Không chờ cho chủ tịch Hoàng lấy lại huyết áp và nhịp tim,
nó đứng dậy tháo kính. Lúc nãy mọi người mới có dịp nhìn kĩ khuôn mặt nó hơn.
Nó không phải người có nhan sắc tuyệt đối, chỉ là ngũ quan hài hoà nhưng lại có
1 đôi mắt rất đẹp. Ở đó chứa đựng sự tinh anh, sắc sảo đôi lúc alf sắc lạnh,
nhìn vào đó người đối diện như bị hút vào hồ nước sâu mà ko sao vùng vẫy đk Rõ
ràng đôi mắt này nó đk thừa hưởng từ cha nó. Đôi mắt ấy hơi rướn lên nhìn về
phía người phụ nữ bên cạnh ông Nghiêm
- Vị này là ................
- Là mẹ con, mau chào hỏi đi.- Ông Nghiêm sực nhớ ra mình
chưa có giới thiệu
- Con chào dì. - nó nắm chặt tay " bà ấy ko phải mẹ
con"
- Cái con bé này phải gọi mẹ chứ, - Ông Nghiêm hướng ánh mắt
về phía Hoài Phương đang đứng khép nép từ nãy giờ. Con bé gọi ta là ba rồi mà
con cứ gọi dì, dì hoài nghe ko thuận tai cho lắm.
" Vậy là có con gái ngoan rồi,ba hèn chi phải ép
con".Nó vẫn thản nhiên như ko nghe thấy ông Nghiêm nói gì
- Vậy chị là con gái Hoài Phương của dì
- Faye,...........- chủ tịch Hoàng gắt lên
Nhưng nó đâu có vừa, đôi lông mày lại nhướn lên, nó kéo dài
giọng
- Cô Ngọc ơi. - nó kéo dài chữ " cô' như khẳng định sẽ
ko bao giờ gọi bà ấy là mẹ
Đến lúc này ông Nghiêm đành nhường nó 1 bước. có lẽ ông cũng
hiểu đk phần nào nỗi lòng con gái.
Thấy ba xuống nước nó cũng nguôi ngoai phần nào, quay sang
Hoài Phương nở 1 nụ cười cao ngạo thường thấy:
- Em là Hoàng Thiên Anh, con gái của ba chị. - nói đoạn nó
cười nham hiểm, chị cứ gọi em là Faye, nếu muốn. Em kém chị 1 tuổi nên chắc
đành làm em rồi.
- Chào em, chị là Hoài Phương, Rồi sực nhớ ra 3 chàng trat,
cô giới thiệu, Còn đây là.............
Không để Phương nói hết câu nó quay sang 3 chàng mặt lạnh te:
- À phải rồi, Phòng cuối cùng tầng 2. - nó hất ánh nhìn ra đống
hành lý phía cửa.