Lâm Vương tay cuộn thành nắm đấm, răng nghiến lại nhìn thân ảnh hoàn mĩ kia.
Tại sao anh ta lại tới đây? Rốt cuộc là vì sao anh ta lại có thể có mặt ở đây!?
Uy Trì không quan tâm lắm đến biểu cảm của nhà họ Kiệt dành cho anh.
" Thật vinh hạnh khi được các người mời.
"
Trong giọng nói anh thể hiện rõ ràng sự khinh bĩ cùng giễu cợt.
Hoàn toàn không có ý vinh hạnh gì.
Lâm Vương giật mình.
Mời?
Ngay lập tức ánh mắt anh theo bản năng chuyển qua Dục Sở, lúc này ông ta đã cầm ly rượu đến bên cạnh Uy Trì.
" Uy Trì, lâu rồi không gặp.
"
Uy Trì cười thiện cảm.
" Tôi lại tưởng ông còn trốn trong cái xó thúi nát kia suốt đời chứ? "
Hạo Triết phía sau rùng mình, ánh mắt nhìn mấy người vệ sĩ đi theo vẫn mặt lạnh cam chịu khí thế bức người kia.
Mẹ nó, đúng là vệ sĩ cấp cao có khác.
Anh đây gần chết ngột rồi đây này!
Dục Sở ánh mắt trừng lớn sau đó khẽ nghiến răng thấu hận gầm từng chữ.
" Tao như vậy không phải là do ban phước của mày? "
Uy Trì đảo mắt qua lão Kiệt.
" Ban phước của tôi không đến nỗi nhỏ như vậy nếu lão Kiệt không xen vào.
"
Dục Sở nhất thời run rẩy, ông ta vẫn nhớ đến cái ngày ông ta sắp cận kề với tử thần kia.
Nhưng vẫn đáng sợ hơn cả là Uy Trì! Cái ánh mắt đầy máu kia khiến ông ta không bao giờ ngừng bị ám ảnh.
Nó giống như một con quỷ muốn lấy mạng ông ta bằng cách đau đớn nhất.
Lão Kiệt cũng cảm nhận được ánh mắt sắc bén kia, ông không ngừng run rẩy nắm chặt cánh tay Kì Dịch.
Chưa lần nào ông dám đôi diện ánh mắt giết người kia.
Ánh mắt kia ông ta rét lạnh đến ngừng thở.
Kì Dịch đứng bên cạnh cũng không chịu nổi mà đầu rịt đầy mồ hôi.
Anh ta chưa từng nghĩ sẽ đối mặt với con người như vậy trong hoàn cảnh này.
Khí thế hoàn toàn áp bức!
Lâm Vương đứng một bên âm trầm, trong lòng hoàn toàn không có ý định giúp đỡ Dục Sở.
Bởi vì tất cả những việc ông ta gây ra, đều phải tự gánh đủ! Dù có giỏi đến máy việc thoát khỏi bàn tay Uy Trì là việc không thể!
Uy Trì thu hổi tầm mắt, chọn đại một ghế trong hàng ghế VIP ngồi xuống.
Hạo Triết thở phào, lén đi xa xa lấy chút đồ lót vào bụng.
Có vài tiểu thư trong lòng đã ngắm ghé Hạo Triết đã lâu nhưng e ngại Uy Trì nên không dám tới.
Vì chỉ là người ngoài cuộc nên họ không hẹn mà cùng thắc mắc chung một câu hỏi.
Giám đốc công ty Uy gia tại sao lại phải đi sau người kia? Nếu vậy thì người đàn ông đó là nhân vật tầm cỡ lớn thế nào chứ?
Nhưng họ nhanh chóng để lại kết luận sau nhiều lần kinh nghiệm.
Người như vậy tuyệt đối không phải người bọn họ có thể đụng vào.
Trong phút chốc, Hạo Triết liền bị bao vay cả một nhóm tiểu thư xinh đẹp.
Hạo Triết thở dài : "Haiz ~"
Đúng là đẹp trai, tài giỏi quá cũng mệt a ~
Vài người đàn ông là cáo già trong tình trường mới đoán được sơ thân phận Uy Trì trong lần nói chuyện với Dục Sở.
Bọn họ đã tồn tại lâu trên thuơng trường, việc Uy gia và Kiệt gia có máu thù ngầm sao bọn họ lại có thể không biết?
Huống chi, năm đó vụ việc đại náo lớn như vậy...
Vài người có danh tiếng lớn chủ động tiếp cận Uy Trì nâng ly chào hỏi.
Anh cũng không khó chịu gì đáp lễ bọn họ vài câu.
Bây giờ bên ngoài Ninh Hinh cũng khổ không kém là bao.
Vừa bỏ áo choàng bước vào đã lần lượt bị từng công tử bắt chuyện, cô đành phải cười trừ mà nói có việc bận đi trước.
Sau đó đi đến hành lang thấy một dãy bánh ngọt nhanh chóng quên luôn mục đích mà ăn uống ngon lành.
Đại Cẩu : [...]
Ta off! Nếu không sợ là sẽ bị tiểu công chúa này hành cho tức chết!
Vài phút khi buổi lễ bắt đầu, Uy Trì nhìn đồng hồ lại nhìn đồng hồ.
Tay gõ theo từng nhịp trên thành ghế thể hiện thái độ không kiên nhẫn của anh.
Bây giờ, trong tâm trí anh không ngừng nghĩ đến mèo nhỏ nhà anh.
Không biết bây giờ cô sao rồi, Cuối cùng vẫn không nhịn được mà quyết định gọi cho Quản gia.
Quản gia đầu dây bên kia run rẩy.
" Ông chủ,...!bà...!bà chủ chưa dậy.
Hơn nữa hiện tại đang ngủ rất ngon lành ạ.
"
Ông nói như vậy là vì hai vệ sĩ giữ cửa cam đoan chưa có người đi ra ngoài.
Vì vậy người chắc cũng ở xung quanh biệt thự này thôi.
Vệ sĩ xung quanh nhìn quản gia cầm điện thoại không khỏi lau mồ hôi trán.
Quản gia! Chúng tôi sợ là trụ không lâu đâu.
Cả gốc gách chúng tôi đã tìm hết rồi mà vẫn chưa thấy bà chủ!
Uy Trì lập tức để ý đến giọng nói khác thường của Quản gia.
" Có chuyện gì? "
Quản gia cười trừ.
" Dạ là bà chủ đang đau bụng, hiện tại chúng tôi đang chườm nước nóng.
"
Uy Trì nghe vậy liền nhớ tới quá trình anh hơi quá tay liền nhẹ nói.
" Chăm sóc cô ấy cho tốt.
"
Quản gia liều mạng gật đầu.
" Ông chủ yên tâm ạ.
"
Nói rồi, ông liền cúp máy ánh mắt căng thẳng nhìn mấy người vệ sĩ kia.
" Tình hình sao rồi? "
Mấy người vệ sĩ lắc đầu.
Quản gia lập tức mặt tối sầm, trong lòng thầm tụ kinh cho mình.
Uy Trì khẽ nhíu mày, thở dài.
Sao anh lại nhớ cô rồi.
Nghĩ như vậy anh liền lấy lại tinh thần mà đứng dậy quét tay một người vệ sĩ đằng sau.
" Chuẩn bị đi.
"
Người kia nghe được lời ông chủ mình liền gật đầu, ra hiệu.
Uy Trì nhếch môi.
" Bắt đầu thôi.
"
Trên màng hình đột nhiên bị rò rỉ sau đó từng hình ảnh hiện lên.
Dục Sở cười biết Uy Trì đã hành động nhưng khi nhìn lên màng ảnh nụ cười của ông ta nhanh chóng tắt ngụm thay vào đó là cảm xúc khiếp sợ.
Làm sao có thể? Những tư liệu này...!những tư liệu này hắn đều hoạt động ngầm cẩn thận từng bước chân sao có thể có việc này xảy ra?
Chuyện này thật vô lí!