Chương 100
Đám người này đúng là đáng hận!
Không còn cách nào khác, đành phải nghe ngóng tin tức từ phía An Kình Tông thôi.
Vì vậy, Lục Thần lại lấy điện thoại ra gọi cho An Kình Tông.
Thấy Lục Thần gọi đến, ông ta có dự cảm là An Hiểu Nghiên đã xảy ra chuyện.
“Cậu Lục, có phải Hiểu Nghiên xảy ra chuyện rồi không?”
Bên kia đầu dây, Lục Thần thở dài một hơi, sau đó nói: “Chủ tịch An, xin lỗi, An Hiểu Nghiên bị bắt cóc là do sơ suất của tôi”.
“Chủ Tịch an, ông yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cứu Hiểu Nghiên về, xin hãy tin tưởng ở tôi”.
“Có điều, tôi cần ông cung cấp tất cả manh mối, như vậy tôi mới biết là ai đã làm chuyện này?”
An Kình Tông lúc này tâm trí vô cùng hỗn loạn.
“Tôi cũng không biết là ai. Nhưng mà mấy ngày trước tôi có nhận được một email nặc danh, nói là tôi phải từ chức chủ tịch, nếu không họ sẽ bắt cóc con gái tôi”.
Lục Thần gật đầu.
“Được, chủ tịch An, ông gửi cho tôi ảnh chụp màn hình của email đó. Còn nữa, ông nhất định phải bình tĩnh. Tôi nghĩ sau khi bắt cóc Hiểu Nghiên họ sẽ gọi điện cho ông, ông hãy ghi âm tất cả các cuộc gọi rồi gửi lại cho tôi”.
“Được, nhờ cả vào cậu”.
An Kình Tông vội vàng mặc quần áo, gửi ảnh chụp màn hình email cho Lục Thần, sau đó hồi hộp ngồi chờ cuộc gọi của kẻ bắt cóc.
Sau khi nhận được ảnh chụp màn hình, Lục Thần vội vàng chuyển tiếp cho cục trưởng cục tình báo của Diêm Long Quân.
“Cậu chủ có chỉ thị gì sao?”
“Nhìn thấy ảnh chụp màn hình trên điện thoại chưa? Tôi muốn ông tìm ra địa chỉ của người gửi trong vòng năm phút”.
“Vâng!”
Sau đó, Lục Thần bắt đầu chờ đợi.
Năm phút sau, Lục Thần nhận được tin nhắn.
“Địa chỉ là khách sạn Ngân Thiên”.
Toà nhà Ngân Thiên sao?
Chuyện này rốt cuộc là thế nào…?
Chẳng lẽ là bên cạnh An Kình Tông có nội gián?
Nghĩ đến đây, Lục Thần lại gọi cho An Kình Tông.
“Chủ tịch An, tôi đã tra ra địa chỉ email rồi, chính là ở cao ốc Ngân Thiên của ông đó”.
“Cái gì? Chuyện này sao có thể chứ?”
An Kình Tông không dám tin.
“Chủ tịch An, ông nghĩ kĩ lại xem, rốt cuộc là ai đang tranh giành chức vị chủ tịch với ông?”
Sau một hồi suy nghĩ, An Kình Tông vẫn không nghĩ ra kẻ tình nghi là ai.
“Chuyện này…tôi thật sự không nghĩ ra”.
Haz!