Trên chuyến bay từ Nha Trang trở về

Phong mấy giờ trk sau khi nhận đk giấy nhắn của Faye còn bực bội quả quyết: “ Tức ko nhắm nổi mắt” thì giờ đây đang say giấc nồng.

Bọn Long và Tuấn thì đang mải mê ngắm các cô tiếp viên chân dài

Phương thì chăm chú vào quyển tạp chí

Còn Quân

Quân từ đầu đến giờ vẫn ngồi yên. Anh ko nói gì

Kể từ lúc nhận ra nó ở tháp bà ponagar trong lòng anh ko lúc nào ngừng dậy sóng

Anh không chắc chắn nó là người con gái đó nhưng anh lại quả quyết hành động đó chỉ có 1 mà thôi và 2 cô gái, 2 màu tóc nhưng thần thái lại như 1……

Sau bao trăn trở anh đành ngậm ngùi mà công nhận rằng nó chính là người con gái đó.

Tại sao nói anh ngậm ngùi

Bởi người con gái khiến anh hồi tâm chuyển ý quay trở về đây, anh đã từng chắc chắn rằng đó là 1 người con gái đặc biệt. Anh đã nuôi hy vọng đk gặp lại. Thế nhưng lúc này ng con gái ấy đang đứng trk anh với bộ dạng kiêu ngạo, ích kỉ, chỉ làm theo ý thích, không coi ai ra gì, thích đem hạnh phúc của người khác ra làm trò đùa.

Một cô tiểu thư đúng kiểu anh ghét.

“ Hoá ra em ko phải người đặc biệt như tôi tưởng. Hoá ra em chỉ là 1 trong số những tiểu thư nhà giàu quen thói ngang ngược mà tôi vốn rất ghét”. – Quân cười chua chát. Lòng anh tràn ngập cảm giác hụt hẫng và cả cảm giác nghi hoặc. Anh đang nghi hoặc chính nhận định của mình vừa đưa ra nhưng nó lại ko đủ lớn để vùi đi cái suy nghĩ ấy.

Sau 30’ chạy xe từ sân bay trở về

Phương chính thức trở về ngôi nhà của mình sau 1 tuần du hí Nha Trang

Nhìn thấy cô qua tấm kính cửa sổ, chị Thuý vội chạy ra:

- Tiểu thư đã về rồi ạ

Phương nhìn chị cười

- Thiên Anh chắc về từ hôm qua rồi phải không

Chị Thuý nghe xong ngẩn người ra

- Hôm qua … Thiên Anh tiểu thư ko có về

Nói đoạn những con người ở đó gồm Long, Tuấn, Phong, Quân và Phương kinh ngạc

- Chưa về. – cả bọn đồng thanh

Ai nấy đều cố liên lạc với Nó nhưng vô ích, nó có giao du với ai đâu, làm gì có ai trong số họ biết số điện thoại của nó mà gọi.Thấy Phương lo lắng Quân chấn tĩnh

- Chắc cô ta lại bày trò đây mà. Ko có việc gì đâu, biết đâu cô ta đang vi vu đâu đó du lịch thì sao

- Phải đó, nếu 2,3 ngày ko liên lạc đk thì lúc ấy tìm cũng chẳng sao.- Phong đồng tình

Phương bây giờ cũng chấn tĩnh đk phần nào.

Cả bọn giờ đã ai về nhà nấy tuy con đường khác nhau nhưng ai nấy đều chung 1 lời cầu nguyện: “ Mong sao ko có gì sảy ra”

Thế nhưng

1 ngày

2 ngày



Bây giờ đã là ngày thứ 3

Vẫn ko có tin tức của nó

Phương đã dò đk số điện thoại của nó nhưng ko liên lạc đk

Cô đứng ngồi ko yên đành gọi điện cho 4 người kia cầu cứu

Trong lúc đó

Ở Nha Trang

Thành phố biển xinh đẹp

Nó ……… đang thư thái nằm dài trên bãi biển

Quay trở lại với cái ngày nó xách vali ra khỏi khu resort nhà Phong

Qủa thật nó đã định sau khi ăn xong bát bún sứa sẽ bắt xe ra sân bay nhưng bỗng dưng lại nảy ra sáng kiến: “ Tự dưng mất tích 3,4 ngày. Thế nào đây……..ưm…. Thể nào lũ người kia cũng nháo nhác lên, ông già sớm muộn cũng biết và thể nào cũng bay về nhà tìm mình. Như vậy thì trăng mật coi như …. Xong.”

Nó chợt mỉm cười nham hiểm vì cái kế hoạch tuyệt mĩ ấy

Thế là khoảng thời gian sau đó nó tắt điện thoại rồi thuê một cái khách sạn bình dân cách bãi biển hơn 100m, những ngày sau này của nó bao gồm sáng ngủ nướng, chiều tắm biển, tối đến thưởng thức những đặc sản bình dân nơi đây.

Cuộc sống thoái mái vô cùng

“ Tưởng kéo tôi đi cùng các ng thì tôi ko phá đám đk chắc, cứ chống mắt lên mà xem những con người kia”.

Lúc này

ở nhà nó

Đúng như nó dự đoán Phương là cô gái yếu đuối, cô đã lập tức thông báo cho ba nó kể lể thông báo việc nó mất tích

Long và Tuấn đã cho người đi lùng sục khắp thành phố nhưng ko có ti tức gì

- Có lẽ cô ta không có trong thành phố này. – Quân quả quyết

- Hay cô ta vẫn còn ở Nha Trang. – Phong có vẻ nghi ngờ

- Vậy cậu cho người ở dưới đấy đi tìm thử xem.- Tuấn giục

- Nhưng dưới đấy rộng lớn lại thêm mấy đảo lân cận muốn tìm ra cô ta chắc cũng mất 1,2 ngày là ít.- Long nhăn mặt

Mọi người còn đang cãi vã thì ngoài cửa đã nghe thấy tiếng xe. Chủ tịch Hoàng đã về. Nghe tin con gái mất tích 2,3 ngày ko có tin tức ông dù muốn ở lại Phú Quốc hưởng trọn kì nghỉ cũng đành quay trở về

- Sao rồi có tin tức nào chưa

Vừa bước vào nhà ông đã hỏi vội. Nhìn gương mặt ai nấy tiu ngỉu ông liền hiểu ra vấn đề. Bà Ngọc cũng tất tưởi chạy vào hỏi han con gái. Mặt mũi ai nấy đều đang căng thẳng thì “ Cạch”.

Tiếng mở cổng

Tiếng giày cao gót nện vào sàn

Tiếng bánh xe lăn của chiếc vali

Mọi người đổ dồn sự chú ý về phía cửa

“ Két”

Cánh cửa mở ra



Gió thổi làm chiếc maxi như cuốn theo

Là nó

- Sao vậy, sao đông đủ vậy. – tỉnh bơ. Nó hỏi như ko biết

mọi người vẫn nhìn nó chằm chằm: tức giận, ngạc nhiên, phẫn uất, nhẹ nhõm, thở phào. Tâm trạng nào cũng có

- A, Ba về khi nào vậy. Sao bảo hết tuần mới về

“ Nhìn mặt cô ta đểu giả ko thể chịu đk, còn hỏi vì sao”.- Quân quắc mắt nhìn nó

ông Hoàng Nghiêm với kinh nghiệm cả chục năm trên thương trường ko khó để hiểu ra tất cả. Mặt ông bỗng chốc đanh lại

- Con còn hỏi, ko phải con lại bày trò thì sao ta phải ở đây

Sau câu hỏi đó người tức giận có,người ngạc nhiên cũng có, Còn nó vẫn bình thản

- Nhớ ba quá thôi mà, hơn nữa con sợ dì bắt mất ba. – nó liếc mắt qua bà Ngọc khiến bà bất giác cảm thấy bất tiện như người bị theo dõi

- Con quá lắm rồi đó, con định làm ta tức chết ak

- Không, ba có tức nhưng chưa chết, con vẫn làm tròn đk chữ hiếu

- Con……..

- A…. la la la la

Không để cho ông Nghiêm nói hết câu nó đứng phắt dậy, bịt tai miếng ko ngừng hét to bước lên phòng đóng cửa cái rầm

Xong

ở dưới nhà

Mẹ con bà Ngọc lờ mờ hiểu ra. Cảm giác tủi thân ngập đến

Ông Nghiêm thì khỏi nói, tức muốn ói máu. May cho ông vì là người khoẻ mạnh ko giống những vị chủ tịch khác hay bị bệnh tim chứ nếu có thì sao ông sống thọ với đứa con gái ngang ngược này

4 người kia thì tức tối ko kém, càng ngày nó càng khiến cho bọn họ thấy đáng ghét. Ko ai bảo ai, 4 người đồng loạt nhìn sang mẹ con bà Ngọc với con mắt thương cảm.

Trên phòng

Sau khi ôm princess vào lòng cưng nựng hôn hít nó lập tức uể oải nằm xuống giường. Chuyện vừa rồi chỉ khiến nó hả hê chứ ko khiến nó vui lên đk chút nào.

Mệt, muốn ngủ, nhưng lại không dám nhắm mắt

Bởi mỗi lần nhắm mắt vụ tai nạn ấy lại ập về

Như 1 bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ nó, không cho nó vùng vẫy.

Trong giấc mơ nó cố chạy về phía mẹ bao nhiêu thì mọi thứ càng nhạt nhoà bấy nhiêu rồi nó lại rơi vào khoảng không vô định rơi và rơi mãi

Cứ như vậy cả đêm nó cứ ú ớ với những mảnh kí ức, ám ảnh ko rõ ràng cho đến sáng mới có thể ngủ yên

Đó là lí do vì sao kể từ ngày về đây nó luôn ngủ nướng là như thế

Cũng kể từ ngày về đây nó như có gánh nặng đè chặt bóp nghẹn nó trong lồng ngực, nó làm gì cũng ko thấy vui, không có hứng thú với bất cứ hoạt động gì. Theo 1 cách nhìn nào đó nó cũng là 1 playgirl, hồi ở Mĩ ko tuần nào là nó ko đi bar hay tham gia party, tiệc ngủ hay tiệc hồ bơi với bạn bè. Vậy mà về đây thì sao, bar ko, café ko, thậm chí ra ngoài đi dạo hay shopping cũng ko. Nó bắt đầu thích đóng cửa ở một mình và ghét tiếp xúc với người khác.

Ba nó ông Nghiêm càng ngày càng cảm thấy mình như đang mất dần đi đứa con gái. Ông bắt đầu không thể đoán biết đk nó đang nghĩ gì. Ông đã mất đứa con gái nhí nhảnh hay cười của mình sau cái chết của người vợ bây giờ thì ông cũng đang mất nốt đứa con gái bướng bỉnh nhưng hiểu chuyện trước đây. Con gái ông bây giờ lạnh lùng, ngang ngược, khó đoán đôi khi ông thấy nó như 1 con nhím luôn xù lông lên với tất cả mọi người dù là người muốn giúp nó hay hại nó.Ông ko biết mình đã sai ở đâu. Sống hơn chục năm trong cảnh gà trống nuôi con giờ đây ông muốn đi tìm hạnh phúc cho bản thân là sai ư. Hay là ông đã quá nuông chiều nó khiến nó thành ra như vậy

Ông ko biết, bản thân nó cũng ko biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play