này cũng gọi là manh mối sao? Lại còn là manh mối hữu ích nữa?

An Kình Tông không hiểu.

Sau đó, Lục Thần lại chuyển tiếp số điện thoại mà An Kình Tông vừa gửi cho cục trưởng cục tình báo của Diêm Long Quân.

“Tìm cho tôi, xem ai đã từng gọi đến số điện thoại này ba phút trước, sau đó xác định vị trí của nó”.

Ba phút sau, Lục Thần lại nhận được một tin nhắn.

“Số này nằm cách khu ngoại ô phía Tây của thành phố Minh Thanh 7km. Vì là vùng đất hoang nên không thể định vị chính xác được”.

“Mặc dù không có địa chỉ chính xác, nhưng Lục Thần đã nắm rõ được vị trí này rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play