Vừa dứt lời, Lạc Thần lập tức dùng động tác cọ vào bên tai Sư Thanh Y.
Kế tiếp rồi lại lâm vào trầm mặc, loại trầm mặc này khiến Sư Thanh Y gần như sản sinh ảo giác thời gian ngưng đọng. Một lát sau, nàng mới nghe được Lạc Thần hỏi nàng: "Em cần chuẩn bị sao?"
Sư Thanh Y có chút buồn cười: "Không cần."
Lạc Thần nói: "Vậy chị đến ôm em."
Sư Thanh Y không nhìn thấy, lại có thể nghe ra vài phần thận trọng trong giọng nói, cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng được biểu tình của Lạc Thần lúc này, nhất định là vô cùng chăm chú.
Lo lắng nàng hồi hộp thậm chí kinh hoảng, hiện tại trước khi tiếp xúc thân mật Lạc Thần đều sẽ nói cho nàng biết, đây gần như đã trở thành một thói quen.
Sư Thanh Y hàm hồ trả lời nàng một tiếng.
Lạc Thần giơ tay lên, chậm rãi vươn về phía trước, đầu ngón tay chạm vào da thịt Sư Thanh Y.
Da thịt quang lỏa khó tránh mẫn cảm, Sư Thanh Y cảm giác được đầu ngón tay của nàng, nơi được chạm đến nhất thời có chút run rẩy, mà Lạc Thần rõ ràng cũng phát giác loại run rẩy này của nàng, đầu ngón tay lập tức lui lại.
"... Không có việc gì, em đến là tốt rồi." Sư Thanh Y hít sâu một hơi, nỗ lực bình phục tâm tình, cũng cười nói: "Nếu như ngay cả ôm cũng không được, em làm sao có thể thử những thứ khác đây?"
Trong lúc nói chuyện, hai tay nàng đang ôm lấy Lạc Thần đột nhiên lại thu chặt hơn một chút, cả người dán sát về phía trước, gần như là treo trên người Lạc Thần.
Đây không thể nghi ngờ là một sự cổ vũ rất lớn.
Lạc Thần lập tức ôm chặt nàng, hai tay gắt gao quấn lấy nàng, động tác có một chút run rẩy.
Nước ấm rơi xuống, ôm ấp đối phương là ẩm ướt lại ấm áp.
Hai người da thịt trơn bóng như ngọc, gần như không hề khoảng cách. Cái ôm này hoàn toàn khác trước đó dưới lòng đất, hơn nữa có thể khiến cả người Sư Thanh Y trở nên vô lực, đối với nàng mà nói, cũng càng thêm nguy hiểm
Sư Thanh Y hô hấp nặng thêm một chút, để hòa hoãn, nàng chỉ đành hạ quyết tâm, nhắm đôi mắt chặt hơn nữa.
Chỉ là đợi một lúc, nàng phát giác Lạc Thần chỉ là ôm nàng, liền nói: "Không phải muốn thử sao, chị... Chị tại sao lại bất động?"
"Em bất động, chị không dám động." Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y: "..."
Nàng phỏng đoán được ý tứ trong lời nói của Lạc Thần, lỗ tai nóng bừng, nhẹ giọng nói: "... Chị đây là muốn em chủ động?"
"Chị muốn chủ động." Lạc Thần trái lại trả lời theo sự thật: "Chỉ là sợ cân nhắc không đúng mực. Em đến trước, thử một lần, nếu em cảm thấy có thể chấp nhận, chị sẽ phối hợp em, tương đối thỏa đáng —"
"Chờ một chút, chị... Chị không cần nói từng bước tỉ mỉ như thế." Sư Thanh Y hoảng hốt, lập tức gọi nàng dừng lại.
Lạc Thần lập tức im tiếng.
Sư Thanh Y hít sâu một hơi, thân thể không tự chủ được mà đứng thẳng, lại gần như dùng một loại thái độ nghiêm nghị chính kinh, đối mặt Lạc Thần, nói: "...Vậy em đến đây."
Sau đó nàng kéo căng tại chỗ, đứng như một cái cái cọc gỗ tròn hai phút.
"Không phải muốn đến sao?" Lạc Thần nhắc nhở nàng.
Sư Thanh Y: "..."
Giọng nói của Lạc Thần càng thả nhẹ: "Em muốn mở mắt sao? Vẫn nhắm mắt, sợ rằng bất tiện."
Sư Thanh Y trở nên do dự, thật ra nàng cũng rất muốn mở mắt, nếu muốn thử việc khó hơn, chí ít phải vượt qua cửa ải này mới được.
Lạc Thần nói: "Nếu em nhắm mắt, sờ soạng mà đến, có thể hôn sai chỗ, hôn phải sữa tắm thì phải làm thế nào?"
Sư Thanh Y: "..."
Hàng mi dài của nàng vũ động vài cái, cuối cùng vẫn chậm rãi mở mắt ra. Trong phòng tắm hơn nước hỗn loạn, ánh mắt của nàng căn bản không dám nhìn xuống, chỉ là giả vờ trấn định dừng trên mặt Lạc Thần.
Hai tay Lạc Thần ôm lấy thắt lưng nàng, yên lặng quan sát nàng.
Sư Thanh Y ôm cổ Lạc Thần, nhìn đôi mắt ẩm ướt của nàng, bên trong như có như không ngậm một mạt cười, tâm hồn trong nháy mắt dường như bị câu lấy, trái tim đập rất nhanh.
Khuôn mặt của nàng di chuyển về phía trước một chút, lại có phần ấp úng nói: "Em... Em thực sự đến đây."
Lạc Thần nói: "Em đã nói hai lần."
Sư Thanh Y: "..."
Dù sao thì cũng đã đến bước này rồi, chỉ cần nhích về phía trước một chút là tốt rồi, Sư Thanh Y âm thầm hạ quyết tâm, gương mặt cuối cùng chậm rãi đến gần Lạc Thần.
Nhịp tim gần như bị phóng đại vô hạn. Giờ khắc này, Sư Thanh Y cảm thấy tiếng nước dường như cách nàng rất xa, ánh mắt của nàng vô thức khép hờ, tựa như say nhẹ sau khi uống rượu, môi cũng bởi vì nhiệt khí mà hồng nhuận không ít.
Khuôn mặt của Lạc Thần cách nàng càng lúc càng gần, cách hơi nước, Sư Thanh Y có thể tinh tường thấy được thần sắc nơi đáy mắt của nàng.
Đó là ẩn nhẫn, khắc chế, rồi lại mang theo một tia xúc cảm khó có thể diễn tả.
Lạc Thần ôm lấy Sư Thanh Y, Sư Thanh Y được nàng chậm rãi kéo về phía trước, mắt thấy đôi môi của hai người sẽ chạm nhau.
Đôi môi Sư Thanh Y vô thức run rẩy, có thể là quá mức áp chế rung động trong lòng, huyết quản thanh sắc trên cổ cũng bởi vì cần cổ căng thẳng mà như ẩn như hiện.
Bất quá chỉ chốc lát, Sư Thanh Y lại cảm thấy thời khắc này kéo dài vô hạn.
Đã từng, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể tùy tâm sở dục đến hôn Lạc Thần.
Mà hiện tại, nàng chưa hoàn thành nụ hôn này, lại phải trong lòng nhiều lần cân nhắc hậu quả. Như là dẫm lên lưỡi dao, nàng đến gần mỗi một phân một tấc, đều phải cẩn thận tính toán, tiến gần một tấc này, liệu có thấy máu hay không.
Nàng chỉ là muốn hôn Lạc Thần mà thôi.
Trước đây rõ ràng là một việc đơn giản như thế, nhưng hiện tại vì sao lại khó như vậy.
Khóe mắt của Sư Thanh Y bắt đầu phát nhiệt, mắt thấy lấy Lạc Thần sẽ đến gần, trong lòng nàng run lên, bỗng nhiên nghiêng mặt đi, xoay người lại.
Biểu tình của Lạc Thần thoáng chốc trở nên cứng nhắc.
Dưới dòng nước cọ rửa, chảy xuống gương mặt Sư Thanh Y, dọc theo cằm mà rơi xuống.
"Không thể... Chờ một chút." Giọng nói của Sư Thanh Y cũng mang theo run rẩy.
Lạc Thần tiến về phía nàng vài bước.
Sư Thanh Y đưa lưng về phía nàng, cúi đầu nói: "... Em muốn chị đừng sợ em, nhưng em lại sợ bản thân mình."
Lạc Thần từ phía sau mềm nhẹ ôm lấy nàng, gương mặt dán gương mặt nàng.
"Không sao." Lạc Thần thấp giọng nói: "Chúng ta chỉ là thử một chút, về phần có được hay không, vẫn chưa nói nhất định phải có một quy chuẩn, đúng không?"
Sư Thanh Y đứng bất động, ngực vốn dĩ kịch liệt phập phồng, sau khi Lạc Thần ôm lấy nàng từ phía sau, tiết tấu lúc này mới dần dần hoãn lại.
Lạc Thần từ phía sau tựa cằm vào vai nàng, dán bên cổ nàng: "Chúng ta còn rất nhiều thời gian, không cần quá gấp."
Sư Thanh Y cảm giác được hơi thở của nàng, vô thức nghiêng đi khuôn mặt, cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, mà động tác này, khiến môi nàng đúng lúc chạm vào khuôn mặt Lạc Thần, nàng khẽ giật mình, xúc cảm quen thuộc dường như trong nháy mắt được phóng thích.
Lạc Thần bị môi nàng chạm vào, cũng ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.
Sư Thanh Y nhìn chằm chằm một lúc, trong đầu tựa hồ có gì đó đang ầm ầm sụp đổ, nàng đột nhiên nghiêng đầu, hôn lên môi Lạc Thần.
Lạc Thần từ phía sau đột nhiên ôm chặt lấy nàng, đôi môi hé mở, bắt đầu đáp lại nàng.
Sư Thanh Y phía trước, Lạc Thần ở phía sau nàng, tư thế này đối với Sư Thanh Y mà nói, tựa hồ càng rung động hơn so với mặt đối mặt.
Hai tay nàng vô thức sờ về phía sau, đột nhiên cái gì cũng không muốn lo lắng. Hai người cứ như vậy hôn một lúc, Sư Thanh Y xoay người, hai tay nâng khuôn mặt Lạc Thần, hôn đến cấp bách lại nóng bỏng.
Dòng nước lúc này dường như trở thành nham thạch nóng chảy, thiêu đốt lấy nàng, khiến nàng xung động, nàng từng bước tiến về phía trước, Lạc Thần theo đó từng bước lùi về phía sau.
Cuối cùng Sư Thanh Y ép Lạc Thần lên tường của phòng tắm, cũng nâng hai tay của Lạc Thần lên.
Lạc Thần khẽ nhíu mày, nhắm mắt lại, tùy ý Sư Thanh Y áp hai tay của nàng lên tường.
Nàng thoạt nhìn vô cùng nhu thuận, tựa như một đóa hoa nhỏ bé và yếu ớt, nằm trong tay Sư Thanh Y, Sư Thanh Y chỉ cần dùng thêm chút sức lực thì có thể tức khắc vặn gãy nàng. Sư Thanh Y nhớ đến những lời mấy ngày trước Lạc Thần đã nói với nàng.
Lạc Thần nói với nàng, em muốn thế nào, cũng cũng có thể.
Nhưng nàng làm thế nào đành lòng.
Đáy mắt Sư Thanh Y tràn đầy nước mắt nóng hổi, nàng đã sắp không nhịn được nữa, hàm răng run rẩy, ngậm lấy đôi môi mềm mại của Lạc Thần, đột nhiên đã nghĩ hung hăng cắn xuống.
... Không thể.
... Không thể.
Đầu của Sư Thanh Y đau đến muốn nứt ra, cả người cũng đang run rẩy, nàng hỗn độn nghiêng mặt đi, hàm răng gắt gao cắn lấy môi dưới, lần này môi của nàng bị bản thân cắn rách, trên môi nhiễm vài tia đỏ sẫm.
Cảm giác đau đớn trên môi khiến tâm trí của Sư Thanh Y dần dần thanh tĩnh, nàng lập tức lui lại, đi đến bên dưới vòi sen.
Lạc Thần tựa vào tường, hô hấp gấp gáp, hoãn chốc lát lại lập tức đến bên cạnh Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y không dám nhìn nàng, chỉ là nói: "... Vừa rồi em có chút không khống chế tốt, chị có bị đau không?"
"Vừa rồi em vẫn chưa làm gì, sao lại đau." Lạc Thần nhẹ giọng nói.
"... Vậy là tốt rồi." Sư Thanh Y vẫn cúi đầu.
Lạc Thần nâng cằm của nàng, để nàng ngẩng mặt lên, lúc này mới nhìn thấy vết cắn trên môi nàng, ánh mắt ngưng trọng.
Vết máu đã được nước rửa trôi, trên môi chỉ còn lại một vết rách thật nhỏ, Sư Thanh Y thấy biểu tình của nàng, lập tức nói: "Em... Em là đã lâu không hôn chị, có chút khẩn trương, không cẩn thận cắn bản thân một cái mà thôi."
Lạc Thần không nói lời nào.
Sư Thanh Y mỉm cười: "Đôi khi người ta ăn một bữa cơm cũng sẽ cắn trúng môi, không sao, chị không nên suy nghĩ nhiều."
Lạc Thần vẫn không nói lời nào.
"... Em rất cao hứng." Sư Thanh Y chủ động nắm tay nàng: "Chị thấy được sao, em đã có thể hôn chị, có phải một tiến bộ rất lớn hay không?"
"...Phải." Lạc Thần lúc này mới nói.
"Vậy chị vui vẻ sao?" Sư Thanh Y đáy mắt trong suốt, hỏi nàng.
Khóe mắt Lạc Thần thoáng ửng hồng: "... Vui vẻ."
"Vậy chị thế nào lại không cười?" Sư Thanh Y dỗ dành nàng, nói: "Cười một cái."
Sư Thanh Y nhìn nàng như vậy, trong lòng không khỏi chua xót, lại không biết nên nói gì.
"Tắm trước đi." Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Tắm rửa qua đi, hai người rời khỏi phòng tắm, ngồi ở mép giường, thổi tóc cho đối phương.
Thu thập hoàn tất, Sư Thanh Y nói: "Chúng ta xuống lầu đi xuống lầu, nên ăn cơm rồi."
Lạc Thần ngồi bên cạnh nàng, cũng không đứng dậy, chỉ là nhìn vết cắn trên môi nàng.
"Thực sự không sao cả, em chính là không cẩn thận cắn phải." Sư Thanh Y vươn tay, muốn kéo cánh tay của nàng, dẫn nàng xuống lầu, nhưng Lạc Thần lại ôm lấy thắt lưng của nàng trước.
Sư Thanh Y vốn dĩ đang ngồi, được Lạc Thần ôm, nàng không cách nào cử động.
Nàng cảm giác được Lạc Thần dường như dính chặt trên người nàng, nhịn không được âm thầm mỉm cười.
Lạc Thần nói: "Vì sao em không cắn chị."
Sư Thanh Y sững sốt.
"Vừa rồi em là muốn cắn chị, cuối cùng lại cắn chính mình."
Sư Thanh Y biết chuyện gì cũng không thể gạt được đôi mắt của nàng, cũng không che giấu nữa, đến gần, kề bên tai nàng, nhẹ nhàng cắn lên vành tai mềm mại.
"Em cắn chị rồi." Sư Thanh Y lui lại, cười rộ lên: "Là chị muốn."
Cái cắn này vô cùng nhẹ, chỉ có tê dại nhột nhạt, vành tai của Lạc Thần trong nháy mắt đỏ bừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT