Sáng sớm, bình
minh huy hoàng rạng rỡ cả một góc trời, những tia nắng ấm áp nhảy nhót trên đôi
lông mày thanh tú của Hoàng Quân.
“ Sáng rồi sao”.
Quân khẽ cựa người.
Nhưng…. sao, có cái gì đó nằng nặng đè lên vai anh và cả nửa thân trái nữa.
không cựa đk. Cố gắng mở đôi mắt còn ngái ngủ của mình, Quân thắc mắc
“ Đây là đâu?”
Trk mắt Quân chỉ
toàn một màu trắng, xung quanh là những lọ thuốc, những túi truyền dịch.
“ Đúng rồi,
trong bệnh viện…. quỷ cái”
Nhưng trong
khoảnh khắc đó Quân chợt nhận ra, có gì đó ko phải. Hôm qua sau khi nó bắt anh ở
lại, Quân đã gục bên thành giường của nó mà chợp mắt, nhưng sao bây giờ thành
giường lại biến thành cả cái giường thế này.
“ Chết cha”
Từ từ quay
sang như đang dè chừng một cái gì đó, mặt Quân tái mét, tay vội đưa lên bịt chặt
miệng giữ cho tiếng hét ko thoát ra khỏi vòm họng. Bên cạnh Quân, nó đang ngủ
ngon lành, đầu khẽ gối vào vai Quân, tay ôm chặt lấy tay anh như cái gối ôm,
chưa kể chân còn gác lên bụng anh nữa. Quân bây giờ mới hiểu đk cảm giác của
cái gối ôm là như thế nào. Chắc đau khổ lắm. từ giờ anh sẽ ko dùng gối ôm nữa.
Nhưng mà,
nhìn nó ở góc độ này. Đây là
lần đầu tiên. Có gì đó khiến Quân ko thể rời mắt khỏi con cua nhỏ ngang ngạnh
này. Đôi mắt nhắm nghiền để lộ ra hàng lông mí cong vút, hai má phinh phính
đáng yêu, cánh môi phơn phớt hồng như trực đợi 1 nụ hôn...
“ Cứ ngoan hiền
như thế này thì ai bảo là quỷ cái”.
Quân khẽ mỉm cười,
nhẹ gỡ tay nó ra
Bỗng nhiên, trán
nó nhăn lại, tay nắm chặt hơn, miệng còn khẽ gọi
- mẹ….
Quân ko tin đk
vào tai mình, nó nghĩ anh là mẹ nó ư? Ko phải chứ. Dù ko phải loại mĩ nam
nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng là loại chính nhân quân tử. “ Điện nước”
đầy đủ mà. Sao có thể nhầm thành người khác giới đk, ko những thế lại là mẹ nữa
có chết ko chứ. Định bụng nhân lúc nó còn ngủ quay ra búng cho nó 1 cái vào
trán phục thù thì bất thình lình nó mở mắt.
Tia mắt đầu tiên
chạm vào Quân có gì đó như sợ hãi, bi thương nhưng ngay lập tức trở nên lạnh
băng. Cứ như thể cái ánh mắt kia chưa từng có, nó chỉ là ảo giác mà thôi.
- Cô… - quân đang
ấp úng ko biết phải nói với nó thế nào trong tình cảnh đầu ấp tay gối thế này
thì
“ Phịch”
Nó phũ phàng dang
chân đá Quân lăn quay 1 vòng dưới đất.
- Cô…- lồm cồm bò
dậy, anh đang định quạt cho nó một trận thì lập tức lại bị nó chặt họng
- Hôm nay về nhà
bế Princess đến cho tôi.
Rồi nó lập tức
chùm chăn ngủ tiếp trong khi Quân thì ê ẩm với cái lưng vừa tiếp đất cái phịch.
Nhà Quân….
Cả đêm qua ở lại
bệnh viện ko về, Quân chưa tắm rửa gì cả. Thôi thì đành để nhiệm vụ đón mèo cho
Tuấn và Hoài Phương vậy, dù sao thì sáng nay 2 người đó cũng nói là vào thăm
nó. Hơn nữa để Hoài Phương ôm con mèo cũng tốt hơn là mấy đấng nam nhi như anh
lại bồng bế cái cục lông trắng toát đó. Khó coi lắm. Thế là chàng ta yên tâm ở
nhà tắm rửa, định đến chiều mới vào thay ca.
