Tang Noãn nhanh chóng phát hiện ra rằng sự việc vốn không hề đơn giản giống như Mạc Tư Nguyên nói.
Lúc về đến nhà thì ba Tang mẹ Tang đã trở về. Thấy bọn họ, ba Tang mẹ Tang lại không chào hỏi niềm nở như mọi khi, chỉ đơn giản gật đầu rồi quay về phòng.
Tang Noãn chỉ cho rằng hai người này giận dỗi bởi vì mấy chuyện vặt vãnh, nên cô cũng không thèm để ý mà trở về phòng, đọc tiểu thuyết một lát rồi rửa mặt đi ngủ.
Cho đến nửa đêm hơn mười một giờ, Tang Noãn thức dậy đến phòng vệ sinh. Ngồi ở trên bồn cầu mơ mơ màng màng nghe thấy dường như có tiếng cãi vã ở dưới lầu.
Mới đầu cô nghĩ là ba mẹ đang cãi nhau, cho đến khi một câu “Cháu không về” lạnh lẽo truyền vào trong tai Tang Noãn. Tang Noãn lập tức tỉnh cả ngủ.
Cô không thể nào quen thuộc hơn, giọng nói đó thuộc về Mạc Tư Nguyên.
Giọng nói vang lên từ vị trí phòng ăn dưới lầu. Tang Noãn để chân trần cẩn thận từng li từng tí đi xuống lầu, đứng ở đoạn giữa cầu thang nhìn xuống, vừa hay có thể thấy non nửa phòng ăn.
Giờ phút này mẹ Tang đang đứng đối diện với Mạc Tư Nguyên. Mạc Tư Nguyên siết chặt nắm tay, lưng thẳng tắp, giống hệt dáng vẻ tức giận lúc chiều của anh.
Tang Noãn giật mình.
Xưa nay anh nói chuyện với ba Tang mẹ Tang đều là khách sáo lễ phép, đây vẫn là lần đầu tiên anh lộ ra xúc động trước mặt mẹ Tang.
Đối mặt với cơn giận dữ của Mạc Tư Nguyên, mẹ Tang lại không hề tức giận, chỉ là vừa bất lực vừa lúng túng chùi tay vào tạp dề trước người, hồi lâu mới nói: “Tư Nguyên, ông ta là ba ruột của cháu……”
“Ba ruột?”
Tựa như nghe thấy được một câu chuyện nực cười, Mạc Tư Nguyên cười lạnh một chút.
Trên mặt anh lộ rõ sự chán ghét, Tang Noãn nghe thấy anh thản nhiên nói rằng: “Ông ta có chỗ nào xứng đáng làm ba chứ? Mấy năm nay ông ta làm tròn bổn phận của một người ba chưa? Ông ta vứt bỏ cháu và mẹ của cháu, khi cháu và mẹ nghèo đến mức không có cơm mà ăn, chỉ có thể sống trong căn nhà nhỏ đó, ông ta ở đâu? Khi cháu nợ học phí của trường bị bắt tạm nghỉ học, mẹ cháu đi làm công không quản ngày hay đêm, ông ta ở đâu? Khi mẹ cháu xảy ra chuyện, cháu chỉ mới mười tuổi, ngay cả đến gặp ông ta cũng không đến, thậm chí ngay cả nhìn cháu một lần cũng không, người như vậy có chỗ nào xứng đáng làm một người ba chứ!”
Nói đến đây, đột nhiên Mạc Tư Nguyên cảm thấy hơi nghẹn ngào. Anh dừng một chút, khi cất tiếng một lần nữa thì giọng nói đã bắt đầu mềm mỏng.
“Chú, dì, cháu thật sự cảm ơn hai người đã chăm sóc cho cháu mấy năm nay, sau này cháu nhất định sẽ báo đáp lại công ơn của hai người.” Anh cúi đầu, thái độ gần như là cầu xin: “Chú dì có thể …… Đừng đuổi cháu đi được không…?”
Nghe thấy anh gọi “Chú”, lúc này Tang Noãn mới phát hiện ba Tang cũng có mặt, chỉ là ông ấy ngồi ở góc khuất mà cô không nhìn thấy, vẫn cứ trầm mặc mà hút thuốc.
Ông ấy hút rất nhiều thuốc, tro thuốc trong gạt tàn đặt trên bàn đã chất thành ngọn núi nhỏ, nét mặt đầy vẻ u sầu.
Bỗng nhiên mẹ Tang có hơi bối rối.
Bà ấy nhìn sang ba Tang, có lẽ là muốn để ba Tang phá tan bầu không khí có hơi xấu hổ này, chỉ là ba Tang vẫn im lặng như cũ.
Mẹ Tang không biết phải làm thế nào, hồi lâu mới thì thào cất tiếng nói: “Nhưng mà, dù gì bọn họ cũng là người nhà của cháu…”
“Với cháu mà nói…” Giọng nói Mạc Tư Nguyên trầm thấp: “Chỉ có chú dì và A Noãn mới là người nhà.”
Mẹ Tang lập tức nói không nên lời.
Bà ấy quay người đi, hốc mắt dường như có hơi đỏ lên.
“Cháu nên quay về đi.” Lúc này, ba Tang vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói chuyện.
Mạc Tư Nguyên ngẩn ra.
“Xin lỗi, Tư Nguyên.” Ba Tang dập tắt tàn thuốc trong tay. Ông ấy nhìn anh rồi thở ra một hơi dài: “Mấy năm nay tuy rằng chú vẫn luôn giữ quyền nuôi cháu, nhưng nếu bọn họ khăng khăng muốn đón cháu đi thì chú cũng không thể từ chối. Vì suy cho cùng, bọn họ mới là người thân thật sự của cháu.”
Tầm nhìn của Mạc Tư Nguyên tức khắc tối sầm lại.
“Ba mẹ muốn đưa anh ấy đi đâu?”
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo đột nhiên xen vào.
Tang Noãn không nhịn thêm được nữa, nhanh chóng sải bước đi xuống cầu thang. Cô nghe mà thấy choáng váng, cũng không hiểu rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì, dù sao thì cô chỉ biết rằng hình như ba mẹ muốn đuổi Mạc Tư Nguyên đi.
“Ba, mẹ, hai người muốn đuổi Tư Nguyên đi sao? Vì sao chứ?”
“A Noãn?” Thấy Tang Noãn, mẹ Tang có chút kinh ngạc: “Làm sao con……”
“Mẹ, trước tiên mẹ đừng quan tâm đến con.” Tang Noãn đè lại bờ vai của mẹ Tang, nghiêm mặt hỏi rằng: “Ba nói cho con biết đi, thế này là có chuyện gì?”
“A Noãn, con về phòng trước đi.” Ba Tang trầm giọng nói.
“Là bởi vì người đàn ông đó sao?” Hoàn toàn mặc kệ mệnh lệnh của ba Tang, Tang Noãn quay đầu nhìn về phía Mạc Tư Nguyên, muốn từ trong biểu cảm của anh mà có được đáp án: “Mạc Tư Nguyên, chuyện anh phải đi là vì có liên quan đến người đàn ông đó sao?”
“Người đàn ông?” Mẹ Tang lúc này mới ý thức được cái gì, cũng nhìn về phía Mạc Tư Nguyên: “Tư Nguyên, bọn họ đã đến tìm cháu rồi ư?”
Mạc Tư Nguyên im lặng.
Anh nhìn mẹ Tang, lại nhìn Tang Noãn, hơi hé miệng như muốn nói nhưng lại thôi. Đôi môi mím chặt, cuối cùng anh trực tiếp lướt qua bên người bọn họ đi về hướng cửa.
“Tư Nguyên, cháu đi đâu vậy?” Ba Tang ở phía sau anh lên tiếng hỏi.
“Cháu muốn yên tĩnh một chút.”
Tang Noãn lập tức đuổi theo: “Mạc Tư Nguyên!”
“A Noãn.” Ba Tang kịp thời giữ cô lại.
Tang Noãn căm giận quay đầu lại, nơi cửa ra vào đã truyền đến tiếng Mạc Tư Nguyên đóng cửa lại.
Cô nhìn ba Tang, bất mãn bĩu môi: “Ba! Sao ba mẹ có thể đuổi Mạc Tư Nguyên đi chứ? Không phải ba đã nói chúng ta là người một nhà sao!”
“A Noãn, tình hình bây giờ không phải là vấn đề nhà chúng ta muốn hay không.” Đối diện với sự lên án của cô, ba Tang chỉ hạ giọng thở dài: “Trước hết con đừng quấy rầy Tư Nguyên, con lại đây để ba nói cho con nghe.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT