Thẩm Hạo Hi vốn chỉ muốn gắp một miếng thịt là được, dù sao gắp nhiều quá cũng có chút xấu hổ.

Nhưng mà đối với người thích ăn ngọt như cậu mà nói, từ đắng đến ngọt thì dễ, từ ngọt trở về đắng mới là khó, sau khi ăn món thịt kho tàu béo ngậy mà không ngấy này, cậu đã hoàn toàn không thể tiếp nhận các món ăn trong hộp cơm của mình.

Lúc Thẩm Hạo Hi còn đang xoắn xuýt, cậu phát hiện ra sau khi Phó Tuyển Trăn nói câu nói kia, anh thực sự không động vào món thịt kho tàu, trước mắt Phó Tuyển Trăn cơm trưa rất nhanh đã gần xong rồi, mà mấy miếng thịt vẫn còn nằm đó.

Xem ra coi như cậu không ăn, Trăn ca cũng không thể ăn hết thịt, bỏ nó sang một bên thực sự rất lãng phí, Thẩm Hạo Hi tự tìm cho mình được lý do, vướng mắc trong lòng lập tức bị cuốn đi.

Phó Tuyển Trăn nhìn thấy Thẩm Hạo Hi nhận được ám hiệu của mình, bắt đầu tiếp tục ăn thịt, đáy mắt hiện lên ý cười không rõ ràng.

Những người ăn dưa xung quanh thấy rõ ràng sự tương tác giữa hai người, cằm đều bị kinh rớt.

Phó ảnh đế lạnh lùng không có tình người trong truyền thuyết, tính cách thiết lập hư hư thực thực sụp đổ.

Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, bọn họ vẫn là không dám nhìn quá lâu hoặc là quá rõ ràng, miễn cho bị Phó Tuyển Trăn nhận ra được, một cái liếc mắt cũng xấu hổ.

Dù sao bọn họ hiện tại đối diện với ánh mắt của Phó Tuyển Trăn, vẫn cảm thấy áp lực.

Người mới kia có thể ở chung với Phó ảnh đế một cách bình tĩnh và tự nhiên, theo một khía cạnh nào đó, cũng coi như là rất lợi hại.

Với sự giúp đỡ của vài miếng thịt kho tàu và một ít cải xanh trong hộp cơm, Thẩm Hạo Hi ăn hết hơn nửa phần cơm bên trong hộp đồ ăn của mình, ngay khi cậu muốn gắp đi miếng thịt kho tàu cuối cùng từ hộp cơm trưa của Phó Tuyển Trăn, Phó Tuyển Trăn lại dời hộp đồ ăn đi, làm đũa của Thẩm Hạo Hi vồ hụt.

Thẩm Hạo Hi không hiểu ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Tuyển Trăn đầy nghi hoặc.

Phó Tuyển Trăn nhìn sự mờ mịt trong mắt Thẩm Hạo Hi, giải thích nói: "Tôi vừa chạm vào miếng thịt này rồi."

Em cũng không ngại nước miếng của anh mà, đương nhiên lời này Thẩm Hạo Hi không dám nói ra, chỉ không biết xấu hổ bổ sung ở trong lòng, ngoài mặt vẫn là kiềm chế thu lại đũa, nhoẻn miệng cười với Phó Tuyển Trăn: "Vừa rồi... Cảm ơn Trăn ca."

Phó Tuyển Trăn nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cậu thanh niên đối diện, hơi có chút ngây người, nụ cười này của Thẩm Hạo Hi xinh đẹp hơn, cũng chân thực hơn nhiều so nụ cười nhạt công thức hóa trước kia.

Nụ cười lịch sự và xa cách lúc trước thật sự là lãng phí khuôn mặt này.

Những suy nghĩ này chợt lóe lên trong tâm trí Phó Tuyển Trăn, anh nhanh chóng hoàn hồn: "Không có gì."

Giọng nói vẫn đều đều và lạnh lùng như mọi khi, không có một chút gợn sóng.

Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, do các diễn viên gạo cội đều đã luyện qua cảnh chiến đấu nên chỉ có các diễn viên trẻ mới bị Võ Chỉ mang ra... ngoài trời.