Đặt lưng xuống
chiếc giường êm ái, cảm giác khoan khoái chạy dọc người Quân. Anh vắt tay lên
trán và suy nghĩ về ánh mắt nó sáng nay. Quân khẳng định mình ko nhìn nhầm, rõ
ràng đó là cái ánh mắt sợ sệt có phần run rẩy. Nhưng tại sao? Tại sao nó lại
như thế thì Quân ko hiểu. Cái suy nghĩ ấy cứ triền miên trong anh cho đến khi
điện thoại trên bàn rung lên bần bật từng hồi. Là Phong gọi
- Ơi mày.
- Mày ơi xuống
nhà đi, tao đang đợi ở cổng.- giọng Phong gấp gáp
Quân ngạc nhiên,
gần trưa rồi mà Phong đến tìm anh làm gì nữa
- Sao vậy, có việc
gì ak.
- Mất mèo- ở
Phong có cái gì đó như bất đắc dĩ trong vụ này
- Hả.- Quân cố
dóng tai hỏi lại
- Mất- mèo
- Là sao
- Thôi mày đừng hỏi
nữa vừa đi tao vừa kể cho.
Thế là ở nhà ko
đk bao lâu Quân lại lóc cóc vào viện
Trời nắng chang
chang, cái nóng như thiêu đốt mọi vật thể trên đường
Trk cổng bệnh viện
một chiếc xe cấp cứu gặp sự cố khiến cho cả quãng đường tắc nghẽn, nếu đi xe
máy thì ko sao vì còn lách đk lên vỉa hè nhưng nếu là ô tô thì chỉ còn nước xếp
hàng mà bấp còi tới tấp. Trời nắng nóng ai nấy đều nóng tính hơn. Tuy nhiên,
Đâu đó trong dòng xe thấp thoáng bóng dáng của 4 người con trai và một người
con gái cứ chốc chốc lại cúi xuống, ngó nghiêng như tìm một cái gì đó, miệng
luôn mồm gọi:
- Princess
- Mèo ơi
- Meo …. Meo
Nhưng dường như
vô vọng, thứ họ tìm kiếm vẫn ko thấy đâu.
- Ay.. sao lại để
mất nó chứ.- Phong bực tức vò đầu
Hoài Phương mặt
mũi lo lắng phân trần
- Đang ngồi trong
xe ko sao, nhưng vì kẹt xe, mọi người bóp còi nhiều quá nên nó sợ nhảy ra khỏi
cửa kính chạy mất tiêu rồi.
- Ai, cái con mèo
điên này.- vừa nói Long vừa đá vào cái lon rỗng dưới đường.
Quân cùng Tuấn ko
biết từ đâu chui ra cũng đứng tụ tập lại với họ
- thôi ko cứ để
Long ở đây tìm tiếp, mọi người phụ Phương đem đồ dùng cá nhân và thức ăn lên
cho Thiên Anh đi. Muộn rồi nàng lại hành cho bây giờ.- Quân góp ý
Mọi người ra vẻ gật
đầu, chỉ có Long đứng đó phụng phịu vì vẫn phải đánh vật với con mèo tưng tửng.
Biết ý Tuấn vỗ vai
- Mọi người lên
đưa đồ xong xuống ngay ý mà.
Trên phòng Faye vẫn
đang yên phận xem tivi một mình, thấy có tiếng mở cửa, nó ngó đầu ra. 1 người,
2 người rồi 3, 4 người.
- Sao đông đủ vậy,
- nó lại ngó nghiêng.- Pricess của tôi đâu rồi.
4 người đặt đồ xuống
len lén nhìn nhau, Hoài Phương e dè lên tiếng:
- Chị xin lỗi,
lúc nãy tắc đường, chắc sợ tiếng còi nên con mèo….
Nhưng ko để cho
Phương nói hết nó đã quắc mắc nhìn
- Làm sao?
Princess làm sao
- Thì nó nhảy ra
chạy mất, Long đang tìm rồi.- Tuấn nhí nha nhí nhảnh nói
Ngay lập tức nó
hét lên:
- cái gì! Cái lũ
điên này. Các người ko biết Princess sợ nhất là tiếng ồn lớn sao.
