Trong một khu thí nghiệm nằm giữa Thái Bình Dương.
"Rầm"
Một thiếu nữ tóc trắng, mắt tím, mặc chiếc áo cộc đen cùng chiếc quần đùi ngắn đang dùng tay không đập vỡ ba bức tường bằng đá siêu cứng.
- Cuộc thí nghiệm kết thúc. Số 004 có thể nghỉ ngơi! – Tiếng nói truyền ra từ chiếc loa ở góc phòng
Cô gái được gọi là 004 ngừng tay, tiến tới chiếc ghế ở gần đó, vớ lấy cái áo khoác dài mặc vào và rời khỏi căn phòng.
Cộp cộp. Tiếng chiếc bốt đế xuồng va chạm vào nền đất vang lên trên con đường dài, nền đất trắng như tỏa ra hơi lạnh. 004 bước ra khỏi trại thí nghiệm, ngay lập tức gió bao phủ lấy cơ thể cô, mái tóc trắng cùng chiếc áo khoác dài tung bay trong gió. Sóng vỗ rì rào ngoài biển cả.
004 bước lên trên mỏm đá ở gần đó. Sóng vỗ mạnh vào mặt đá, một vài giọt nước biển bị văng lên đôi chân. Cô đút tay vào túi áo, ánh mắt tím xa xăm nhìn về phía xa xôi.
...
Thế kỉ 23, một thế kỉ tranh đấu ngầm dữ dội. Con người ta luôn luôn bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài đẹp đẽ của nó, họ đều cho rằng đây là một thời đại văn minh, sự công bằng luôn được luật pháp bảo vệ cho tất cả mọi người. Nhưng ai biết được, phía sâu trong bóng tối, đây cũng chỉ là một cái xã hội thối rữa, mục nát từ tận sâu trong xương tủy. Biết bao nhiêu người đã phải đổ máu, phải hi sinh để bảo vệ thứ hòa bình giả tạo này? Vô số cuộc tàn sát đẫm máu xảy ra... Để bảo vệ chính bản thân mình, từng nước trên thế giới đã bắt đầu lựa chọn đến các cuộc thí nghiệm trên cơ thể con người, thay đổi cấu tạo gien và biến họ thành những người đột biến hùng mạnh. 004 là một trong số đó.
Năm 7 tuổi, cha mẹ chết. Khi bị một tên lính của quân địch tóm cổ, cô đã không ngần ngại cầm lấy con dao ở bên hông hắn đâm liên tiếp vào phần ngực của tên dơ bẩn ấy. Bản thân cô hiểu, nếu lúc ấy mình không gϊếŧ hắn, mình sẽ là người bị gϊếŧ. Suốt một năm liền, cô phải tự học lấy cách chiến đấu, tự học cách bảo vệ bản thân để sống sót, để tồn tại. Thậm chí là phải biết cách tự tàn nhẫn với bản thân mình, giống như một kẻ vô cảm, không điểm yếu.
Nhìn thấy máu người nhiều đến mức thành quen, dần dần cô bé ngây thơ của năm ấy cũng đã trở thành một kẻ lãnh đạm trầm mặc đến mức quá yên tĩnh mà đáng sợ. Cho đến khi được chính phủ lựa chọn để trở thành vật thí nghiệm, 004 cũng chưa từng cảm thấy hối hận.
"...Đau đớn là một thứ sắt thép hữu dụng nhất để tôi luyện con người trưởng thành, nhưng đừng biến nó thành một con dao 2 lưỡi. Nó có thể giúp em đâm vào kẻ thù chỉ trong một khắc, nhưng cũng có thể đâm lại chính em." Thầy đã từng nói với cô như thế và 004 biết, hiện tại bây giờ, trong tay cô là một con dao 2 lưỡi vô hình đáng sợ nhất.
Hương muối mặn của biển lan tỏa trong không khí khiến cho con người ta được tận hưởng sự yên bình của vùng đất hứa. Tĩnh lặng mà an lành. Nhẹ nhàng mà tươi mát.
Píp. "004 quay trở lại trại tập huấn số 37. Xin nhắc lại...". Tiếng loa thông báo vang lên.
Cô thở dài, cất bước đến trại huấn luyện, ở đó, có hơn một trăm kẻ đang chờ cô, tên nào tên đấy cũng cao to.
- Cận chiến ? – Cô hỏi một ông tiến sĩ phụ trách cuộc thí nghiệm
- Hãy hạ hết tất cả những người này! – Ông ta gật đầu
004 cởi bỏ áo khoác, làm một tư thế tự vệ giữa vòng người chờ đợi đối thủ xông lên.
Bọn chúng tiến tới tấn công cô, 004 khẽ nhắm hờ mắt. Cô gia tăng lực cường hóa ở chân và đá gãy xương sườn tên đầu tiên.
Đây là một trong những thành quả của cuộc thí nghiệm. Cô có thể gia tăng trọng lực, độ cứng, sự dẻo dai cùng sức bật cho bất kì một bộ phận nào trên cơ thể theo ý muốn, thậm chí là trong vô thức khi cảm thấy bản thân gặp nguy hiểm, rất thích hợp cho một trận đấu không cân sức.
76, 77, 78, 79,...
004 khóa khớp tay một tên đầu trọc rồi vật hắn ngã xuống, đã hạ xong tên thứ 80.
Cô liên tiếp dùng các thế võ khác nhau để quật ngã 20 tên còn lại, cuộc đấu kết thúc.
- Các thế võ của cô ngày càng điêu luyện hơn! – Ông tiến sĩ đó cảm thán :
- Có khi không cần đến khả năng cường hóa cô vẫn có thể đánh bại lũ này
004 lạnh lùng quay người bước đi. Trời đã xế chiều.
Bước vào căn phòng của mình, cô lật chiếc ga giường lên, một lọ thuốc màu trắng nhỏ lăn ra ngoài. Cô nhặt nó lên.
004 thừa nhận, cuộc đời này khiến cho cô cảm thấy thật sự rất mệt mỏi, chỉ muốn mặc mọi việc trôi đi theo thời gian như dòng nước chảy. Cô trực tiếp đổ cả lọ thuốc vào miệng mình. Nói là một lọ, nhưng thực chất cũng chỉ có 8 viên. Vị thuốc đắng lan tỏa trong cổ họng, quả thực rất khó nuốt.
Cô mỉm cười nằm xuống nền đất lạnh. Mái tóc trắng xõa ra, đôi mắt tím khép hờ lại.
Keng... Hình như có một cái gì đó va chạm vào sàn nhà, nghe giống tiếng kim loại. 004 nheo mắt lại nhìn. Đó là một cây thánh giá bạc nhỏ được treo trên chiếc vòng cổ đen tuyền, đôi mắt tím khẽ ngạc nhiên. Cô đặt nó vào lòng bàn tay nhìn. Chiếc vòng thánh giá được điêu khắc tinh xảo chi tiết, trông vô cùng nổi bật so với sợi dây màu đen được làm từ da. Mí mắt nặng trĩu, cô nắm chặt nó trong lòng bàn tay rồi chìm sâu vào giấc ngủ, vẻ mặt mãn nguyện.
"Tạm biệt... sau hôm nay... sẽ không gặp lại..."
---------------
Một giấc mơ kì quái... Từng đoạn phim về một cuộc đời xa lạ dần hiện ra trên con đường nhỏ đầy hoa. 004 men theo cuộn phim phóng to đi đến hết chặng đường, dường như cô đã nhìn thấy... một đôi cánh đang chao lượn. Cô đã gặp một con người kì lạ, một kí ức trong giấc mơ ấy và nói chuyện với người kia.
Tia nắng chói chang của buổi sớm bình minh dội thẳng vào mặt qua khung cửa sổ. 004 lờ mờ mở mắt, theo bản năng lấy tay che mặt mình lại. Đây là một căn phòng được làm hoàn toàn từ gỗ, trông rất giống Châu Âu thời xưa. Cô xoa xoa mái tóc, phát hiện thấy nó có màu đen, không phải trắng.
- Này, Ailynn, sáng bảnh mắt ra rồi đấy! Con có dậy không thì bảo! – Một người phụ nữ trung niên bước vào, trên tay là món cơm trứng cuộn cùng một ly trà. Xem ra đây là mẹ của thân thể này
- Con biết rồi – Cô uể oải ngồi dậy
- Xem con kìa, đã gia nhập quân Trinh Sát được 2 năm rồi mà vẫn lười như thế!
- Vâng, vâng !
- Mẹ để đồ ăn sáng ở đây nhé – Nói rồi bà bước ra ngoài
Ailynn đứng dậy, bỗng có một cái gì đấy rơi ra ngoài. Cô cúi đầu xuống nhìn, chiếc vòng thánh giá vẫn còn nguyên vẹn trên cổ. Cô kéo sợi dây để chiếc thánh giá ngang bằng với mặt, trong thâm tâm thầm cảm thấy mừng rỡ.
Chiếc vòng cổ được giấu kín lại sau chiếc áo. Anlynn rửa mặt rồi bắt đầu một ngày mới cho bản thân mình. Cô chấp nhận một điều rằng mình đang sống trong bức tường ở quận Trost, rằng mình đang sống trong thế giới của Attack on Titan – thế giới của những bí mật kinh hoàng.
...
Năm 844.
Ailynn đang đứng trong sân tập hợp ở trụ sở quân Trinh Sát. Trước mặt họ là 3 người mà Erwin vừa lôi được từ thành phố ngầm về : Levi, Isabel và Farran.
Cô ngáp một cái, Hanji thấy thế thì vỗ vai làm cô sặc mấy cái.
- Này, Ailynn, sao cô cứ mang cái vẻ mệt như sắp chết thế? Tươi tỉnh lên nào!
- Cô muốn chết à Hanji? – Ailynn bắn cho cô nàng bốn mắt kia một ánh nhìn hình dao găm rồi nhẹ nhàng quay đầu đi với vẻ mặt bất cần đời
"Cuộc giới thiệu" coi như xong, ba tên "gà mới" kia được dẫn về phòng của mình. Lúc đi ngang qua phòng họ, cô còn phải tặc lưỡi vài cái vì sát khí của tên Levi kia trước chuyện cái giường bị bẩn. Thật là...
...
Sáng sớm, quân Trinh Sát đã tập hợp trước cổng thành, chuẩn bị cho chuyến Trinh Sát sắp diễn ra. Ailynn thở dài thườn thượt, cảm thấy rất vớ vẩn. Dù đã tham gia nhiều cuộc Trinh Sát liều mạng rồi nhưng cô vẫn cảm thấy mọi chuyện thật nực cười.
Cổng thành được kéo lên, Ailynn hòa theo dòng người phi ngựa ra ngoài những bức tường. Đồng cỏ mênh mông trải dài trước mắt. Cảnh vật rộng lớn khiến cho con người ta cảm thấy tự do.
Đôi mắt tím khẽ nhíu lại nhìn về phía xa xăm, mái tóc đen lâng lâng theo làn gió. Người thiếu nữ mang theo đôi cánh tự do vẫn tiếp tục tiến về phía trước...
------------------
Cuối cùng bộ truyện này cũng đã ra mắt, thật là muốn mở tiệc ăn mừng mà! Mọi người hãy ủng hộ cho Ad nhé!
Lưu ý : Những cái tên mà hiện tại Ad dùng để gọi 004 thực ra cũng chẳng quan trọng đâu, sau này cái tên gắn bó với chị ấy mới xuất hiện, mọi người cùng chờ nhé!
----Haley----