Đến trời gần chuyển sang tối, Uy Trì mặc bộ âu phục chỉnh chu như chưa có việc gì xảy ra đi xuống cầu thang, anh đeo đồng hồ liếc qua quản gia căn dặn.
" Khi cô ấy tỉnh lại nhớ pha nước ấm để cô ấy tắm rửa.
Đem ra giường giặt luôn đi.
"
Quản gia cúi đầu.
" Vâng, ông chủ.
"
Hạo Triết từ trong phòng bếp đi ra, khuôn mặt cười xảo trá.
" Chậc, chậc...!Dù gì họ cũng từng bị bệnh đấy a ~ Với lão xử nam hai mươi mấy năm như cậu không phải làm chết mèo con rồi đấy chứ? "
Uy Trì không để tâm đến lời nói Hạo Triết mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
" Xong? "
Hạo Triết : " Xong rồi, xong hết rồi! "
Mẹ nó! Cứ hay tránh câu hỏi!
Uy Trì gật đầu, sải bước bỏ qua anh ta mà đi ra cửa.
Hạo Triết bị bơ toàn tập : "..."
Cái thứ gì mà không biết cảm ơn còn bơ luôn bổn thiếu gia!
" Này! Đợi tôi đi nữa chứ! "
...
Trong bữa tiệc không khí vô cùng sôi nổi, nhưng kì lạ là bên góc khuất tại trung tâm bữa tiệc có ba người tỏa ra loại cảm xúc khó hài hào hoàn toàn ngược lại với bầu không khí hân hoan xung quanh.
Người đàn ông mặc tây phục đen vươn tay níu cánh tay thon nhỏ của người phụ nữ khoác trên mình chiếc đầm ôm sát máu tím huyền, ánh mắt sắc bén ghim thẳng người đàn ông đứng trước mặt hắn ta.
" Cô ấy là của tôi.
"
Người đàn ông mặc bộ vest trắng cười khẩy.
" Người đạp chân hai thuyền như cậu cũng có tư cách nói cô ấy là của cậu? "
Người đàn ông tây âu đen phẩn nộ.
" Tôi đã chấm dứt với em gái cậu! Hiện giờ tôi và Linh Âm là quan hệ quan minh chính đại.
"
Kì Dịch khinh bỉ nhìn Lâm Vương, ánh mắt dịu lại quét qua người phụ nữ sắc mặt đã dần tái nhợt kia.
" Quan minh chính đại? Kì thật tôi thấy cậu lợi dụng người ta thình đúng hơn đấy.
Linh Âm à, em nên suy nghĩ lại đi, cậu ta coi em chỉ như một món đồ chơi thú vị không hơn không kém thôi.
"
Lâm Vương gầm lên : " Kì Dịch! Cậu biết cái gì mà nói tôi như vậy hả? "
Kì Dịch chưa kịp nói gì thì từ đằng sau đã vang lên tiếng vui vẻ.
" A ra là Kì Dịch, dạo này cháu lớn hơn rồi nhỉ? "
Kì Dịch quay lại nhìn khuôn mặt già nua của Dục Sở trong lòng không khỏi nảy sinh chán ghét.
" Ông thì lớn quá rõ rệt rồi nhỉ? Khuôn mặt chỗ nào cũng đầy vết u ếu.
"
Dục Sở không tức giận, ngược lại mỉm cười nhìn qua Linh Âm tán thưởng.
" Ôi chao! Nhìn từ xa cứ tưởng là Lạc Y, nhưng lại gần mới thấy con bé này có phần kém Lạc Y rất nhiều.
Dù sao người ta cũng là tiểu thư danh giá, còn con bé này...!chậc, đúng là thuộc dạng trèo cao đây mà? "
Một người không có danh không có phận lại có thể khiến hai đứa như Lâm Vương và Kì Dịch vì nó mà đấu tranh thì đúng là có chút bản lĩnh.
Nhưng dù thế nào, đứa con gái như vậy vào gia thất thì...!chậc...!vẫn nên là xử lí đi thì hơn.
Rác rưởi phải xử lí đúng chổ mới bảo vệ môi trường được.
Mặt Linh Âm như không còn huyết sắc, thân thể run lên.
Lâm Vương thấu hận, nghiến răng tỏa ra hơi thở đầy sát khí.
" Ông sao lại ở đây? Chỗ này là chỗ ông có thể lui tới sao hả? "
Dục Sở vẫn giữ nụ cười, nết nhăn tụ lại trên khéo miệng khiến ai cũng cảm thấy ghê tởm.
" Con nói giọng điệu đó với ba ruột mình hay sao? "
Lâm Vương cười, tay siết chặt lại mặc kệ Linh Âm đang đau đớn cố vùng vẩy khỏi lực tay mạnh bạo của anh.
Sắc mặt trầm đến cực điểm như muốn giết chết người trước mặt.
" Rác rưởi như ông mà giám nói là ba tôi? "
" Lâm Vương! "
Một lão già chống gậy bước chậm rãi đến, dáng vẻ gầy yếu kìm nén sự chán ghét đối với Dục Sở mà hít sâu nói.
" Chú ý một chút! "
Lâm Vương cắn răng nhẫn nhịn.
" Vâng, nội.
"
Lão Kiệt nhìn thấy Linh Âm thì nhíu mày.
" Cô đây là? "
Linh Âm giật nảy mình, cô còn chưa thoát khỏi những lời nhục mạ như từng nhát kiếm ghim vào trong lòng của Dục Sở.
Bây giờ cô không dám đối mặt với lão Kiệt vị sự sợ hãi cùng tội lỗi không ngừng dấy lên trong lòng.
Lãi Kiệt nhíu mày, hoàn toàn không hài lòng với thái độ của Linh Âm.
Lâm Vương thấy không ổn liền xen vào.
" Nội, cô ấy là bạn gái con - Linh Âm.
"
Lão Kiệt ừ một tiếng, không mảy may quan tâm.
Nhìn Kì Dịch mỉm cười.
" Ki Dịch, dạo này cháu thế nào? "
Kì Dịch cười tới đỡ lấy lão Kiệt.
" Cháu thì vẫn bình thường, sức khẻo của ngài vẫn tốt đẹp như ngày nào nhỉ? "
Lão Kiệt cười ha hả.
" Rất tốt, rất tốt.
"
Lâm Vương âm trầm, thả tay đang nắm chặt Linh Âm ra để lại dấu tay đỏ chót trên cánh tay trắng ngà của cô.
" Về phòng sứt thuốc đi! Đừng làm mất mặt Kiệt gia.
"
Linh Âm run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng đáng thuơng, đôi môi mím chặt gật đầu chạy đi.
Sau khi Linh Âm rời đi, tiền sảnh phía trước sôi nổi đột nhiên chuyển sang yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng vài người lại không nhịn được mà cảm khái.
Kì Dịch cùng Lâm Vương nhìn theo hướng cửa chính, sắc mặt bổng chóc thay đổi.
Dục Sở phía sau lộ ra nụ cười tàn nhẫn, răng vang ra tiếng ken két.
" Cuối cùng mày cũng tới rồi, Uy Trì.
"