Nếu có người hỏi : "Tự do là gì?"
Bạn sẽ trả lời như thế nào?
Và rồi còn cả : "Như thế nào mới gọi là sống cho chính bản thân mình?"
Bạn sẽ đáp lại ra sao?
Eshild chưa từng suy nghĩ một cách nghiêm túc về 2 câu hỏi này. Hay nói đúng hơn là cô ấy có, nhưng đáp án lại chẳng ra làm sao. Chúng chỉ khiến cho cô ấy cảm thấy phiền muộn. Vậy nên thà rằng cô ấy không nghĩ về nó thì hơn. Càng nghĩ rồi sẽ càng cảm thấy mơ hồ, bất lực, và rồi cuối cùng là không cam lòng. Eshild không muốn bản thân trở thành người bị cảm xúc chi phối quá nhiều như thế, vậy nên cô ấy dừng lại khi cuộc hành trình đã bước hơn nửa. Cô ấy cảm thấy như bây giờ là ổn rồi. Trầm tĩnh, mạnh mẽ và quyết đoán. Đó mới là một "Eshild".
Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy một người khác, cũng là một con chim bị nhốt trong chiếc lồng mục ruỗng, lại có thể giương cánh bay cao. Eshild bỗng cảm thấy thật mơ hồ.
Krista Lenz, yếu đuối, nhát gan, thích tìm chết lại hão danh tiếng, đó là tất cả những gì mà Eshild cảm nhận về cô ta. Nhưng rốt cuộc, chính con người đó lại có dũng khí sống thật với chính mình, lại có dũng khí đối mặt với một cái "tôi" tham lam và xấu xí của bản thân. Và Eshild cảm thấy thật hâm mộ cô ta.
Eshild bỗng nhận ra, thứ mà Krista đã đạt được, chính là thứ mà cô theo đuổi.
Tự do là chính mình, cưỡi ngựa đua cùng gió trên những cánh thảo nguyên rộng mênh mông, uống những li rượu mạnh nhất, hát những khúc chiến ca hào hùng nhất, và sống một cách điên cuồng nhất.
Đó là mong ước của một con người đã phải đè nén và tĩnh lặng quá lâu.
Eshild ước một ngày nào đó mình có thể sống như vậy. Cuồng loạn và đầy đam mê.
Chợt, tiếng gào rú vang dội của con Titan vang lên, kéo cô trở lại với hiện thực.
Con Titan của Ymir đã leo lên đỉnh toà tháp, dùng một đôi mắt đáng sợ nhìn bọn họ. Khuôn miệng của nó di chuyển, hàm răng sắc nhọn như con cá mập khiến cho ai nhìn vào cũng thấy khiếp sợ. Nó cất tiếng, bằng một giọng nói khàn khàn như một kẻ câm lần đầu cất tiếng nói :
- Muốn sống... thì bám vào...
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều bám vào tóc của con Titan Ymir. Và rồi nó nhanh chóng lợi dụng thân mình đẩy toà tháp rơi xuống lũ Titan kia.
Khoảnh khắc toà tháp rơi xuống, những cơn gió đập thẳng vào mặt khiến cho con người ta không thể nào mở mắt nổi. Đôi mắt Eshild lại mở to hơn bao giờ hết. Và đôi mắt ấy mới bình tĩnh và lí trí làm sao.
Eshild đã suy nghĩ kĩ. Nếu ngày trước cô có thể tự tiện dừng bước khi đi trên con đường mình đã chọn, thì lúc này đây, đôi chân cô không thể dừng lại khi đang đi trên con đường mà cô đang bước. Bởi con đường đi tìm chính bản thân mình chỉ có một mình cô, cô muốn dừng lại hay đi tiếp là tuỳ cô. Nhưng con đường lúc này, chỉ cần cô dừng lại, thì hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn người cũng sẽ dừng lại theo. Để cuối cùng, thứ chờ đợi họ, là cái chết. Eshild đã không còn trẻ, đã không còn có đủ dũng khí để tuỳ hứng như thuở còn non trẻ. Con đường này, dù muốn hay không, cô cũng sẽ phải bước tiếp. Vì vậy nên cô không cần phải suy nghĩ quá nhiều về những thứ không cần thiết. Trở thành một Eshild luôn lạnh lùng, thờ ơ, mạnh mẽ và quyết đoán mới là nhiệm vụ của cô. Và rồi ngày nào đó, "Eshild" của hiện tại sẽ trở thành "Eshild" trong quá khứ, trong ước mơ.
Chỉ cần vậy là đủ...
Rầm...
Toà tháp rơi xuống, đè lên lũ Titan. Từng trận khói bốc lên mịt mù khiến cho tầm nhìn bị cản trở. Vài tiếng ho khù khụ vang lên. Eshild đứng dậy, cẩn thận cảm nhận mọi thứ xung quanh, sẵn sàng trong tư thế chiến đấu.
Chốc lát, mọi người đều đã ổn định lại tinh thần. Connie hét lên :
- Đằng sau kìa!
Titan Ymir quay đầu lại, đó là một con Titan cao tầm 8 mét. Cô ta lao lên, cắn đứt gáy con Titan đó. Nhưng sau đó, lại ngày càng có nhiều con Titan hơn lao đến khiến cho cô ta không kịp xoay sở. Titan Ymir bị những con Titan khác lao vào cắn xé, gặm đứt một cái chân và cả hai cái tay.
- Đừng mà... - Krista thảng thốt, cô ta chạy đến chỗ Ymir mặc cho những người khác ngăn cản :
- Tớ vẫn còn chưa nói với cậu...
Một con Titan thình lình đứng trước mặt cô ta với một ánh nhìn rùng rợn. Và trong lúc ấy, khuôn mặt của nhiều người ánh lên sự tuyệt vọng...
Xoẹt.
Tiếng những lưỡi gươm cắt đứt da thịt vang lên. Những dòng máu nóng hổi tuôn ra tứ phía, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng. Con Titan kia đã bị xử lí. Một thiếu nữ tóc đen đáp xuống đất, quay đầu lại hỏi :
- Không sao chứ?
Là Mikasa.
Tiếng động cơ và tiếng chém gϊếŧ vang lên bên tai. Bầu trời được tô điểm bởi chiếc áo choàng màu xanh lục. Quân Trinh Sát không biết từ lúc nào đã bao phủ cả một bầu trời. Họ lần lượt gϊếŧ sạch toàn bộ số Titan ở đây.
Những cột khói bốc lên từ những con Titan bị gϊếŧ khiến cho chiến trường thêm phần mờ ảo. Các học viên khoá 104 đứng tụ lại với nhau, dùng một ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Ymir vừa được lôi ra từ con Titan.
- Không thể nào - Armin nghẹn họng :
- Ymir là... Titan sao...?
Đội trưởng Hanji và Krista đang đỡ lấy Ymir, trên người cô ta bốc lên vô số hơi nước. Cô ta mở mắt ra. Krista mỉm cười, đôi mắt rưng rưng nước :
- Tên của tôi là... Historia
Ymir mỉm cười, một nụ cười đẹp và thanh thản hơn bao giờ hết. Và rồi, cô ta lại nhắm mắt, tựa hồ như đã cạn kiệt toàn bộ sức lực.
Eshild rũ mắt, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời xa xa.
Kì thực trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi rồi cũng thành đường thôi.
...
Eshild đang đứng trên tường thành, cùng với nhóm của Connie và một vài người lính Trinh Sát khác. Tất cả mọi người vẫn chưa hết bất ngờ vì chuyện Ymir là Titan thì lại phải đón nhận thêm một câu chuyện kì lạ khác từ quân Trú Phòng : "Không có bất kì một lỗ thủng nào trên tường thành Rose hết".
Một câu chuyện nực cười, và rốt cuộc chẳng ai có thể hiểu được cái quái gì cả. Không có lỗ thủng, vậy Titan từ đâu chui ra?
Sau một hồi, rốt cuộc đội trưởng Hanji cũng đã ra lệnh cho quân Trinh Sát quay về thành Sina.
Và Eshild cảm thấy rất không bình thường. Mặc dù những người lính Trinh Sát đang cố tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng cô hoàn toàn có thể cảm nhận được, họ đang đề phòng, không, phải là giám sát, và sẵn sàng tấn công khi có chuyện gì đó xảy ra. Họ vẫn đang làm công tác di chuyển, nhưng bằng giác quan tinh tường của mình, Eshild vẫn có thể thấy được, họ đang trong tư thế chuẩn bị chiến đấu. Và có vẻ như, kẻ bị nhắm vào lần này, là cô.
Eshild tặc lưỡi. Bất chợt, những tiếng động cực lớn vang lên, những cơn rung chấn vang lên liên tiếp, và rồi là 3 cột sét lần lượt đánh xuống, vàng rực cả sắc trời.
Và lúc này đây, Eren, Mikasa, Armin đang chán nản và phẫn uất nghĩ lại mọi chuyện.
...
Hanji cầm trên tay tờ giấy lí lịch của Reiner và Berthlodt và nói ra những lời chốt lại :
- Vậy hiện tại chúng ta sẽ coi Reiner và Bertholdt thuộc diện tình nghi. Hãy cứ cư xử như bình thường với họ, họ sẽ không biết mình đang bị tình nghi. Và dĩ nhiên, đừng nhắc tới Annie Leonhardt trước mặt họ - Nói rồi chị ta lại giơ một bản lí lịch khác lên đọc rồi hỏi :
- Ngoài ra, mấy cô cậu có biết gì liên quan đến Eshild của khoá 104 không?
- Hả? - Eren ngẩn người :
- Eshild thì có liên quan gì đến chuyện này?
Hanji trầm ngâm :
- Có một vài điểm nghi vấn nên tôi đã điều tra lí lịch của cô ta. Và chúng khiến tôi khá bất ngờ - Chị ta giơ tờ giấy lí lịch lên :
- Không có cha mẹ, không có người thân, không có bất kì một thông tin cụ thể nào ngoại trừ cái tên "Eshild" và quê ở... Shiganshina
- Shiganshina? - Eren ngạc nhiên
- Để chắc chắn hơn, tôi muốn biết thêm một vài thông tin về cô ta
Armin nhớ lại :
- Eshild thường không quá thân thiết với mọi người, cũng chưa từng chủ động bắt chuyện với ai bao giờ nhưng... phải rồi! - Cậu ta sực nhớ ra :
- Đã có vài lần cô ấy chủ động nói chuyện với Annie!
- Có quan hệ với Annie sao? - Hanji cau mày :
- Vậy thì chúng ta cũng sẽ xếp cô ta vào diện tình nghi. Hãy tỏ ra như bình thường và giám sát cô ta
- Hãy cử những người lính thật sự giỏi giám sát cô ta - Mikasa vẫn luôn im lặng bỗng dưng lại lên tiếng :
- Tuy em không rõ tại sao cô ta lại cố tỏ ra sức chiến đấu của mình không quá nổi bật. Nhưng cô ta là người đứng đầu khoá 104, và thực lực của cô ta... còn hơn cả một con quái vật
Tất cả mọi người đều im lặng, nhưng trong lòng không ít người lại cảm thấy sợ hãi. Suốt thời gian qua, bọn họ đã hiểu được Mikasa không phải kẻ dễ dàng cam chịu cúi đầu người khác. Kể cả khi đối mặt với Levi - chiến binh mạnh nhất nhân loại, Mikasa cũng chưa bao giờ dùng từ "quái vật" để hình dung anh ta. Vậy mà bây giờ, cô lại dùng cụm từ "hơn cả quái vật" cho Eshild. Điều này nói lên rất rõ, Eshild kia chẳng phải dạng yếu đuối gì cho cam. Và hơn hết, nếu như cô ta còn sở hữu năng lực hoá Titan thì...
...
Và đó chính là lí do vì sao mà lúc này đây, khi mà Titan Thiết Giáp và Titan Khổng Lồ đã xuất hiện và bắt đầu khai chiến, một số người lính tinh nhuệ vẫn tiếp tục đứng cạnh giám sát Eshild, và sẽ sẵn sàng gϊếŧ chết cô, nếu như cô có bất kì hành động mờ ám nào.
————————
Chương này khá là khó hiểu, mọi người cố gắng đọc nhé. Và xin thông báo, kể từ chap sau, Eshild và Levi sẽ chính thức bắt đầu "tuyến tình cảm" (*tung bông*)
Khụ khụ, đùa thôi, chưa đến mức ấy đâu. Nhưng cuối cùng 2 người cũng chính thức qua lại rồi, sau cả một quãng thời gian dài chờ đợi như thế. Chẳng biết ai vui không chứ tác giả là vui nhất, tại mãi đến bây giờ nam nữ chính mới "gặp nhau". Nhiều lúc đọc chính tác giả còn tưởng truyện này không có nam chính nữa là...
-Haley-