1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146
Thỏa thuận xong và đóng tiền cho quản lý khu chợ, Minh Khánh
ung dung ngồi viết lên tấm biển trước gian hàng của mình. “Cần
đổi tà vật thông thường lấy tà vật vĩnh cửu.” Xong xuôi, hắn
ngồi trên tấm chiếu hoa đẹp đẽ bắt đầu niệm Tịnh Tâm Chú. Bà
Mun ăn no rồi cũng lăn ra ngủ. Mãi đến tối cũng chả có ai vào
xem hàng, người và mèo gọi một suất cơm cá xong mắc màn ngủ
một giấc. Ngày hôm sau khu chợ bắt đầu đông đúc hẳn. Bắt đầu có người
vào hỏi thăm mua tà vật. Đáng tiếc bọn họ chỉ có thể trả
bằng bạc nên Minh Khánh không đồng ý. Đến chiều, vừa ăn cơm xong thì có một đám thanh niên nam nữ đi qua. Nhìn bộ quần áo tơ
lụa quý giá trên người bọn họ, Minh Khánh đoán đây hẳn là
đám con ông cháu các cụ ở môn phái nào đấy. Đám nam thanh nữ
tú đi vào gian hàng bên cạnh của Minh Khánh. Đó là nơi bán các loại răng và xương yêu quái. Thậm chí Minh Khánh còn nhìn thấy một đôi cánh tay của Mộc Tinh hay cái răng bằng bắp tay của Ngư Tinh. Mặc cả một lúc lâu, Minh Khánh thấy một chàng trai hí hửng
gọi người hầu bê nguyên cái vây to của loại cá thành tinh nào
đó. Rồi đám thanh niên nam nữ bất ngờ rẽ vào trong gian hàng
của Minh Khánh. Người đi đầu là một thanh niên tầm hai mươi
tuổi, có đôi mày rậm và chiếc cằm bạnh. Đôi mắt anh ta sắc
lẹm như mắt diều hâu. Anh ta hỏi Minh Khánh: “Nơi này có bán tà vật sao?” Minh Khánh lắc đầu: “Tôi không bán mà chỉ đổi những thứ hữu dụng thôi.” Chàng trai gật đầu lấy trong tay áo ra một cuốn đạo pháp, hỏi: “Thứ này có thể đổi bao nhiêu tà vật?” Minh Khánh nhìn hàng chữ vàng: “Hô Phong Hoán Vũ” uốn lượn trên bìa xanh của cuốn sách, lắc đầu. Chàng trai cười nhạt: “Chẳng lẽ cậu cho rằng thứ này là giả?” Minh Khánh lắc đầu nói: “Không thứ này là thật. Rất khó để
làm giả hàng chữ bá đạo như thế này. Tôi có thể cảm nhận
thấy mưa gió sấm chớp ẩn sâu bên trong con chữ. Quyển sách này
không chỉ là thật mà còn do chính tay người thừa kế môn thần
thông này chép ra.” Nghe Minh Khánh nói thế, chàng trai gật đầu. Có cô gái đứng
bên cạnh xen vào: “Vậy tại sao tiên sinh không đổi? Môn thần thông này cho dù đi khắp cả giới tu đạo cũng có thể xếp vào mười
thứ hạng đầu.” Minh Khánh cười: “Trên đời này không có loại thần thông mạnh
nhất, chỉ có người sử dụng mạnh nhất mà thôi. Hô Phong Hoán
Vũ trong tay Cường Bạo chân nhân có thể xếp vào mười thứ hạng
đầu, nhưng trong tay người khác thì lại khác. Hơn nữa, tôi đã
nói rồi, chỉ dùng tà vật để đổi lấy thứ thích hợp với tôi
thôi.” Lúc này một chàng trai khác tiến đến để xuống chiếu một cái
lọ sự chỉ to bằng mấy ngón tay: “Đây là một viên Long Ngư Hoàn, có thể rút ngắn thời gian ứng kiếp. Tiên sinh xem có thể đổi
bao nhiêu tà vật?” Minh Khánh vẫn chỉ lắc đầu. Nếu như trước
lúc mở Thiên nhãn, hắn sẽ trả giá cực cao để lấy viên thuốc
này nhưng bây giờ nó không quá cần thiết với hắn nữa. Chàng
trai vội vàng kêu lên: “Tiên sinh viên thuốc này là thật.” Minh Khánh đáp: “Chỉ cần ngửi mùi hương thôi cũng biết là
thật. Bất quá nó không cần thiết đối với tôi. Mong cậu thông
cảm.” Cô gái lúc nãy dường như thấy thú vị, rút trong người ra một cây trâm sáng ngời, đặt xuống chiếu. “Vậy còn thứ này
