Đợi đến khi Tang Noãn an ủi ba Tang và mẹ Tang xong, lúc cô một mình cầm đèn pin ra ngoài tìm Mạc Tư Nguyên đã khoảng mười hai giờ rồi.
Cô không đi xa mà chạy thẳng tới hòn non bộ lần trước cô trốn khi bỏ nhà đi, nhìn ra xa đã thấy một bóng người ngồi dưới hòn non bộ đó.
Tang Noãn tắt đèn pin, rón rén vòng ra sau lưng anh, vỗ nhẹ lên bờ vai bên trái của anh.
Mạc Tư Nguyên quay đầu sang trái, cô lập tức vọt sang bên phải của anh rồi hét lớn vào tai anh: “Này!”
Mạc Tư Nguyên không hề ngạc nhiên, sắc mặt vẫn như thường quay đầu nhìn cô.
“Haha! Em biết ngay anh trốn ở đây mà!” Tang Noãn cười toe toét rồi đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh: “Lần trước em ra đây anh đến tìm em, lần này anh ra đây thì em đến tìm anh, hmm! Coi như chúng ta hòa nhau rồi!”
Nói xong cô còn gật đầu lia lịa, tự mình khẳng định.
Mạc Tư Nguyên không lên tiếng, anh lại cúi đầu giống như cô không hề tồn tại vậy.
“Mạc Tư Nguyên, anh câm sao?”
Đợi thêm một lúc nữa cũng không thấy anh phản ứng, Tang Noãn hơi nhăn mũi, bắt đầu giơ hai móng vuốt ra quơ quơ trước mặt anh: “Anh không vui à? Này này, mất hồn rồi à? Xem Đại pháp Hồi Hồn của em đây!”
“Không cần em quan tâm.” Cô thực sự quá ồn ào, Mạc Tư Nguyên không nhịn được nói một câu.
“A!” Tang Noãn vui mừng vỗ tay: “Mạc Tư Nguyên, cuối cùng cũng có ngày anh nói câu này với em, đúng là ‘Sông có khúc người có lúc’ mà hahaha, hahaha…”
Mạc Tư Nguyên xoa xoa mày, bọn họ cách nhau rất gần, tiếng cười của cô khiến anh đau đầu, không khỏi cau mày nói: “Em thật ồn ào.”
Đúng lúc Tang Noãn thu lại tiếng cười, nghiêng đầu nhìn Mạc Tư Nguyên.
Vẻ mặt anh vẫn như vậy, vẫn coi như không nhìn thấy sự đùa giỡn của cô mà luôn cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình. Nhìn dáng vẻ của anh, Tang Noãn cũng không cười nữa, mạnh mẽ dùng vai huých huých vai anh: “Được rồi! Không trêu anh nữa.”
Tiện tay ngắt một ngọn cỏ bên cạnh, cô bắt đầu vẽ vời trên đất: “Mạc Tư Nguyên, em biết tại sao tâm trạng anh không tốt rồi, vừa nãy ba mẹ đều nói cho em nghe rồi.”
Vẻ mặt Mạc Tư Nguyên hơi sững lại.
“Do anh cảm thấy không thể chấp nhận được sao?” Trong màn đêm, giọng nói của Tang Noãn rất nhẹ nhàng.
“Chắc là không chấp nhận được, giống như ban đầu đã quen sống trong một quỹ đạo nào đó, nhưng bỗng một ngày có người nói với anh, quỹ đạo mà anh sống là sai, phải sửa lại, em nghĩ chắc hẳn người bình thường đều không thể chấp nhận được. Câu chuyện ếch xanh biến thành hoàng tử như trong tiểu thuyết ngoài đời quả thực rất ít, vậy nên dù anh phản bác lại ba mẹ em, em cũng có thể hiểu cho anh!”
Mạc Tư Nguyên vẫn luôn im lặng.
Anh thấy Tang Noãn vẫn vẽ những kí hiệu kì lạ trên đất, nhìn hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng cất lời: “Nếu là em, em có thể chấp nhận không?”
“Hả?” Không ngờ anh lại đột nhiên lên tiếng, Tang Noãn hơi ngây ra.
“Chuyện này…” Đợi khi đã lấy lại tinh thần, cô nghiêm túc suy nghĩ: “Chắc là không.”
Lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu, dường như đã kiên định với suy nghĩ của mình cô mới trịnh trọng nói: “Ừ, không đâu! Nếu có một ngày, có người nói với em rằng em không phải Tang Noãn, không nên sống như cuộc sống trước đây của Tang Noãn, em nhất định sẽ không chấp nhận được. Nhưng Mạc Tư Nguyên này, anh không giống vậy! Ngay từ đầu anh đã biết anh là Mạc Tư Nguyên, cuộc sống ở nhà họ Mạc hẳn cũng là quỹ đạo cuộc sống thực sự của Mạc Tư Nguyên, mà hiện giờ anh chỉ lấy thân phận của Mạc Tư Nguyên để tận hưởng cuộc sống của nhà họ Tang ở nhà họ Tang. Cho dù quay về cũng chỉ là sửa đổi lại mà thôi, không thể coi là sai lầm được.”
Ánh mắt Mạc Tư Nguyên tối sầm lại.
“Vậy nên em cũng cho rằng tôi nên quay về?”
“Không phải.” Tang Noãn lắc đầu: “Theo em thấy, một người sẽ có cách sống mà bản thân người đó muốn hoặc không muốn, giống như anh không muốn quay về nhưng bọn họ lại nói đám người đó là người thân của anh, vậy anh nên quay về. Nhưng trên đời này làm gì có nhiều chuyện nên hay không nên như vậy? Cũng giống như ai quy định trẻ con nên nghe lời người lớn, học sinh thì nên nghe lời giáo viên, lẽ nào người lớn thì không bao giờ phạm sai lầm sao?”
“Đương nhiên trong chuyện này cũng không có ai đúng ai sai. Giả dụ người thân của anh muốn đưa anh đi, về tình thì mấy năm nay họ không chăm sóc anh, anh không muốn về đương nhiên không phải là lỗi của anh, nhưng về lý, bọn họ là người thân của anh, muốn ở cùng anh thì họ cũng không sai. Chỉ là cách tư duy của hai bên không giống nhau mà thôi. Có điều em thấy đây là chuyện của anh, vẫn nên để anh quyết định, chứ như em, muốn rời khỏi câu lạc bộ Mỹ Thuật thì cứ rời, chẳng phải quan tâm ai nói gì, dù sao em cũng không nợ bọn họ! Em vui là được rồi!”
Lời nói qua quýt nhưng cái lý bên trong thì không, Mạc Tư Nguyên hiểu được ý của cô. Anh cười thầm không nói.
Tang Noãn thay đổi suy nghĩ rồi đột nhiên cười đen tối, giảo hoạt nhích lại gần: “Nhưng Mạc Tư Nguyên này, em thật không ngờ nhà anh lại có tiền như vậy!”
“Có tiền?”
“Phải đó!” Tang Noãn vừa hồi tưởng lại chiếc xe thể thao ngày hôm qua, trong ánh mắt dường như bị chất đầy bởi một đống nhân dân tệ, hai mắt phát sáng: “Người có thể lái chiếc xe đó chắc chắn là người có tiền! Hơn nữa còn có rất nhiều tiền!”
“Chắc là vậy…” Mạc Tư Nguyên hạ ánh mắt, nụ cười có chút khổ sở.
Nhưng điều đó có liên quan gì đến anh chứ?
Nhà họ Mạc… Nhà họ Mạc.
Ấn tượng của anh về gia đình đó gần như đã quên đi kha khá, chỉ còn sót lại một chút, cũng chỉ là một căn nhà rộng lớn và những cuộc cãi vã không ngơi nghỉ. Bắt đầu từ khi anh có nhận thức đám người đó đã luôn cãi nhau, ông nội và ba cãi nhau, ba và mẹ cãi nhau, mẹ và ông nội cũng cãi nhau, thậm chí bây giờ có lúc anh ngủ mơ cũng mơ thấy vài người đang cãi nhau.
Trong mơ anh không nhìn thấy khuôn mặt những người đó, cũng không nghe rõ nội dung mà họ đang tranh cãi, nhưng lại cảm nhận được rõ bầu không khí kịch liệt khi họ cãi vã, nó như một nơi còn khó chịu đựng hơn địa ngục.
Từ nhỏ anh đã sống ở nơi đó, nên vẫn luôn nghĩ gia đình nào cũng như vậy. Cho đến khi mẹ qua đời, anh bị đưa đến nhà họ Tang trong sự khó hiểu. Ban đầu anh hời hợt và dè chừng, nhưng dần dần mới phát hiện gia đình họ hoàn toàn không giống gia đình mình. So với nhà họ Mạc, nhà họ Tang giống như thiên đường. Không ai vì địa ngục mà vứt bỏ thiên đường cả.
Vả lại mấy năm nay anh đã quên gia đình đó từ lâu rồi. Ngoài việc anh họ Mạc ra, anh cho rằng mình không còn dây mơ rễ má gì với gia đình đó nữa. Ban đầu khi ba mẹ ký thỏa thuận ly hôn là lúc anh bằng lòng trao quyền nuôi dưỡng cho mẹ, sau khi mẹ qua đời cũng là khi anh vứt bỏ quyền nuôi dưỡng của anh, để anh bước vào nhà họ Tang. Đã bao nhiêu năm trôi qua, anh không hiểu tại sao bây giờ bọn họ lại đột ngột xuất hiện muốn anh quay về. Con chó con mèo còn có tình cảm, nhưng cách làm của họ khiến anh cảm thấy mình còn không bằng con chó con mèo, mà chỉ giống rác rưởi muốn vứt lúc nào thì vứt.
Mạc Tư Nguyên hơi nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những cảm xúc ngổn ngang trong lòng rồi lại mở mắt, nhìn thấy Tang Noãn vẫn hào hứng dùng cọng cỏ vẽ trên đất.
Cô đã vẽ kín một khoảng đất, một đống kí hiệu chi chít hòa vào nhau trông rất lộn xộn.
Anh tiện lời hỏi: “Em đang vẽ gì vậy?”
“Tên anh đó!” Tang Noãn cười với anh, tay vẫn không dừng lại.
“Tên tôi?” Mạc Tư Nguyên ngây ra rồi cẩn thận nhìn xuống đất, đại khái cũng hiểu được thứ cô đang vẽ từ nãy đến giờ – “m4O”
Nhưng nhìn như vậy anh càng thấy mơ hồ hơn, m4O? Đây đâu phải tên anh.
“Phải đó!” Tang Noãn lại gật đầu chắc nịch, chỉ vào hình vẽ trên đất nghiêm túc giải thích cho anh: ” Chữ ‘m’ này không được đọc bằng tiếng Anh, phải đọc theo pinyin là ‘mo’, ‘mo’ hiểu là Mạc, ‘4’ chính là Tư!”
“Vậy O (Âu) thì sao?”
“Đó không phải là O (Âu) mà là hình tròn (Viên)! Viên và Nguyên đồng âm với nhau, nghe giống ‘Mạc Tư Nguyên"”
“…” Thật khâm phục trí óc của cô, Mạc Tư Nguyên sa sầm mặt mày: “Quả là cái tên hay.”
Tang Noãn nhìn anh như đã đạt được ý đồ: “Cũng tạm, so với ‘Sunshine’ của anh thì như nhau cả thôi!”
Mạc Tư Nguyên phì cười, không ngờ cô lại vì thứ này mà cố ý lật ngược tình thế.
Nghĩ đến việc cô đã vắt óc suy nghĩ mới nghĩ ra mấy kí hiệu để vẽ cho anh xem, Mạc Tư Nguyên bỗng cảm thấy hơi buồn cười.
“Mạc Tư Nguyên, anh cười rồi!” Tang Noãn lanh mắt nắm bắt được sự thay đổi trong biểu cảm của anh.
Mạc Tư Nguyên ngây ra, thấy đường cong khóe môi sắp hạ xuống, cô bỗng đưa tay ra ấn chặt lên môi anh để giữ lại đường cong ấy.
“Haha, thế này vẫn dễ nhìn hơn! Thế nào hả Mạc Tư Nguyên, thấy tâm trạng không còn tệ như trước nữa phải không? Vẫn là em lợi hại, Tang Noãn ra tay một mũi tên trúng ba đích, bình định thiên hạ giúp muôn dân!”
Mạc Tư Nguyên nhẹ nhàng bỏ tay cô ra khỏi mặt mình: “A Noãn.”
“Hả?”
Anh trầm mặc một lúc rồi nói: “Em có hy vọng tôi đi cùng bọn họ không?”
Không ngờ anh lại đột ngột hỏi câu này, Tang Noãn ngẩn ra. Bất chợt cô hơi mâu thuẫn cắn cắn môi: “Em… đương nhiên em hy vọng anh đi cùng bọn họ rồi!”
Cô ngoảnh mặt đi không nhìn anh: “Em ghét anh như vậy, anh đi rồi ba mẹ sẽ không so sánh em với anh, em cũng không phải chịu sự tức giận của ba vì anh. Các bạn học xung quanh em cũng sẽ không nói những lời như em không bằng anh nữa, nếu vậy thì em bớt đi không ít phiền phức!”
Mạc Tư Nguyên im lặng.
“Có điều…” Lúc này cô lại nói nhỏ.
Có điều bây giờ anh thực sự có khả năng sẽ đi, cô lại cảm thấy thật ra có anh ở đây cũng rất tốt.
Mặc dù anh rất hung dữ, vẻ mặt còn đáng ghét, vả lại lúc nào cũng chọc giận cô, nhưng không thể không thừa nhận rằng thực tế lần nào anh cũng giúp đỡ cô.
Lúc ba mẹ mắng cô vì thành tích anh còn giúp cô giải vây. Quà và đồ ăn vặt mà đám con gái đó tặng anh, cô cũng có thể hưởng lợi một chút. Ngay cả khi về nhà, tiền xe bus còn dư cô cũng có thể mua được rất nhiều đồ ăn ngon…
Trong lúc tất cả mọi người đều chê cười cô, anh sẽ cổ vũ, sẽ thay cô thu dọn cục diện rối ren của mình, sẽ mang cho cô một chiếc áo khi trời trở lạnh. Tuy cô luôn nói anh không bằng Thẩm Phong, nhưng trong lòng cô biết, việc mà Thẩm Phong làm vì cô, anh cũng có thể. Mà việc anh có thể làm cho cô, Thẩm Phong lại không thể thay thế.
Điều quan trọng nhất là cô đột nhiên nhận ra lúc Thẩm Phong đi cô sẽ buồn, nhưng lúc biết tin anh đi, cảm xúc trước tiên của cô là sốt ruột. Vậy nên khi anh hỏi cô có hy vọng anh đi không, có khoảnh khắc cô đã do dự, nhưng sự do dự đó không phải là hy vọng hay không mà là… sao anh lại đi?
Có lẽ trong cuộc sống của cô, sự tồn tại của anh đã sớm trở thành một thói quen còn bền vững hơn Thẩm Phong, vì vậy trong tiềm thức cô vốn không nghĩ anh sẽ rời đi, sự tồn tại như vậy sao cô có thể “Hy vọng anh đi”?
Tang Noãn chống cằm lên gối, nhẹ nhàng thở dài.
Đột nhiên cô lại nghĩ đến điều gì đó, cái đầu nhỏ ngước lên, nói: “Mạc Tư Nguyên, sắp đến sinh nhật em rồi!”
Mạc Tư Nguyên hơi ngây ra, trong lòng đang thầm tính toán.
Bây giờ là giữa tháng Bảy, sinh nhật cô là cuối tháng Bảy, đúng là sắp đến rồi.
“Anh phải tặng em quà sinh nhật!” Cô đưa tay ra bấu chặt vai anh, dùng sức véo anh: “Anh sẽ đón sinh nhật với em đúng không?”
Mạc Tư Nguyên bất đắc dĩ nhìn cô: “Trước giờ em chưa từng tặng quà sinh nhật cho tôi.”
“Em không quan tâm! Em không quan tâm, em không quan tâm!” Dáng vẻ vô cùng ngang ngược ấy lại chiếm thượng phong, Tang Noãn bám chặt anh không buông, ngang bướng ra lệnh: “Anh phải đón sinh nhật cùng em! Phải tặng em quà sinh nhật! Nếu anh không làm thì em sẽ không đếm xỉa đến anh nữa, anh xem thế nào rồi làm đi!”
Cô nghe ba mẹ nói rồi, người nhà họ Mạc ở lại Thanh Thành không lâu, nếu có thể kéo dài đến ngày sinh nhật cô thì có lẽ Mạc Tư Nguyên sẽ không phải đi nữa.
Mạc Tư Nguyên không biết phải làm sao, anh cúi đầu, vai bị cô véo tới mức đau nhức. Nhưng chính giây phút cô dùng sức, dường như Mạc Tư Nguyên bỗng hiểu ra ý của cô.
Anh ngây ra, trong lòng chợt có chút rung động, nhìn ánh mắt cố chấp của cô bỗng không biết phải làm sao.
“Chịu hay không đây?” Tang Noãn vẫn truy hỏi không thôi.
Mạc Tư Nguyên nhìn cô rồi im lặng. Rất lâu sau, lâu đến mức Tang Noãn sắp bỏ cuộc rồi, anh mới nói: “Được.”
Cô không nói lời nào liền lấy ngón út móc vào tay anh, nói nhỏ: “Ngoéo tay, treo ngược, một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi người đó là cún con! Được rồi Mạc Tư Nguyên, để không biến thành cún con, anh phải nhớ kỹ lời hứa của anh, nhất định phải đón sinh nhật cùng em đó!”
Mạc Tư Nguyên không nói gì, anh vẫn luôn yên lặng nhìn cô chăm chú.
Ánh trăng hôm nay sáng tỏ cứ như vậy mà chiếu lên mặt cô, phản chiếu rõ nét từng đường nét trên khuôn mặt cô.
Cô mỉm cười, hàm răng như châu như ngọc, con ngươi đen láy như có thể chứa đựng các vì sao lấp lánh, tựa như một ngôi sao sáng chói khiến người ta lóa mắt.
Phút chốc, Mạc Tư Nguyên bỗng cảm thấy cổ họng mình hơi ngứa.
Trong lòng chợt lóe lên một cảm giác khác lạ, nhưng anh không hề lạ lẫm, giây phút tim đập nhanh hơn khiến máu khắp người anh đều nóng lên.
Mạc Tư Nguyên dời tầm mắt, cảm giác trong lồng ngực mình có một năng lượng khiến anh phải kiềm chế, nhân lúc cô chưa nhận ra sự khác lạ của anh, anh vội vàng nói: “A Noãn.”
“Hả?” Tang Noãn chớp mắt nhìn anh.
“Trước giờ em chưa từng tặng quà sinh nhật cho anh.” Mạc Tư Nguyên cúi đầu, hai tay đặt trên đùi hơi siết lại.
Tim đập vô cùng nhanh, anh cố gắng đè nén giọng nói, giọng anh như đang run lên.
Anh lại muốn làm chuyện đó.
“Bù cho anh một phần quà, được không?”
“Gì… ưm!”
Lời cô còn chưa nói xong đã bị mắc lại ở cổ họng.
Tang Noãn kinh ngạc mở to mắt. Chính giây phút mà cô thất thần, Mạc Tư Nguyên bỗng đưa tay đặt ra sau gáy cô, khuôn mặt anh tiến đến gần cô.
Mạc Tư Nguyên hôn Tang Noãn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT