Ba ngày sau đêm hôm đó, Bạch Thiệu Huy mơ hồ tỉnh lại, khuôn mặt trước đây dù lạnh nhạt không cảm xúc nhưng vẫn còn vài phần sức sống, nhưng bây giờ lại tiều tụy tái nhợt nhưng thần thái vẫn lạnh nhạt như vậy, anh lạnh nhạt hỏi Đặng Kiến Minh đang đứng bên cạnh giường bệnh:
"Tôi hôn mê bao lâu rồi?!" Lần này anh ngủ là giấc ngủ thoải mái nhất trong suốt chín năm qua, một giấc ngủ không lo âu và ám ảnh, là một giấc ngủ thoải mái không lo không nghĩ.
"Thiếu gia, cậu hôn mê suốt ba ngày rồi.

Thiếu gia sức khỏe của cậu..." Đặng Kiến Minh chần chừ nói.
Khi hỏi bác sĩ về bệnh tình của Bạch thiếu, hắn không thể không ngỡ ngàng, như vậy có quá đáng cho một con người sống trên đời không?! Sự chịu đựng của con người có thể đáng sợ đến như vậy sao?! Hà tổng, nếu cậu còn sống, nếu nhìn thấy cảnh này, liệu rằng cậu sẽ cầm được nước mắt?!
Tôi ở cạnh bên người đàn ông mà cậu yêu điên cuồng của năm đó suốt chín năm, tôi liền hiểu rõ vì sao cậu lại yêu điên cuồng người đó dù ở thời điểm đó thanh danh người này vô cùng nát.
Tôi cũng hiểu, cảm giác sống trong bóng tối là gì, chịu đựng mọi thứ để tiếp tục sống trong quá khứ lại có thể bình tĩnh như vậy.
Nếu là tôi, tôi không chịu nổi, đổi lại tôi là người ngoài cuộc cũng sẽ không tiếc một trận thở dài tiếc than cho số phận của người đàn ông ấy.
"Không sao! Cứ nói." Bạch Thiệu Huy thấy Đặng Kiến Minh ấp úng cũng dự đoán phần nào đó nhưng bản thân anh không còn lo lắng về điều đó nữa rồi.
"Người cái gì cũng ổn nhưng tim thì...!đang đàn bị suy yếu do tích tụ quá nhiều sự không thoải mái, lần trước do bị kích động cho nên mới bị thổ huyết rồi ngất đi.

Cậu yên tâm, bác sĩ đã cho người đi tìm trái tim thích hợp với cậu..." Đặng Kiến Minh thật sự không biết rằng mình có nên tường thuật lời của bác sĩ hay không.
Trước đó bác sĩ có nói với hắn rằng, trái tim của Bạch thiếu đã từng có nguy cơ ngừng đập từ chín năm trước, lại kì tích vì ý thức ở thần kinh trung ương mà duy trì.

Sau đó vì luyện tập quá độ mà dẫn đến cơ tim bị nhồi, tích tụ sự ức chế và tâm trạng ở trạng thái âm dẫn đến nhịp tim không đồng đều, máu không lưu thông tốt, mạch máu tắc nghẽn.
Hay nói đúng ra không phải tim suy yếu mà thực chất là chỉ cần ngoại vật tác động nhỏ thôi thì tim của Thiệu Huy chính là dễ dàng bị vỡ, sự sống liền không còn.

Đặng Kiến Minh lúc đó nghe xong cũng tự mình nổi da gà một trận mới có thể bình tĩnh lại một chút.
"Được rồi.

Tôi còn bao nhiêu thời gian?!"
"Chậm nhất là...!một tháng..." Đặng Kiến Minh lo lắng nhìn Bạch Thiệu Huy.
"Một tháng là đủ rồi." Bạch Thiệu Huy nhẹ nhõm nói.
Chịu đựng đã đủ rồi, năm đó vốn dĩ đã muốn bỏ mặc sinh mệnh mà rời đi, cũng đã cố gắng chịu đựng hơn chín năm trời.

Đến giờ có lẽ không cần chịu đựng thêm gì nữa.

Mục đích đã đạt được, còn gì phải luyến tiếc đâu, chết là quy luật của nhân sinh mà.
"Thiếu gia..." Nhìn người mà mình đi theo chín năm trời, thật sự hắn vô cùng cảm thán.
Cậu ấy cũng đã chịu đựng lâu đến như vậy rồi, cũng đã quá mệt mỏi rồi.

Có lẽ những ngày cuối cùng này nên để cậu ấy tận hưởng sự thoải mái nhẹ nhõm còn sót lại đi.

Nhưng hắn thật sự không nỡ nhìn, trong những năm đi theo Bạch thiếu, hắn vô cùng nể và kính trọng anh, nể sự chịu đựng và tài năng của anh, kính trọng cách làm người phân địch ta của anh, và cũng thương tiếc cho tài năng của anh.
Một thiên tài như vậy lại sa đọa trong sự thỏa mãn rồi lại chịu đựng cảnh của mất nhà tan, người yêu lìa xa, chịu đựng từng cơn dày vò của tội lỗi và cơ thể bệnh tật.

Thật sự không thể hiểu nổi cái gọi là *thế sự vô thường này*.
"Kiến Minh cậu theo tôi bao lâu rồi." Bạch Thiệu Huy đột nhiên nhìn về phía Đặng Kiến Minh và lên tiếng hỏi.

Kể từ ngày y chết, người này đã theo anh từ ngày đó đến tận bây giờ, đã chín năm rồi sao?!!.
"Đã hơn chín năm rồi ạ." Đặng Kiến Minh thành thật trả lời.

"Mới mà đã chín năm rồi à, nhanh thật đấy.

Bây giờ điều mà tôi lo lắng cũng chỉ còn lại tiểu Nhược thôi, con bé chỉ mới bình phục, tôi vẫn còn lo lắng cho nó.

Kiến Minh tôi nhờ cậu chăm sóc nó giùm tôi được chứ?!"
Bạch Thiệu Huy ôn hòa nhìn Đặng Kiến Minh.

Đã lâu rồi không bày ra vẻ mặt này liền có chút cứng đơ.
"Thiếu gia, ghép tim cậu vẫn còn có thể sống ..." Kiến Minh chỉ muốn xác định lại ý định của chủ tử mình liền nói một câu khuyên nhủ mà chính hắn cũng cảm thấy vô dụng.
"Kiến Minh anh hãy trả lời tôi." Bạch Thiệu Huy ánh mắt nghiêm nghị nhìn Đặng Kiến Minh.
"Vâng.

Điều này là dĩ nhiên.

Nhưng cậu..."
"Kiến Minh, có điều cậu không biết, trái tim này của tôi, đã chết từ chín năm trước rồi.

Tôi đã gắng gượng cho đến bây giờ kể cả tôi cũng thấy nó là một kì tích.

Mọi chuyện kết thúc rồi, tôi cũng nên đến nơi mà tôi nên đến thôi.

Tôi chỉ có lo lắng cho tiểu Nhược, nó vốn là con gái, lại chưa hoàn toàn bình phục, nhưng giao cho anh thì tôi yên tâm rồi.

Giờ tôi chẳng còn gì để hối tiếc nữa cả, cho nên không cần phải làm gì nữa đâu."
Bạch Thiệu Huy lạnh nhạt nhưng có vài tia thỏa mãn nói, cuối cùng anh cũng có thể đến bầu bạn cùng y rồi.
"Thiếu gia......haizz...tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc cho tiểu Nhược thật tốt." Đặng Kiến Minh thở dài một tiếng, biết không thể khuyên nhủ được nên chỉ đành phải gật đầu.

Đó có lẽ sẽ là kết cục đẹp nhất có thể rồi.
"Đúng rồi, ngày mai không cần phải đến thăm tôi đâu, tôi muốn được yên tĩnh." Bạch Thiệu Huy dặn dò Kiến Minh, những ngày cuối cùng này anh muốn đến nơi đó thư giản một chút và cũng không muốn ai làm phiền không gian yên tĩnh của mình.
"Được." Đặng Kiến Minh đau lòng thay cho Bạch Thiệu Huy, chỉ là một bi kịch đã làm thay đổi một con người và kết thúc lại không có hậu như thế.
............
Sau ngày đó, Bạch Thiệu Huy nhờ người đưa anh đến nơi chôn cất người nhà của anh và Hà Văn.

Anh ngồi ở đó uống rượu và nói chuyện một mình cho đến khi đôi mắt của anh khép lại vì mệt mỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play