thì sao?” Minh Khánh cầm cây trâm lên ngắm nghía một lúc lâu, mới thở dài nói: “Đây hẳn là đồ trang sức của tiên. Tiếc là nó chỉ phát
huy đầy đủ sức mạnh nếu ở trong tay phái nữ.” Nói xong cậu
đặt cây trâm xuống, lắc đầu. Chàng trai đi đầu lúc này mới hỏi một cách lạnh lùng: “Thứ
này cũng không được, thứ kia cũng không được. Vậy tiên sinh muốn gì? Hay là ngài không đủ tà vật để đổi. Ngài có thể nói,
bọn tôi rất dễ thương lượng.” Minh Khánh chưa kịp trả lời thì có người đã xen vào: “Mời tiên sinh xem thứ này của lão có vào được pháp nhãn của ngài
không? ” Minh Khánh ngẩng đầu lên. Không biết từư bao giờ, gian hàng của hắn đã trở nên khá tấp nập. Có lẽ do tà vật đang là thứ có giá trị. hoặc là đám nam thanh nữ tú kia thu hút ánh mắt mọi người, đã có mấy chục người vây quanh hắn. Người vừa mới nói là một ông lão râu tóc bạc phơ, cố chen vào từ phía sau. Ông
lão lấy khăn lau mồ hôi trên trán, rồi đưa cho Minh Khánh một
vật gì. Minh Khánh cầm trong tay mới biết đấy là một hòn đá.
Nó có màu xanh nước biển, nhạt dần từ ngoài vào trong. Mặt
viên đá có những đường vân vuông vắn. Đặc biệt nhất là viên đá mát lạnh như băng tuyết, cầm vào khiến tâm hồn người ta trở
nên vô cùng thư thái. Minh Khánh thốt lên: “Đá trừ tà!” “Vật trừ tà là những thứ đồ vật có khả năng làm thanh tịnh
tâm hồn người cầm, bảo vệ họ khỏi những thứ ô uế dơ bẩn từ
bên ngoài. Trái ngược với tà vật có thể ảnh hưởng đến những
linh hồn khác, vật trừ tà chỉ có thể ảnh hưởng đến người sở hữu nó. Vật trừ tà hầu hết có thể tồn tại qua hàng thế kỷ nếu như nó không bị làm ô uế hoặc bị phá hủy.” Trích Trừ tà ký giải của Hoàng Thập chân nhân. Ông lão nghe vậy cười; “Tiên sinh, thứ này có thể đổi được tà vật của ngài không?” Minh Khánh cười : “Có thể. Ông lão muốn đổi mấy cái tà vật? Muốn loại bình thường hay loại mạnh?” Ông lão lau mồ hôi nói; “Loại mạnh khác loại bình thường ở chỗ nào?” Minh Khánh giải thích: “Loại bình thường sẽ chỉ sử dụng được
một đến hai lần. Loại mạnh là từ bốn lần trở lên.” Ông lão ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Mười chiếc loại bình thường được không tiên sinh?” Ông lão vừa nói xong thì chàng trai hồi nãy cười to: “Viên đá
của lão chỉ khoảng bảy tám vạn lượng bạc. Vậy mà muốn những mười cái tà vật cơ à?” Minh Khánh nhìn vẻ mặt xấu hổ của ông lão, phì cười. Hắn lấy trong chiếc gùi to ra một bọc vải to, đổ xuống. Khoảng hơn hai
mươi chiếc hôm sơn đỏ đủ các kích thước rơi ra thành một
đống.Minh Khánh nói với ông lão: “Ông lão cứ chọn đi. Tất cả
ở đây đều là loại bình thường.” Tất cả mọi người há hốc miệng. Cô gái đổi cây trâm hồi nãy
sửng sốt kêu lên: “Sao mà nhiều thế này!” Đột nhiên có người
hô lên: “Cho tôi vào, cho tôi vào nào.” Minh Khánh nhìn thấy một
người đàn ông béo ị chen qua đám người vào chỗ hắn. Mọi người cau mày nhìn nhưng thấy dấu vết trên ngực áo của y liền giãn
ra. Người đàn ông béo tự giới thiệu; “Tôi là Hoàng Sơn của
phái Linh Quảng. Tôi muốn mua hết chỗ còn lại.” Minh Khánh lắc đầu đáp: “Tôi không bán, chỉ đổi những thứ cần thiết thôi.” Hoàng Sơn liền lôi từ trong ngực áo ra một xấp bùa chú, đưa cho Minh Khánh. “Loại bùa Cấm Hồn Thú này hẳn là vừa ý tiến
sinh chứ?” Thấy Minh Khánh cầm xấp bùa lên xem xét, y liền rung đùi có vẻ đắc ý lắm. Minh Khánh xem rất kỹ. Hắn nghe danh loại bùa bí
truyền của phái Linh Quảng này từ lâu lắm rồi. Mỗi lá bùa có phong ấn linh hồn của một con yêu thú. Khi sử dụng, linh hồn
yêu thú sẽ thoát ra, và tấn công địch nhân. Nhược điểm của
loại bùa này là thời gian sử dụng quá ngắn, yêu thú trong lá
bùa chỉ có thể tồn tại khoảng một nén hương sau khi bóc mở
phong ấn. Minh Khánh lắc đầu trả lại cho Hoàng Sơn. Gã béo sửng sốt
hỏi: “Tiên sinh, thứ này không vừa ý ngài sao?” Minh Khánh trả
lời: “Loại bùa này tôi rất muốn có, nhưng những lá bùa ở đây
chế tạo quá kém. Sử dụng chỉ hao tổn pháp lực mà không có
nhiều ý nghĩa lắm.” Mọi người xung quanh cười phá lên. Lúc này lại có người chen
vào. Đó là một người đàn ông to cao , mặc một chiếc áo ngắn
tay để lộ cơ bắp cuồn cuộn. Y cúi đầu chào chàng trai đến đầu tiên: “Bình công tử.” Chàng trai sửng sốt rồi vội cúi đầu chào lại: “Lê hộ pháp.” Rồi vui vẻ hỏi thăm: “Sao ông lại tới đây?” Người đàn ông cười thật tươi, vết sẹo trên má của y giãn ra.
“Nơi này có hàng độc như thế, làm sao tôi lại không tới chứ.” Bình công tử hưng phấn lắm: “Ông mang hàng độc đến à? Vị tiên
sinh này khó tính lắm, đến Hô Phong Hoán Vũ thần thông của cha
ta cũng không thèm đổi.” Lê hộ pháp gật đầu, lấy trong người ra một con hình nhân bằng
vải đỏ, trịnh trọng đưa cho Minh Khánh; “Tôi muốn toàn bộ số
tà vật mà cậu có.” Minh Khánh cầm con búp bê lên, đôi mắt hắn mở to, rùng mình ướm hỏi Lê hộ pháp; “Hình nhân thế mạng?” Lê hộ pháp cười: “Cậu cũng biết hàng đấy chứ.” Minh Khánh ngẫm nghĩ một lát. Hình nhân thế mạng là một loại
tà vật, cũng là một lời nguyền cực kỳ lợi hại. Người sử
dụng chỉ cần gieo vào trong đó một hạt linh hồn nhỏ và nuôi
dưỡng nó bằng máu hàng ngày. Đến khi người sử dụng vô tình
bị chết, chỉ cần cơ thể không bị làm hư hỏng, có thể dùng
hình nhân thế mạng đến để lấy lại linh hồn và sống tiếp.
Nhược điểm là chỉ có thể dùng được một lần, hơn nữa người
sử dụng sẽ mất đi ký ức từ thời điểm gieo trồng ban đầu đến
lúc sống lại. “Cực kỳ đáng giá”Minh Khánh nghĩ vậy. Hắn bèn lôi trong chiếc
gùi ra sáu bảy chiếc hộp gỗ sơn đỏ khác để vào trước mặt.
“Đây là tất cả số tà vật mà tôi có được.” Lê hộ pháp hài
lòng bắt đầu vơ vét mười mấy cái tà vật vào một chỗ, gói
gém cẩn thận. Rồi ông ta hỏi Minh Khánh: “Số tà vật này không
phải cậu lấy trộm từ sư môn hoặc nơi nào đấy chứ?” Minh Khánh cười; “Yên tâm. Toàn bộ đều là do tôi bắt ma kiếm được.” Lê hộ pháp nắm lấy vai cậu vui vẻ nói: “Thật sao. Vậy sau này
nếu có hàng cứ đến Đồ Long Sơn tìm tôi. Hỏi Lê hộ pháp của
phái Đồ Long mọi người sẽ chỉ đường cho cậu. À quên tôi vẫn
chưa biết pháp danh của cậu?” Minh Khánh cũng gật đầu: “Minh Khánh của phái Phổ Linh.” Lê hộ pháp cười to: “Thảo nào cậu có nhiều tà vật đến thế.
Hóa ra là xuất thân từ phái trừ tà chính tông.” Thấy Minh
Khánh hết hàng mọi người cũng giãn dần. Minh Khánh liền mang
theo bà Mun đi ăn cơm. Ngồi từ trưa đến giờ hắn cũng đói meo
rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146