"Cảm ơn Trăn ca." Thẩm Hạo Hi từ trong tay Phó Tuyển Trăn nhận lấy "Bích Tiêu" thuộc về mình.
Đội ngũ đạo cụ của đoàn cũng chuẩn bị khá kỹ, thanh kiếm đạo cụ trong tay tuy có chút trọng lượng, nhưng cũng không phải quá nặng, vừa tới mức cho người sử dụng sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, tiện lợi.
Đại khái là thanh kiếm đạo cụ trong tay cảm giác quá tốt, Thẩm Hạo Hi cầm chuôi kiếm, xoay nhẹ cổ tay, đột nhiên nổi lên một tia hứng thú, cậu mang theo "Bích Tiêu" đi tới một bên, nhẹ nhàng rút kiếm ra, sau khi nhìn chăm chú nhìn thân kiếm một lát, cậu phát lực cổ tay, bắt đầu thực hiện động tác chém.
"Trước đây có luyện qua?" Sau khi hoàn thành một bộ chiêu thức cơ bản, Thẩm Hạo Hi lại nghe thấy giọng nói của Phó Tuyển Trăn, cậu theo âm thanh nhìn lại, liền thấy Phó Tuyển Trăn dù bận nhưng vẫn ung dung mà ôm thanh kiếm của anh, khóe miệng khẽ nhếch lên theo dõi cậu.
Thẩm Hạo Hi tim đập lệch một nhịp, cậu chậm rãi thu hồi thanh kiếm vào vỏ, nét mặt vẫn duy trì vẻ thoải mái, khẽ cười thừa nhận: "Ừm, trước đây có luyện qua."
"Có hứng thú cùng tôi luận bàn một chút không, vừa vặn thử diễn trước?"
Trước khi quay chính thức, để việc quay chụp diễn ra suôn sẻ hơn, các diễn viên đúng thật là có thể sớm giao lưu thử diễn, chẳng qua loại đề nghị đối diễn võ thuật trước nay, vẫn rất hiếm thấy.
Đối với lời mời của Phó Tuyển Trăn, Thẩm Hạo Hi đương nhiên không có lý do gì để từ chối, dứt khoát đáp ứng.
Trong phim, hai người bọn họ quả thật cũng có một cảnh đấu võ thuật chính thức.
Đó là lần đầu tiên hai người gặp gỡ, lúc này Bạch Nguyệt đã nhà tan người mất, kẻ thù còn đang rình rập ở khắp nơi, y phải dùng thân phận giả mới có thể đi lại trên giang hồ.
Trước khi có năng lực báo thù, Bạch Nguyệt không có để cho bất cứ ai biết rằng y vẫn còn sống.
Cố tình trong một đêm y đang luyện kiếm, bị Diệp Hiên đi ngang qua bắt gặp, còn nhận ra y đang luyện chính là kiếm pháp Bích Tiêu, vì vậy, khi thân phận của mình bị nhìn thấu, hơn nữa lập trường của đối phương không rõ, vì để phòng ngừa vạn nhất, Bạch Nguyệt liền trực tiếp động thủ.
Phó Tuyển Trăn nhìn thấy Thẩm Hạo Hi đồng ý, vẫn như trước ôm kiếm của mình, lạnh lùng trên mặt dần tan đi, thay vào đó chính là một nụ cười nhàn nhã tùy ý: "Không nghĩ tới a không nghĩ tới, tại hạ lại có thể nhìn thấy kiếm pháp Bích Tiêu vốn nên đã thất truyền cùng thanh kiếm Bích Tiêu ở chỗ này, quả nhiên là phúc ba đời."
Thẩm Hạo Hi vừa nghe liền hiểu, đó là lời thoại của Diệp Hiên trong phim, cực kỳ kinh ngạc với tốc độ nhập diễn nhanh của Phó Tuyển Trăn, cậu cũng nhanh chóng thu lại nụ cười của mình, sắc mặt lạnh giá, đôi mắt bén nhọn nhìn chằm chằm Phó Tuyển Trăn.
Phó Tuyển Trăn tiếp tục đọc lời thoại: "Mấy năm trước, khi Bạch gia bị nhiều môn phái vây công, kiếm phổ Bích Tiêu bị Bạch Thừa Cẩn trước mặt mọi người phá hủy, vốn nên thất truyền mới đúng, không nghĩ tới tình thế vò đã mẻ lại sứt lúc trước lại chỉ là một âm mưu, phụ thân ngươi vì bảo vệ ngươi, phá hủy một quyển kiếm phổ Bích Tiêu giả, còn tìm người thế thân cho ngươi, để ngươi trốn khỏi một kiếp."
"Tại hạ nói có đúng không, thiếu chủ Bạch gia, Bạch Nguyệt."
Sau khi nghe Phó Tuyển Trăn nói xong lời thoại cuối cùng, Thẩm Hạo Hi trong mắt lộ ra sát ý, một giây sau, cả người cậu lao về phía Phó Tuyển Trăn.
Khoảng cách giữa hai người vẻn vẹn chỉ có vài mét, gần như trong nháy mắt, Thẩm Hạo Hi đã đến trước mặt Phó Tuyển Trăn, Bích Tiêu trong tay đâm về phía Phó Tuyển Trăn.
Phó Tuyển Trăn mang trên mặt nụ cười thoải mái, hơi nghiêng người, liền tránh được một kích kia của Thẩm Hạo Hi.
Một đòn không thành, Thẩm Hạo Hi mặt không cảm xúc, Bích Tiêu từ đâm ra chuyển sang chém ngang, chém về phía Phó Tuyển Trăn.
Phó Tuyển Trăn giơ tay, dùng thanh kiếm đạo cụ trong tay mình, vũ khí của anh trong phim, một trong hai thanh kiếm Thanh Lam, lần thứ hai chặn lại công kích của Thẩm Hạo Hi.
Các diễn viên vừa lấy được vũ khí tương ứng liền nghe thấy động tĩnh, không hẹn mà cùng nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Khi nhìn thấy Thẩm Hạo Hi cùng Phó Tuyển Trăn dùng kiếm giao chiến, bọn họ cũng không nhịn được có chút giật mình.
Tuy nhiên, không ai bước tới ngăn cản hết, vì tất cả đều có thể nhận ra được, người trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười tiêu sái kia, là Diệp Hiên trong phim, chứ không phải Phó Tuyển Trăn.
Vốn dĩ Thẩm Hạo Hi còn muốn hơi thu liễm một chút, không nghĩ tới Phó Tuyển Trăn từng chiêu thức cũng rất có kỹ xảo, rõ ràng là đã luyện qua.
Do không có hệ thống dây cáp trợ giúp, nên một số động tác có độ khó cao không có cách nào thực hiện bên ngoài, còn những cảnh chiến đấu gần như đã hoàn thành. Vốn là theo tình tiết trong kịch bản, cậu sẽ dần rơi vào thế hạ phong, sau đó bị "Diệp Hiên" nắm lấy cơ hội chế phục, nhưng đột nhiên cậu lại nổi lên hứng thú, liền thuận thế đấu tiếp.
Phó Tuyển Trăn đối diện cũng không ngăn cản, hai người phảng phất như là đang phân cao thấp, động tác càng lúc càng nhanh, thậm chí là cả tay và chân đều dùng tới, đến cuối cùng quả thực giống hệt những cảnh chiến đấu nước chảy mây trôi được chiếu trong phim truyền hình!
Vị trí của hai người cũng thay đổi không ngừng theo trận đấu, âm thanh kim loại lanh lảnh khi hai thanh kiếm đạo cụ thỉnh thoảng va chạm vang lên liên tục, các diễn viên phụ ở bên cạnh vây xem quả thực là mắt chữ a mồm chữ o, chuyện gì xảy ra với hai người kia vậy, loại cảnh chiến đấu mãn nhãn này đã có thể trực tiếp quay thành phim luôn rồi?! Còn huấn luyện cái rắm!!!
Điều khiến cho bọn họ kinh ngạc chính là, hai người trong trận đấu rõ ràng cũng có chút nhập diễn —— khi Diệp Hiên đánh nhau đều vô cùng thoải mái, tiêu sái, hơi có chút lưu thủ, thời điểm Bạch Nguyệt ra tay lại không chút lưu tình, cứ như vậy mà hiện lên trước mắt của bọn họ!
Loại động tác chiến đấu tự nhiên mà lại thẳng thắn dứt khoát này, chính là một trong những khía cạnh hấp dẫn nhất của phim truyền hình võ thuật!
Cảm giác không ổn duy nhất chính là trên người Phó Tuyển Trăn và Thẩm Hạo Hi vẫn mặc quần áo hiện đại. Chẳng qua cảm giác không ổn này đã bị tiêu tán đi không ít do động tác gọn gàng mà không mất đi lực đạo của hai người, cho nên bọn họ vẫn theo dõi đến nhiệt huyết sôi trào.
Thẩm Hạo Hi đối với đám người vây xem không hề hay biết, tâm trí của cậu đều đặt trên người Phó Tuyển Trăn, nhìn thấy đối phương áp sát tiến lên, cậu liền xoay người né tránh, Bích Tiêu trong tay lần thứ hai quét ngang qua, lần này Phó Tuyển Trăn không dùng kiếm của mình để cản lại mà khuỵu gối xuống để Bích Tiêu xẹt qua mặt mình, nhân lúc Thẩm Hạo Hi không kịp thu tay lại, nhanh chóng bật người dậy, vươn bàn tay không ra nắm lấy cổ tay cầm kiếm của Thẩm Hạo Hi, nhẹ nhàng vặn một cái.
Khoảnh khắc khi cổ tay cậu bị bàn tay ấm áp của Phó Tuyển Trăn nắm lấy, dù đang trong trạng thái diễn xuất, nhịp tim của Thẩm Hạo Hi vẫn không thể khống chế được đập lệch một nhịp.
Cậu nhanh chóng hoàn hồn, nếu đã như vậy, cậu liền thuận thế mà xuống, giả vờ thả lỏng cổ tay, Bích Tiêu leng keng một tiếng rơi trên mặt đất, mà cậu thì phối hợp để Phó Tuyển Trăn "chế phục" mình.
Dựa theo diễn biến trong kịch bản, cậu sẽ bị Phó Tuyển Trăn vặn cánh tay về phía sau, bị Phó Tuyển Trăn đè trên mặt đất.
Mặc dù không bị ánh nắng trực tiếp chiếu vào, nhưng sàn nhà ở khu vực này vẫn tỏa ra hơi nóng, cũng may cậu chỉ phải duy trì tư thế bị chế phục một giây, Phó Tuyển Trăn liền buông lỏng tay, kéo cậu dậy.
Không chờ cậu nói cảm ơn cùng Phó Tuyển Trăn, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay "ba ba ba". Thẩm Hạo Hi quay đầu lại, nhìn thấy Võ Chỉ xuất hiện phía sau không biết từ lúc nào, đang mang theo nụ cười vui sướng nhìn cậu và Phó Tuyển Trăn.
"Động tác thần thái tất cả đều rất tốt! Cậu hẳn là có luyện qua đi?" Võ Chỉ ngạc nhiên nhìn Thẩm Hạo Hi, dù sao ông cũng biết Phó Tuyển Trăn đã luyện các chiêu thức từ trước để có thể thực hiện những cảnh võ thuật hay, nhưng không nghĩ tới là diễn viên tân binh chưa từng nghe qua tên tuổi này, động tác đánh võ cũng tốt như vậy, coi như là dùng ánh mắt của ông xem ra, cũng không chê vào đâu được.
Ngoài sự kinh ngạc, trong mắt Võ Chỉ còn mang theo một phần thưởng thức.
Những năm gần đây, nhà đầu tư thích sử dụng những diễn viên có nhân khí cao, cố tình những "diễn viên" đó lại yêu kiều vô cùng, không chịu được khổ, các cảnh đánh nhau cũng chỉ là những động tác lắc lư, sau đó lại dùng các hiệu ứng đặc biệt vào giai đoạn sau để hoàn thành, kể cả động tác hơi có chút độ khó liền trực tiếp để người khác đóng thế, cuối cùng lại nói bản thân trong quá trình đóng phim phải chịu chấn thương, xào thiết lập tính cách vô cùng chuyên nghiệp.
So sánh với mấy người ở trên, Thẩm Hạo Hi, loại diễn viên có thực lực này, càng được ông yêu thích hơn.
Nghe thấy giọng nói của Võ Chỉ, quần chúng vây xem vẫn có chút chưa đủ đã, đều dùng ánh mắt kinh ngạc đảo quanh trên người Thẩm Hạo Hi cùng Phó Tuyển Trăn.
Không thể không nói, hai người đó giống như biết võ công, những cảnh chiến đấu thật sự quá hay quá xuất sắc, vậy không phải đến khi cả hai cùng trang điểm, thay trang phục, cảnh đánh nhau sẽ càng mãn nhãn hơn sao.
Hơn nữa bọn họ quả thật cũng nhìn ra được bóng dáng Bạch Nguyệt qua thần sắc của Thẩm Hạo Hi, điều này liền nói rõ, cậu ta cũng không phải một bình hoa đơn thuần.
Nghĩ tới đây, bọn họ sâu sắc cảm thấy được mình trước kia mang theo thành kiến đối xử với Thẩm Hạo Hi thật sự là quá mức hẹp hòi
"Đã luyện qua một khoảng thời gian." Đối mặt với câu hỏi của Võ Chỉ, Thẩm Hạo Hi mỉm cười trả lời.