So với phòng nghỉ ngơi mát mẻ, bên ngoài nóng hơn rất nhiều. Mặt trời tháng bảy vô cùng gay gắt, mặc dù có bóng cây nhưng vẫn có thể cảm nhận được luồng không khí nóng như thiêu như đốt phả thẳng vào mặt, tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt, oi bức, gió thoảng thổi qua cũng mang theo đợt hơi nóng, thổi vào người cũng thấy nóng nực.

Thẩm Hạo Hi từ lúc ra ngoài đã cảm thấy không ổn, bởi vì nóng nên trán và lưng của cậu bắt đầu đổ mồ hôi, ở trong hoàn cảnh này một thời gian ngắn không phải là vấn đề gì lớn lao, thế nhưng đợi lát nữa luyện võ, không thể nào không chảy mồ hôi, nhưng cậu chỉ mang theo một chai nước nhỏ khi đi ra ngoài vào buổi sáng, căn bản không đủ để cậu sống sót qua buổi chiều.

Các diễn viên khác cũng không mang theo nước nhưng đều có trợ lý, những chuyện vặt vãnh này thường để cho trợ lý đi làm, nhớ đến đây, Thẩm Hạo Hi đột nhiên có chút hối hận vì đã từ chối cậu mình an bài trợ lý. Vốn tưởng rằng chỉ là làm một ít công tác chuẩn bị, một mình hoàn toàn không thành vấn đề, kết quả lối suy nghĩ quá mức bình thường này đã bẫy cậu.

"Hôm nay nóng như vậy, chúng ta phải luyện ở đây sao?" Sau lưng truyền đến một tiếng oán giận, "Này cũng quá giày vò đi."

Thẩm Hạo Hi nghe vậy liền quay đầu lại, phát hiện người nói là Viên Ứng Vũ, cô ta lúc này đầy mặt ghét bỏ, đang không nhịn được lấy bàn tay phẩy phẩy trước mặt mình.

Dù Viên Ứng Vũ đã hạ giọng nhưng những người xung quanh vẫn có thể nghe rõ. Chẳng qua cũng không có người tiếp lời của cô ta, tuy rằng thời tiết nóng bức, thế nhưng các diễn viên khác có mặt đều biết, việc đóng phim này, vốn là điều kiện gì cũng phải chịu đựng, điển hình nhất là mùa đông quay cảnh mùa hè và mùa hè quay cảnh mùa đông, dù sao đoàn phim cũng không thể thực sự tiến hành quay chụp đúng thời gian, lùi thời gian quay quá lâu, lại tốn kém chi phí.

So với những nghề nghiệp khác, nghề diễn viên tuy khó, thế nhưng cũng coi như là nghề có thu nhập cao, nếu như vị này một chút cực khổ cũng ăn không được, vậy tốt nhất là nên chuyển nghề luôn đi.

"Các bộ phim võ thuật của Nhâm Đông Hải có yêu cầu rất cao đối với diễn viên, đây mới chỉ là bước khởi đầu, cô nếu là chút khổ ấy cũng không chịu được, không bằng chấm dứt hợp đồng và lui tổ, chúng tôi không hầu hạ nổi những diễn viên yếu ớt!" Võ chỉ mặt đầy nghiêm túc, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Viên Ứng Vũ, nói to.

Viên Ứng Vũ vốn còn muốn lợi dụng lời oán giận này, những người khác cũng phàn nàn một chút, để kéo gần các mối quan hệ, kết quả là họ không cảm kích, chính mình ngược lại bị Võ Chỉ không chút khách khí gây khó dễ trước mặt mọi người, nhất thời sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Người đại diện của Viên Ứng Vũ, Đổng Minh Thục, đang nói chuyện với Nhâm Đông Hải cách đó không xa, muốn Nhâm Đông Hải chiếu cố Viên Ứng Vũ một chút, nếu cô ấy biểu hiện gần như ổn thì có thể qua —— đối với trình độ đóng phim của nghệ sĩ nhà ra làm sao, cô hiểu quá rõ rồi.

Kỹ năng diễn xuất của Viên Ứng Vũ vẫn chênh lệch một bậc so với các diễn viên khác được đoàn phim quyết định.

Động tĩnh Viên Ứng Vũ gây ra ở bên kia không thể thoát khỏi tai cô, mặc dù cô không nghe thấy nghệ sĩ của mình nói gì, nhưng là từ trong lời nói của Võ Chỉ cô đại khái có thể đoán được một ít. Trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười nhạt nhẽo, trong lòng thì cực kỳ cạn lời với thao tác chữa lợn lành thành lợn què này của Viên Ứng Vũ.

Nhâm Đông Hải đương nhiên nghe thấy lời nói của Võ Chỉ, ông thấy trong nụ cười của Đổng Minh Thục mang theo vẻ lúng túng, cười như không cười: "Ở nơi này của tôi, không có diễn viên nào được đối xử đặc biệt, được chính là được, không được là không được, tôi phải chịu trách nhiệm về chất lượng phim truyền hình, nên không thể có một chút qua loa, nếu không khi bộ phim ra rạp, diễn xuất của các diễn viên khác làm mọi người nhập tâm vào bộ phim, diễn viên nhà cô lại không ăn khớp, toàn bộ bộ phim sẽ có cảm giác rời rạc, tôi không muốn phá hỏng bộ phim chỉ vì một người."

Nói như kiểu nếu Viên Ứng Vũ diễn tốt, thì bộ phim này của ông sẽ không bị phá hỏng ấy. Đổng Minh Thục trong lòng oán thầm, cô vốn là vì tương lai bạo nổ của bộ phim này mới tốn công sức đưa Viên Ứng Vũ vào trong, nhưng không nghĩ tới Lâm tổng trực tiếp không để ý đến chất lượng phim, nhét vào một nam chính nghiệp dư, dù sao có thể thấy bộ phim này trong tương lai sẽ bị ngập trong tiếng mắng chửi, vậy thì tại sao còn muốn làm khó dễ nghệ sĩ của cô.

Đương nhiên cô không dám nói ra lời này, dù sao nhà đầu tư bên kia sau khi xác định nhân vật liền không hỏi đến nữa, đoàn phim sẽ do tổng đạo diễn Nhâm Đông Hải là điều chắc chắn, nếu bây giờ cô đắc tội Nhâm Đông Hải, thì đến thời điểm đó bị làm khó dễ vẫn là nghệ sĩ của mình.

Nếu như là tại đoàn phim khác, lời nói của cô vẫn có tác dụng, cố tình tại đoàn phim 《 Song kiếm 》này, năng lực của cô lại không lớn như vậy, vai diễn của Viên Ứng Vũ là do cô đã vận dụng tất cả các loại quan hệ có thể dùng tới, mới liên hệ với một người có thể nói chuyện với Nhâm Đông Hải, cuối cùng quyết định vai nữ diễn viên phụ quan trọng nhất

Cô hiện tại có hơi hối hận, bởi vì cô phát hiện loạt thao tác này cũng không mang lại lợi ích gì cho nghệ sĩ nhà mình, lại lãng phí một khoảng thời gian không ngắn, quả thực chính là mất công tốn sức mà vẫn không có kết quả tốt.

Đổng Minh Thục còn muốn nói thêm gì nữa, Nhâm Đông Hải dứt khoát, vào lúc cô nói tiếp liền lên tiếng trước: "Mong cô đừng được voi đòi tiên, vì trả lại ân tình, tôi mới chấp nhận cô ta tiến tổ, nếu không, với những việc bẩn thỉu cô và nghệ sĩ của cô đã làm, tôi tuyệt đối không dám dùng cô ta."

"Cô yêu cầu tôi đừng quá khắt khe với cô ấy, cô muốn cô ấy không tốn quá nhiều sức cho bộ phim truyền hình này, để cô ấy có thể kiếm tiền trong đoàn phim khác đúng không? Lời nói của tôi liền đặt ở nơi này, nếu như cô ta thật sự dám chạy show, làm chậm tiến độ quay phim của đoàn, thì tôi có quyền hủy bỏ hợp đồng giữa nghệ sĩ của cô và đoàn phim!"

Đổng Minh Thục khi nghe những lời thẳng thắn của Nhâm Đông Hải, cả người đều bối rối, cô ở trong vòng này nhiều năm như vậy, hạng người gì cũng đều gặp qua. Nhưng loại người đem tất cả mọi chuyện lên mặt bàn làm rõ như Nhâm Đông Hải, cô vẫn là lần đầu gặp phải.

Loại người không ra bài theo lẽ thường này là khó đối phó nhất!

Gân xanh trên trán Đổng Minh Thục nhảy lên, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nói với giọng bình tĩnh hết mức có thể: "Nhâm đ*o, mọi người đều là người trong giới, cần gì phải nói những lời tuyệt tình như thế, có lúc ấy, nhiều thêm một người bạn, đồng nghĩa với việc có thêm một con đường."

Nhâm Đông Hải khóe miệng giễu cợt: "Tôi đối nhân xử thế như thế nào, không cần cô tới dạy, về phần người bạn này của cô, tôi không trèo cao nổi."

Cuộc trò chuyện đến đây liền đóng băng, Đổng Minh Thục bị Nhâm Đông Hải làm cho không nói nên lời, cách đó không xa cũng có khá nhiều người, có lẽ đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, cô không muốn mọi người nhìn thấy vẻ mặt chật vật của mình, trong lòng âm thầm mắng Nhâm Đông Hải một trận, sắc mặt bình thường bước sang một bên khác.

Tuy rằng Võ Chỉ vừa mới cao giọng nói yêu cầu của mình, thế nhưng cũng không ngăn cản được các diễn viên khác bát quái về cuộc đối thoại giữa Nhâm đ*o cùng Đổng Minh Thục, hơn nữa Nhâm Đông Hải không hề đè thấp âm thanh một chút nào, mỗi người đều nghe được gần hết.

Đương nhiên, mặc dù trong lòng bọn họ vô cùng kinh ngạc với cách làm của Nhâm đ*o, một đám diễn viên vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, như thể lời nói của Nhâm Đông Hải không lọt vào tai họ.

Mọi người ăn ý không thể hiện cảm xúc rõ ràng, thế nhưng Viên Ứng Vũ vẫn cảm thấy khó chịu, cô thầm mắng quản lý của mình là đồ vô dụng, trên mặt lại giả vờ như không biết gì.

Phó Tuyển Trăn vốn là không có ấn tượng tốt với Viên Ứng Vũ, nhưng sau khi nghe những lời của Nhâm Đông Hải, trong lòng càng cạn lời. Nhâm Đông Hải có những nguyên tắc riêng trong việc quay phim, ông sẽ không bởi vì yêu thích một diễn viên mà dung túng cho diễn viên đó, cũng sẽ không bởi vì chán ghét một diễn viên mà cố ý làm khó dễ. Động thái này của Đổng Minh Thục, thật sự là không sáng suốt, lần này coi như cô ta triệt để đắc tội Nhâm Đông Hải rồi.

Võ Chỉ cuối cùng cũng kết thúc phần phát biểu mở đầu khích lệ lòng người như đại hội thể thao thời sinh viên, nói một hồi lâu, tự nhiên là miệng khô khốc, vì thế anh ta dặn dò: "Tôi đi uống ngụm nước, mọi người trước tiên làm quen với 'vũ khí' tương lai của mình đi, mặt trên đều có ghi tên các nhân vật tương ứng nên đừng cầm nhầm."

Võ Chỉ nói xong liền đi về phía sau, hiển nhiên là muốn quay lại uống nước, các diễn viên nghe theo lời, đi về phía trước tìm 'vũ khí' của mình.

Thẩm Hạo Hi rớt lại phía sau cùng, cậu vốn là nghĩ chờ sau khi những người khác đều lấy được đạo cụ, cậu liền không cần đi tìm kiếm.

Mặc dù vũ khí ở nơi này cũng không phải rất nhiều, thế nhưng đối với Thẩm Hạo Hi mà nói, có thể bớt được một việc thì cũng là bớt rồi.

"Bích Tiêu của cậu." Giọng Phó Tuyển Trăn đột nhiên tại vang lên bên tai, đồng thời, một thanh kiếm đạo cụ chế tác tinh xảo cũng xuất hiện ở trước mắt Thẩm Hạo Hi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play