- Làm sao mà biết.
có phải mèo của chúng tôi đâu.- Phong thấy bực mình khi bị nó gọi là “ cái lũ
điên”.
Đúng lúc đó, nó bất
thình lình nhảy xuống giường, giật phắt cái ống truyền đạm đang cắm ở cổ tay, vội
vàng chạy vụt ra cửa. Mọi người trong phòng thấy vậy cũng tá hoả chạy theo.
Từ trên cao nhìn
xuống đại sảnh của bệnh viện, mọi người đều tò mò khi thấy một cô gái dáng người
nhỏ nhắn trong bộ đồ bệnh nhân đang hớt hải chạy ra phía cổng bệnh viện, theo
sau là 1 tốp 3,4 người đang rượt theo. Ai cũng nghĩ đó là bệnh nhân của 1 khoa
tâm thần đang bỏ trốn.
Dưới trời nắng gắt,
Faye ko biết là cổ tay mình đang rỉ máu từ vết cắm kim lúc nãy bị nó bất ngờ
kéo ra, chỉ biết rằng mối quan tâm hiện giờ là Princess, chỉ có princess mà
thôi.
- chỉ là con mèo
thôi, cô làm gì gấp dữ vậy.- đằng sau là tiếng Quân đang gọi với theo.
Chỉ là con mèo
thôi sao. Đúng, có lẽ với họ Princess chỉ là con mèo nhưng đối vs nó Princess lại
là bảo bối. Con mèo, là do mẹ nó, khi còn sống tặng nó. Còn nhớ khi Princess mới
về, nó mới chỉ có 2 tháng tuổi, bé tí như cuộn len con. Mẹ nó đã dặn nó phải
chăm sóc tốt cho Princess. Vậy mà giờ đây, princess đang mất tích. Lòng nó
hoang mang vô cùng. Sáng nay Thiên Anh lại mơ thấy vụ tai nạn năm đó, nó lại nhớ
mẹ, lại muốn bế princess, cầu nối duy nhất giữa nó và mẹ. Nhưng bây giờ thì
sao. Nó đang mất đi cây cầu đó.
Đến giữa trưa, lượng
xe bị kẹt cũng đã ngớt dần, mọi người cũng đã nhích bánh đk 1 chút, họ ko còn bấm
còi inh ỏi nữa. Có lẽ đã mỏi tay hay do đang chú ý đến việc kì lạ ngoài kia. Một
con bé trong bộ đồ bệnh nhân, bộ dạng hớt hải, tay chân lóng ngóng, vừa đi vừa
khóc, thi thoảng còn đá vào xe của người ta mà quát tháo:
- mấy cái xe này,
đứng im đi, đừng chuyển bánh, Princess của tôi mà có làm sao, tôi ko tha cho mấy
người.
Nó cứ tất tả tìm
kiếm hết gầm xe này đến gầm xe khác mặc cho trời nắng gắt đang đổ xuống cái đầu
trần của nó. Vừa đi vừa khóc, nước mắt cứ giàn dụa. Quân, Long, Tuấn và Phong
cùng Hoài Phương cố gắng can nó, kéo nó lại nhưng vô ích. Nó vẫn cứ mải miết
tìm kiếm bỏ ngoài tai những lời nói đó.
Đằng xa xa, một
chiếc xe vừa chuyển bánh, có cái gì đó, như một cuộn bông tròn trắng đang run rẩy
- Là princess.-
nó hét lên sung sướng rồi chạy vội lại đó.
Nó băng qua đường
một cách vội vã như ko biết sợ là gì. Có mấy chiếc xe gắn máy đã suýt tông vào
nó nếu ko phải là người cầm lái xử lý kịp. Trong khi đó nó mặc kệ tất cả, ngồi
thụp xuống ôm chặt cuộn len trắng kia vào lòng, tiếng khóc còn lớn hơn trk:
- Princess, mày
đây rồi, mày làm tao đi tìm mày cực khổ quá.
Phía sau, 5 con
người ngơ ngác nhìn nhau. Con bé ngang ngược quá quắt hàng ngày đang ngồi giữa
đường khóc, chỉ vì 1, 1 con mèo thôi sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT