" Haha, quyết định khôn ngoan đấy.
"
Kì Dịch âm trầm : " Nên nhớ điều kiện của tôi.
"
" Haha, yên tâm,yên tâm! Chuyện này ta sẽ lo ổn thoả! "
...
Ninh Hinh nhận điện thoại của Uy Trì đã là buổi tối.
Cô nhìn màng hình điện thoại, thấy anh vẫn cầm bản tư liệu công việc lại thấy khó chịu.
" Uy Trì, đã khuya rồi.
Anh không định ngủ sao? "
Uy Trì nghe giọng trách móc của cô liền xếp tập lại, đôi mắt đen láy nhìn cô.
" Gần xong rồi, em ăn đầy đủ chứ? "
Ninh Hinh gật đầu.
Uy Trì mỉm cười : " Ừ, ngoan về mua ít quà cho em.
"
Ninh Hinh lóa mắt, cô muốn chửi thề thật chứ! Ngăn cách bởi điện thoại nhưng sao cô cảm thấy anh lôi cuốn hơn cả lúc ở bên cô vậy?
Uy Trì dường như không biết sức hút của mình lại mạnh mẽ như thế, anh hút một ngụm caffee dặn dò.
" Em ngủ đi, tối rồi.
Ba hôm nữa anh về, nhớ đừng ra ngoài nhiều.
Nếu có thì dẫn theo vài người, mặc ấm một chút.
"
Ninh Hính nằm dài trên giường bĩu môi.
" Đột nhiên thấy nhớ anh quá...!"
Uy Trì ngưng động tác, khóa miệng nhếch lên đường cong quyến rũ.
" Ừ, anh cũng nhớ em.
"
Cặp tình nhân mới yêu, cứ thế nhớ nhung.
Mặc kệ thời gian họ xa nhau chưa đến một ngày trời.
Không biết nếu xa nhau một tháng thì có hay không sẽ thành xác sống?
Ninh Hinh nghĩ thầm, cũng có thể nha...
...
Ngày hôm sau, trên mạng bắt đầu đưa tin về người thừa kế Kiệt gia - Kiệt Lâm Vương xác định quan hệ mờ ám với tiểu thư Nhiên gia - Nhiên Hoa Vũ.
Ninh Hinh nhíu mày : " Đại Cẩu, Nhiên gia muốn tạo phản rồi? "
Đại Cẩu : [ Không hẳn, bây giờ Kiệt Lâm Vương đang muốn duy trì mối quan hệ không tranh chấp với nam nhân nhà cô.
Còn lão cáo già Kiệt kia chưa hành động gì lỗ mãng.
Chắc đang đợi thời cơ nam nhân nhà cô đối với Lâm Vương không phòng bị nhiều.
]
[ Đương nhiên, theo tình hình ta thấy thì việc buông lỏng với Kiệt gia là chuyện không thể đối với lòng dạ thâm sâu của nam nhân nhà cô rồi.
]
Ninh Hinh : " Ta xem như ngươi đang khen lão công nhà ta nha ~ "
Cảm động muốn đánh người luôn ~
Đại Cẩu : [...], sao nghe giống như mỉa mai hơn là một lời cảm ơn vậy?
Ninh Hinh : " Linh Âm sao rồi? "
Đại Cẩu nhún vai : [ Còn sao nữa? Đang ôm anh trai yêu dấu nhà cô khóc lên khóc xuống rồi đấy.
]
Ninh Hinh chẹp miệng : " Anh ta đúng là nam phụ điểm hình, xuất hiện luôn đúng lúc.
"
Đại Cẩu đồng tình nhưng không nói gì thêm.
Người hầu đột nhiên đi tới : " Bà chủ, bên ngoài có người muốn gặp.
"
Ninh Hinh nghiên đầu, là ai vậy? Không phải ông bà Văn ngày mai mới đến được sao?
" Được rồi, cho hắn vào đi.
"
Một lúc sau, một người đàn ông tầm 30-35 tuổi mặc áo vest nghiêm trang bước vào.
Anh ta có phong cách đặc trưng của một người thư kí.
" Tiểu thư Văn, hân hạnh được gặp cô.
"
Ninh Hinh gật đầu, hình như nguyên chủ gặp người này ở đâu trong quá khứ rồi.
Nhưng lại không nhớ ra là ai...
Người đàn ông tiêu chuẩn mỉm cười.
" Chắc tiểu thư không nhớ, tôi là Tần Nam, thư kí của tổng giám đốc Kiệt.
"
Ninh Hinh bây giờ mới nhớ ra người này, quá khứ hắn từng hay đến đưa quà cho nguyên chủ khi tên não úng kia có việc bận.
" Anh đến đây làm gì? "
Tần Nam không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
" Tiểu thư, Kiệt gia đối với Uy gia hoàn toàn không có ý đối đầu.
Chúng tôi đều muốn hai bên công ty đều có thể phát triển tự nhiên.
Hơn nữa hiện tại có dự án làm ăn khá là cao nên chúng tôi muốn thêm tài trợ.
Tổng giám đốc chúng tôi đã nói chuyện riêng với...!Tổng giám đốc Uy gia.
Nhưng ngài ấy lại nhất khoác từ chối, chúng tôi — "
Ninh Hinh ngặt lời anh ta : " Nếu muốn tôi khuyên anh ấy thì các người có thể đợi đến thập kỉ sau tôi sẽ ngẫm nghĩ lại.
Còn về việc làm ăn giới các người, tôi hoàn toàn không muốn dính líu gì hết.
"
Tần Nam kinh ngạc, chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cô tặng cho một câu.
" Tiễn khách! "
Tần Nam : "..."
Người phía sau đi tới, trưng ra bộ mặt không mặn không nhạt.
Hành động tiễn khách vô cùng rõ ràng.
Lúc họ nghe nói đến Lâm Vương gì gì đó thì lòng đã không yên.
Họ nhớ tới mấy buổi gần đây ông chủ hay giận vì cái người này nên lập tức không hề có thiện ý gì.
Hơn nữa còn hối hận cho tên này vào đây.
May mắn bà chủ bọn họ anh minh, tiễn khách
...Chậc, quá ngầu nha!
Bà chủ vạn tuế ~
...
Uy Trì về sớm hơn dự định, tâm tình ẩn ẩn vui vẻ hoàn toàn không bị mấy ngày nay không ngủ được ảnh hưởng.
Bây giờ, anh chỉ muốn gặp Ninh Hinh.
Còn về việc khác hẳn là tính sau.
Ninh Hinh ngây thơ hoàn toàn không biết Uy Trì đang trên đường về.
Cô chỉ biết...
Đêm hôm qua, anh chưa gọi cho cô một cuộc nào hết!
" Đại Cẩu, có phải xảy ra chuyện gì không? "
Đại Cẩu : [ Ừ, vài phút nữa cô sẽ rõ.
]
Chuyện cực lớn nha ~ Anh ta nhớ cô phát điên a ~
Ninh Hinh vùi đầu vào gối, không có ý định rời giường.
Trong lòng từng trận suy tư hiện lên.
Đến mấy phút sau khi Uy Trì đến phòng vẫn không nhận ra.
Uy Trì hí mắt nhìn thân hình ẩn sau chiếc váy mỏng.
Ngọn lửa trong lòng bỗng vụt cháy, đôi tay khẽ vút ve tấm lưng mảnh mai của cô, giọng khàn khàn vang lên.
" Y Y...!"
Ninh Hinh giật mình, theo bản năng xoay người lại.
Bàn tay Uy Trì vẫn đặt một chỗ, vì hành động bất ngờ của cô mà đôi tay lệch một đoạn.
Chuẩn xác đáp xuống một bên bầu ngực mềm mại.
Uy Trì cúi người không nói trước hôn lên khuôn mặt nhớ nhung ngày đêm.
Lưu loát cởi hết đồ vướn víu trên người.
Ninh Hinh một giây sững sốt nhưng sau đó ôm chầm lấy Uy Trì phối hợp.
Ngoan ngoãn mở miệng ngậm lấy đôi môi lạnh lẽo do ảnh hưởng thời tiết bên ngoài của anh.
Thân thể ấm áp của cô chui ra khỏi chăn quấn lấy eo anh siết chặt.
Mặc dù không nói một lời nhưng hành động nồng nhiệt tiếp theo đã bộc lộ hết tâm tình của Uy Trì.
Đại Cẩu tặc lưỡi nhưng lại vui mừng ngân vang : [ Giá trị hắc hóa giảm nha ~ Giảm nha ~ Giảm a ~ ]