Kỳ thực đâu chỉ là một khoảng thời gian, khi còn bé cậu xem phim truyền hình, đã rất thích những anh hùng kiếm hiệp trong đấy, sau đó, cậu liền để ba mẹ báo danh lớp học võ thiếu niên.
Khi lớn hơn, đến trước lúc học đại học, cậu đã liền tục mời một vài người đã từng luyện võ đến để huấn luyện riêng, trong bốn năm đại học, cậu cũng không bỏ mặc những thứ được học, mà luôn thường xuyên luyện tập, vậy mới có được trình độ bây giờ.
Năm đó chỉ là bởi vì hứng thú mà đi học cái này, bây giờ rốt cuộc có đất dụng võ trong việc đóng phim, cũng coi như là hoàn thành ước mơ đại hiệp khi còn bé của cậu.
Chẳng qua cậu không có dự định cho người khác biết về mấy thứ này, nên mới dùng một khoảng thời gian để thay thế.
Võ Chỉ gật đầu, nhìn về phía một vài người bên cạnh: "Nếu những cảnh chiến đấu của mọi người trôi chảy bằng một nửa hai người bọn họ, lại kết hợp với khả năng diễn xuất cùng tuyên truyền hậu kỳ, bộ phim này ấy coi như là triệt để ổn định."
"Mấy năm nay luôn thiếu những cảnh chiến đấu đủ tiêu chuẩn làm phim võ hiệp, nên chúng ta chỉ cần dụng tâm quay phim, thì sẽ không phải lo tụt rating! Cho nên, vì tiền đồ của các bạn, tôi sẽ nghiêm khắc yêu cầu, chỉ dạy đến khi tôi cảm thấy vừa lòng mới thôi."
Ông thấy đám người vẻ mặt đau khổ, không khỏi trêu ghẹo nói: "Tôi lại không yêu cầu các bạn có thể làm được những gì mà hai người họ làm được chỉ với một tháng giảng dạy, bày ra gương mặt như khóc tang làm gì."
Mọi người nghe vậy, vẻ mặt liền thả lỏng.
"Chỉ là dù thế nào, ít nhất cũng phải bằng một nửa trình độ của hai người bọn họ chứ."
Mọi người một mặt khiếp sợ: "..."
Tha cho chúng tôi đi!!! Thời gian một tháng, bằng một nửa trình độ của bọn họ, ngài đây là muốn thực hiện khóa huấn luyện ma quỷ với chúng tôi à?!
Nhìn một đám thanh niên lần thứ hai mất hết sức sống, Võ Chỉ cũng có chút đau đầu, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Thôi... tôi cũng không yêu cầu quá cao, chỉ cần động tác của mỗi người trông mạnh mẽ, tự nhiên, không cứng ngắc là được, đương nhiên, nếu các bạn không muốn bị so sánh với hai người bọn họ, chỉ như vậy là không đủ, các bạn nên nghiêm khắc với chính mình, dù sao có nhiều kỹ năng cũng không hại thân, ở trong vòng này, nhiều hơn một chút bản lĩnh, liền nhiều thêm một sự lựa chọn."
Mọi người đồng thời phát ra tiếng kêu rên, thế nhưng những gì Võ Chỉ đều không thành vấn đề, bọn họ cuối cùng vẫn lựa chọn tự mình tập luyện, để Võ Chỉ buông bỏ việc huấn luyện cho mình.
Thẩm Hạo Hi ở bên cạnh nhìn bầu không khí náo nhiệt, không nhịn được nở nụ cười khẽ.
Có một nhóm đồng nghiệp nghiêm túc và chăm chỉ như vậy, khoảng thời gian này cậu hẳn là sẽ không nhàm chán rồi.
Bầu không khí của một đoàn phim tốt sẽ giúp ích rất nhiều cho việc đóng phim của các diễn viên.
Dù sao một đám người cùng chung ý nghĩ, sức lực cùng dồn vào một việc, mới thật sự là đoàn đội. Mà sự đoàn kết này cũng sẽ giúp cho việc quay chụp bộ phim《Song kiếm 》càng thêm thuận lợi và hoàn hảo.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạo Hi nhìn về phía Viên Ứng Vũ, nhân tố bất an duy nhất trong đoàn phim, mí mắt hơi rũ xuống.
Hi vọng cô ta có thể đàng hoàng đóng phim, đừng ngấm ngầm làm loạn.
Tác giả có lời muốn nói: Bút lực có hạn, không viết ra được những cảnh chiến đấu đặc sắc, không chịu nổi soi mói, mọi người xem tạm nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT