Cánh tay bị chế trụ, không cách nào lui lại, Sư Thanh Y không thể làm gì khác hơn là ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ.
Vừa rồi vẫn không cảm thấy, hiện tại phục hồi lại tinh thần, cảm giác nóng rát lúc này mới dần bò lên gương mặt, giọng nói của nàng mang theo chút oán giận: "...Đã nói, chị đừng cử động."
Lạc Thần thu tay, dáng vẻ nhu thuận nói: "Chị chưa từng nghĩ, là phương thức lau nước mắt như vậy. Nhất thời không chú ý, lúc này mới cử động."
Sư Thanh Y nhìn dáng vẻ này của nàng, nhịn không được cười khẽ: "Em đùa chị thôi, nghiêm túc giải thích như thế làm gì."
"Nếu chị bất động, em cũng sẽ không lui lại nhanh như vậy, có lẽ sẽ lau lâu hơn một chút?"
Sư Thanh Y: "..."
"... Em đã nói chỉ lau một chút." Ánh mắt của nàng nhẹ nhàng liếc sang bên cạnh: "Một chút là có ý gì, đó chính là chỉ có chốc lát, sao có thể lâu."
Lúc này, thân thể của Lạc Thần dán đến gần hơn nữa, gần gũi quan sát khuôn mặt Sư Thanh Y, hỏi ngược lại: "Mắt là một đôi, em chỉ lau một bên, chẳng phải nặng bên này nhẹ bên kia?"
Nàng đột nhiên dựa vào, Sư Thanh Y không chuẩn bị tâm lý, bị nàng hỏi như vậy, trái tim đập thình thịch.
Lạc Thần nói: "Như vậy không công bằng, phải lau cả hai bên mới đúng."
Sư Thanh Y: "..."
Trước đó nước mắt thấm ướt lụa trắng, Sư Thanh Y tháo lụa trắng xuống, nàng hiện tại hoàn toàn có thể rõ ràng thấy được giọt nước mắt trên hàng mi dài của Lạc Thần, theo lông mi khẽ động mà chậm rãi run lên.
Trái tim nàng cũng theo loại run rẩy này mang nhảy động càng thêm mãnh liệt, nhịn không được đưa tay, kéo lấy vải vóc mềm mại trên người Lạc Thần, Lạc Thần phối hợp động tác của nàng, dán nàng gần hơn nữa, Sư Thanh Y quỳ ngồi dưới đất, ngẩng đầu, lại hôn lên hàng mi dài của Lạc Thần.
"... Hai cái." Lần này, Sư Thanh Y cũng không có dời mắt, mà chỉ nhìn nàng.
Lạc Thần ngấn lệ khóe mắt khẽ cong, dường như trong nước ngậm một ánh trăng liễm diễm.
Tay của Sư Thanh Y chạm vào gương mặt nàng, mềm nhẹ hơn nữa cẩn thận lau sạch lệ ngân, dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc."
"Còn muốn một chút nữa." Khuôn mặt Lạc Thần khẽ cọ vào lòng bàn tay nàng, nói.
Sư Thanh Y bị nàng cọ đến có chút mềm lòng, nhưng vẫn muốn trêu chọc nàng: "Chị chỉ có một đôi mắt, mỗi bên hôn một chút, sao còn có thể muốn thêm một chút?"
Nàng thực sự không đành lòng nhìn thấy Lạc Thần rơi lệ, Lạc Thần rất ít khi khóc, mỗi một lần rơi lệ, Sư Thanh Y đều có thể đau đến trái tim rỉ máu. Tuy rằng hiện tại trong lòng nàng cũng không dễ chịu, nhưng đã nghĩ làm cho ngữ khí thoải mái một chút, có thể khiến Lạc Thần hài lòng một chút, cũng rất tốt.
"Ôm một chút." Lạc Thần nói.
"Được, được." Sư Thanh Y hiểu được, cười rộ lên, nghe lời mà một lần nữa ôm lấy nàng.
Hai người lại ôm nhau lần nữa.
Sư Thanh Y tựa cằm vào vai Lạc Thần, cảm giác được Lạc Thần lúc này tựa hồ đặc biệt dính nàng, giống như hận không thể luôn dán chặt trên người nàng, đi nơi nào cũng theo sau, loại cảm giác này nàng rất ít được thể nghiệm.
Lạc Thần nội liễm trầm tĩnh, trước đây cho dù trong lòng muốn dính lấy Sư Thanh Y, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài một cách rõ ràng, mà sẽ chỉ hàm súc cong cong quải quải lách vài vòng. Nhưng từ lúc đọc xong bút ký của Hạ Trầm, nàng bắt đầu có một chút biến hóa, đối với Sư Thanh Y không muốn xa rời, nàng bộc lộ trực tiếp hơn so với trước kia, dường như chính là hy vọng Sư Thanh Y có thể minh xác cảm giác được sự tồn tại của nàng.
Nàng ở ngay bên cạnh nàng.
Muốn để nàng biết, cho dù điều đó là hiển nhiên, vẫn hy vọng như vậy.
Sư Thanh Y không khỏi hồi tưởng đến những lời Lạc Thần vừa nói, nàng nói, sau này sẽ luôn ở bên cạnh nàng, không cần tìm kiếm nữa, mở mắt ra là có thể thấy nàng.
Giờ khắc này, Sư Thanh Y dường như càng có thể thể hội tâm tình của Lạc Thần lúc nói những lời này, trong lòng ngọt đắng hỗn tạp, đôi mắt càng trở nên chua xót.
Đôi mắt của nàng lau nhẹ trên vai Lạc Thần, lau đi ẩm ướt, nói: "... Chị lúc này không nên khóc giống như vừa rồi."
Lạc Thần tựa hồ cảm giác được động tác nhỏ này của nàng, ôm nàng chặt hơn, tay phải đặt trên tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt xuống, nói: "Được, không khóc."
Theo động tác của nàng, tâm tình của Sư Thanh Y dần dần hòa hoãn.
Cứ như vậy yên tĩnh ôm một lúc, Sư Thanh Y nghe được có động tĩnh đang đến gần, nàng nghiêng nhìn lại, chỉ thấy Nhất Thủy ghé vào mép cửa, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về bên này.
Sư Thanh Y: "..."
Nàng quẫn bách trong lòng, vội vã kề bên tai Lạc Thần, nhẹ giọng nói: "Có người đang nhìn."
Lạc Thần lúc này mới không nhanh không chậm buông tay ra, hai người đồng thời nhìn về phía Nhất Thủy bên kia.
Nhất Thủy mục trừng khẩu ngốc, nói: "Cô... Các cô đây là đang làm gì?"
Hắn thực sự có chút xem không hiểu.
Lạc Thần giúp Sư Thanh Y một lần nữa cột lại lụa trắng, đỡ nàng đứng lên, đi đến trước mặt Nhất Thủy, nói: "Em họ tôi té ngã, chân đau, tôi giúp nàng xoa một chút."
"Nhưng tôi không thấy cô đang xoa a?" Nhất Thủy đầu óc không xoay chuyển kịp, nói: "Chỉ thấy các người đang ôm."
Sư Thanh Y: "...."
"Xoa xong, em họ vẫn đau đến muốn khóc." Lạc Thần nói: "Tôi ôm nàng an ủi."
Sư Thanh Y: "..."
Nhất Thủy: "..."
"Cậu nghỉ ngơi tốt rồi sao?" Sư Thanh Y vội vã chuyển đề tài, nói: "Bọn tôi dự định ra ngoài, cậu dẫn đường, lối ra ở hướng nào?"
"Được rồi." Lực chú ý của Nhất Thủy bị dời đi: "Từ phòng này đi ra ngoài."
Sư Thanh Y nói: "Xem ông nội cậu xong, chúng ta lại đi."
Nhất Thủy ánh mắt buồn bã, gật đầu.
Ba người trở lại vị trí quan tài của ông nội Nhất Thủy, trải qua thời gian dài thiêu đốt, lửa trong quan tài đã dập tắt, cũng may một bình dầu thiêu đốt hữu hạn, quan tài vẫn được bảo lưu. Sư Thanh Y dời nắp quan tài, nhìn vào bên trong một chút, bên trong một mảnh cháy đen một mảnh, lúc này mới đóng nắp quan tài lại.
Chỉ là cơ quan dưới đáy quan tài đã bị lửa làm hư hao, quan tài không cách nào lên xuống bình thường, nên chỉ đành để nó ở trạng thái hạ thấp. Nhất Thủy quỳ trước quan tài khấu đầu mấy cái, lại nói mấy câu, lúc này mới rời khỏi.
Nhất Thủy ở phía trước dẫn đường, hắn rất quen thuộc đối với cơ quan nơi này, nên dọc đường vô cùng thuận lợi, đi qua mấy gian phòng, lại lách qua rất nhiều thông đạo, chờ lúc đi đến một vị trí trong một thông đạo nào đó, Nhất Thủy mới dừng lại.
Thông đạo này vô cùng bình thường, giống với vô số thông đạo đã đi qua trước đó, Sư Thanh Y không rõ Nhất Thủy vì sao sẽ đột nhiên dừng lại, nàng theo ánh mắt của Nhất Thủy nhìn xuống mặt đất, lúc này mới nhìn ra huyền cơ.
"Vật ông nội để lại cho cậu ở dưới này?" Sư Thanh Y hỏi hắn.
Nhất Thủy gật đầu.
"Nhà các người rất biết cất giấu." Sư Thanh Y tự đáy lòng mà nói.
Thông đạo này rất bình thường, mọi người lúc đi qua thông đạo, nhất là trước đó cũng đã đi qua rất nhiều thông đạo cùng loại, sẽ vô thức chỉ lo đi đường, sản sinh uể oải thị giác mà giảm thiểu quan sát, do đó tạo thành điểm mù thị giác.
Muốn tìm một vật, phần lớn người sẽ lựa chọn một nơi thoạt nhìn tương đối trọng yếu để hạ thủ, tỷ như nói gian phòng, mộ thất, nhưng có rất ít người sẽ đi tìm trong thông đạo. Đem đồ vật giấu ở một chỗ tầm thường loại này, trái lại là khó tìm nhất, cho dù đi ngang qua vị trí của nó, cũng không nhìn nhiều một chút.
"Đó là dĩ nhiên." Nhất Thủy lại có một chút đắc ý: "Tổ tiên của tôi là một công tượng giỏi."
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, lục lọi một phen, cạy mở một cơ quan ẩn dấu dưới sàn nhà, mặt đất lộ ra một lỗ hình vuông.
Sư Thanh Y đứng bên cạnh lỗ vuông, nhìn xuống, chỉ thấy bên trong cơ quan trùng điệp, chỉ ở mép trong cùng lộ ra một góc nhỏ, nhìn dáng vẻ của góc nhỏ kia, hình như là một chiếc hộp.
Muốn lấy được chiếc hộp, nhất định phải hóa giải tất cả những cơ quan đan xen trùng điệp trước mắt, cơ quan này chứa nhiều biến hóa, mỗi một bộ phận, đều có kết cấu đặc biệt, chỉ cần sai sót một chút cũng sẽ thất bại.
Nhất Thủy cũng ngồi xổm bên cạnh lỗ vuông, hắn nhìn nửa ngày, chính là bất động.
"Cậu không mang thứ này đi sao?" Sư Thanh Y nói: "Nơi này đã không an toàn nữa."
"Tôi dĩ nhiên muốn mang đi." Nhất Thủy hừ một tiếng, rồi lại lo lắng bất túc: "Nhưng tôi... Tôi không biết làm thế nào mang đi."
"Ông nội cậu không nói cho cậu biết cách phá giải cơ quan này?"
Nhất Thủy rũ mắt: "Ông nội tôi cũng không biết. Đây là vị tổ tiên sớm nhất để lại, mấy trăm năm chưa từng thay đổi, ông nội tôi trước đây chỉ là dẫn tôi đến xem nó, để tôi nhớ kỹ vị trí của nó."
Nói xong, nàng quỳ một gối xuống đất, muốn đưa tay vói vào trong lỗ vuông. Lạc Thần không lên tiếng, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người nàng.
Nhất Thủy hét lớn một tiếng, ngăn cản nàng: "Cô chờ một chút! Nhiều cơ quan như vậy, sao cô có thể tùy tiện động đến, nếu như không cẩn thận gây ra nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ!" Sư Thanh Y rút tay lại.
Nhất Thủy liếc trắng nàng một cái: "Cô cho là thứ này ai cũng có thể chạm vào sao? Tổ tiên có căn dặn, truyền lại một đời lại một đời, thứ này là đặc biệt giữ lại cho nữ thần, nữ thần cô hiểu không! Chính là nữ thần trước đó tôi nói, trước đây tổ tiên giúp nàng tu kiến công trình, thứ này chính là để lại cho nàng."
"Tôi hẳn là hiểu đi?" Sư Thanh Y mỉm cười: "Hơn nữa cơ quan này cũng không khó phá giải."
"Cô hiểu cái gì! Cô căn bản không thể nào hiểu được!" Nhất Thủy kích động: "Cô còn nói không khó! Ai cho cô tự tin nói chuyện một cách dõng dạc như vậy! Ông nội tôi nói, lúc trước tổ tiên tiếp xúc rất nhiều cơ quan đồ đều là nữ thần tự mình thiết kế, sau đó giao cho tổ tiên chế tác, nói cách khác rất nhiều của tổ tiên chế tạo đều là dựa theo thiết kế của nữ thần, đã được nàng chỉ điểm và ảnh hưởng. Cơ quan này cũng rất có thể là một loại lúc trước nữ thần thiết kế ra, sau đó tổ tiên tôi dùng ở tại nơi này, chỉ bằng cô, đừng nằm mơ nữa!"
Sư Thanh Y vẫn mỉm cười: "Vậy xem như tôi không hiểu, cậu đừng kích động."
Từ trong lời nói và cử chỉ của Nhất Thủy, có thể nhìn ra hắn vô cùng sùng bái đối với nữ thần trong truyền thuyết kia. Bình thường hắn vẫn biết có điều cố kỵ, nhưng nói đến nữ thần, hắn gần như là động một chút liền xù lông, lời muốn nói thì nói cũng sẽ không trải qua suy nghĩ, gần như là thốt ra lời trong lòng.
Lạc Thần nhìn về phía Nhất Thủy, nói: "Cậu đã quên một chuyện?"
Nhất Thủy sửng sốt: "Chuyện gì?"
Lạc Thần nói: "Cậu hiện nay vẫn đang bị bắt."
Nhất Thủy: "..."
Bên tai Sư Thanh Y cuối cùng có thể thanh tịnh, nàng cúi xuống, thao tác bên trong lỗ vuông chốc lát, chỉ chốc lát đã từng tầng dựa theo trình tự hóa giải cơ quan phức tạp, thành công lấy được hộp nhỏ bên trong.
Nàng nhìn xuống, sáp trong khe hở giữa thân hộp và nắp hộp còn không bị cạy mở.
Đã từng có người đến nơi này, còn mở quan tài của Hạ Trầm, nhưng may mà lỗ vuông này cơ quan không có bất cứ dấu vết bị hóa giải nào, sáp phong vẫn nguyên vẹn, xem ra người đó vẫn chưa phát hiện vị trí của thứ này.
Nhất Thủy thấy Sư Thanh Y dễ dàng lấy được chiếc hộp, đôi mắt nhất thời trừng đến to tròn: "Cô... Cô thế nào làm được?"
"Hẳn là vận khí của tôi tốt đi?" Sư Thanh Y cười híp mắt nói: "Hoặc là cơ quan này thực sự quá đơn giản rồi? Cậu xem, tôi chỉ là một người mù, đều có thể hóa giải được nó."
Nhất Thủy: "..."
Hắn giận dữ: "Cô thế nào có thể nói cơ quan này đơn giản đây! Cô thành thật mà nói, có phải cô khinh thường nữ thần của tôi hay không!"
Sư Thanh Y nói: "Không dám."
Nhất Thủy nghẹn lấy lửa giận, còn muốn nói thêm gì đó.
Sư Thanh Y ngữ điệu yếu ớt nhắc nhở hắn: "Cậu đang bị bắt, phải nghe lời một chút, đúng hay không?"
Nhất Thủy: "..."
Đồ vật cầm đi, hiện tại việc còn lại chính là rời khỏi nơi này. Nhất Thủy dường như đã bị đả kích thật lớn, cơ quan hắn cho rằng nữ thần thiết kế, phức tạp thần thánh như vậy, nhưng rốt cuộc lạ bị người không biết nhảy ra từ nơi này đơn giản phá giải, điều này làm cho hắn hoàn toàn không cách nào chấp nhận.
Nhưng không cách nào chấp nhận cũng phải chấp nhận, đường vẫn phải đi, ai bảo hắn bị bắt, chỉ đành ủ rũ nói: "Lát nữa chúng ta phải đi thủy lộ, tôi cũng không biết chiếc hộp này có thể gặp nước hay không, tốt nhất vẫn nên bảo vệ kỹ."
Hắn rất quen thuộc đối với bố cục dưới lòng đất, rất nhanh ở một căn phòng tìm được túi không thấm nước, túi chống nước trong phòng còn có không ít, niên đại cửu viễn, xem ra là chuyên chuẩn bị để ra vào thủy lộ. Nếu như muốn xuất nhập thủy lộ, không thiếu được cần chuẩn bị một số công cụ không thấm nước, không thể không nói tổ tiên Hạ gia này lo lắng vô cùng chu toàn.
Sư Thanh Y dùng túi chống nước bọc chiếc hộp lại, lại đặc biệt bọc cả quyển bút ký của Hạ Trầm.
Ba người chuyển đến lối rẽ, một đoạn thời gian sau đó, quả nhiên xuất hiện một thủy đạo, lại bơi hồi lâu trong thủy đạo rắc rối, cuối cùng chui ra từ một miệng giếng khác.
Miệng giếng này mực nước vốn dĩ vô cùng sâu sắc, bơi lên một hồi, ba người lúc này mới có thể trồi lên khỏi mặt nước, nhìn lên trên, mặt nước cách miệng giếng còn có một đoạn khoảng cách.
Thành giếng xây bằng đá tảng, cách một khoảng cách thì có mép đá rõ ràng, có thể mượn những mép đá này để leo lên.
Lạc Thần là người đầu tiên leo lên, miệng giếng bị một cái nắp đè nặng, nàng đưa tay xốc nắp lên, nhảy ra khỏi miệng giếng, lại lần lượt kéo Sư Thanh Y và Nhất Thủy lên.
Sau khi leo lên, Sư Thanh Y nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này hẻo lánh, nơi nơi đều là cỏ dại mọc thành bụi, miệng giếng này hoàn toàn bị cỏ dại che lấp.
Điện thoại đã khôi phục tín hiệu, vừa khôi phục thông báo một cái tiếp một cái, gần như đều là thông báo cuộc gọi nhỡ đến từ Vũ Lâm Hanh.
Xem ra sau khi các nàng xuống dưới giếng, Vũ Lâm Hanh từng gọi điện thoại vài lần, lại chưa từng gọi được, mặt khác còn có một tin nhắn của Vũ Lâm Hanh: "Chờ có tín hiệu, lập tức liên hệ tớ."
Sư Thanh Y gọi lại, rất nhanh đã chuyển được, Vũ Lâm Hanh vội vàng hỏi: "Đang ở đâu?"
"Tớ cũng không biết đây là chỗ nào." Sư Thanh Y nói: "Các cậu thế nào?"
"Gặp phải chút tình huống, gặp mặt hãy nói. Hiện tại bọn tớ ở ngay trên miệng giếng, không dám động, các cậu mau đến đi, bọn tớ ở đây chờ."
"Được, sẽ đến ngay." Sư Thanh Y kết thúc trò chuyện, nói mấy câu với Lạc Thần, sau đó bước nhanh về phía cái giếng cạn.
Đến phụ cận giếng cạn, xa xa đã thấy thân ảnh của Vũ Lâm Hanh và Âm Ca, Vũ Lâm Hanh đại khái là chờ đến không nhịn được nữa, vòng quanh miệng giếng chán đến chết mà qua lại, Âm Ca lại giống như một pho tượng, ngồi bên cạnh giếng cũng không nhúc nhích.
"Xảy ra chuyện gì? Vội muốn chết tớ." Vũ Lâm Hanh thấy hai người đến, hơn nữa cả người ướt đẫm, hỏi: "Các cậu đi ra từ chỗ nào?"
"Một lời khó nói hết." Sư Thanh Y đánh giá nàng và Âm Ca, nhìn trên người thấy các nàng có vết tích bùn đất không đồng nhất, nói: "Các cậu là tình huống gì?"
"Đừng nói nữa!" Vũ Lâm Hanh hồi tưởng đến chuyện trải qua trước đó, giận không chỗ phát: "Trước đó nhìn thấy các cậu xuống giếng, tớ và Âm Ca cách đó không xa chờ các cậu. Ai biết sau đó đột nhiên xuất hiện một người, cầm theo hai cái thùng lớn đến bên cạnh giếng, tớ đã cảm thấy không thích hợp, ai biết hắn cư nhiên đổ một thùng rắn xuống phía dưới, như vậy tớ còn có thể nhịn được sao, tớ lập tức nả một phát súng vào đùi hắn, muốn ngăn cản hắn, nhưng sau khi trúng đạn hắn cư nhiên không dừng lại, lại tiếp tục đổ một thùng xăng xuống dưới, còn thả mồi lửa! Vốn dĩ tớ cách hắn một khoảng cách, không kịp chạy đến ngăn cản hắn, mới vừa muốn nổ súng ngăn hắn tiếp tục hành động, ai biết lại vô dụng, lúc đó tớ nóng nảy, đời này chưa thấy qua loại người cứng đầu như vậy, không sợ súng chỉ vào người!"
"Người kia trúng mấy phát súng?" Sư Thanh Y nhìn mặt đất một chút, hỏi.
Lúc đó các nàng ở dưới đáy giếng, chỉ nghe thấy động tĩnh của đàn rắn, đây là trong thôn, không dám gây động tĩnh lớn, súng của Vũ Lâm Hanh đã lắp đặt bộ giảm thanh, các nàng lúc đó căn bản không cách nào nghe được tiếng súng.
"Hai phát, trên tay và trên đùi mỗi chỗ một phát."
Lạc Thần nhìn quanh miệng giếng một phen: "Cũng không vết máu, là thi thể."
Vũ Lâm Hanh hừ nói: "Có khả năng này, có chút môn đạo của Cản Thi, để thi thể giúp bọn hắn làm việc, thi thể đã chết nên không thể chết lần nữa, đạn bắn trúng, sẽ không chảy máu, cũng sẽ không đau đớn, mệt bọn họ nghĩ ra được."
"Có thi thể, phụ cận nên có người Cản Thi mới đúng, lúc đó là ai đang ở phụ cận điều khiển thi thể thả rắn, cậu thấy được sao?" Sư Thanh Y nói.
"Âm Ca thấy được, còn chụp ảnh."
Sư Thanh Y nhìn về phía Âm Ca.
Âm Ca lấy điện thoại ra, đưa cho Sư Thanh Y: "Chính là người em nhìn thấy trong từ đường thôn."
Nàng nói, ánh mắt lãnh đạm rơi vào trên người Nhất Thủy: "Lúc đó người kia, ngay bên cạnh hắn."
Thần sắc của Nhất Thủy đột nhiên thay đổi: "Cô... Cô nói cái gì?"
Sư Thanh Y nhớ đến trước đó Âm Ca từng nhắc với các nàng, đã từng gặp qua một nam nhân trẻ tuổi ở từ đường, bên cạnh hắn còn có một thiếu niên, hai người tựa hồ quan hệ không sai. Vì vậy, thiếu niên kia chính là nói Nhất Thủy.
Nàng đưa ảnh chụp trong điện thoại di động cho Nhất Thủy xem, nói: "Xác nhận một chút, có phải anh Lâm cậu nói không?"
Nhất Thủy sa sút tinh thần mà nhìn người trong ảnh.
Trải qua những chuyện trước đó, hắn sớm đã hoài nghi Lâm ca dụng tâm kín đáo, nhưng không có chứng cứ xác thực, hiện tại hắn thấy được ảnh chụp, dường như thấy được sự thật.
Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Nhất Thủy vẫn bị đả kích rất lớn, hắn cực kỳ phẫn nộ: "Trong ảnh chính là họ Lâm kia, hắn vẫn luôn tính toán tôi, mệt tôi tin tưởng hắn như vậy! Tôi... Ông nội tôi trước khi chết bị người khác dùng thuốc dưỡng thi, các cô nói họ Lâm kia lại biết khống chế thi thể, thì ra đều là hắn một tay sắp đặt... Trước đó trong từ đường, tôi còn thỉnh thoảng thăm hắn, mang thức ăn cho hắn! Người giết ông nội tôi, tôi dĩ nhiên còn nghĩ hắn là bạn bè!"
Hắn vô cùng hối hận, ôm đầu gục trên mặt đất.
"Thi thể theo sau kẻ Cản Thi cùng nhau chạy rồi." Bên này Vũ Lâm Hanh cả giận: "Rắn dưới đáy giếng bị châm lửa đốt, các cậu bị nhốt bên dưới, tớ lại không thể đuổi theo bọn họ, lần này chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ chạy trốn, lần sau rơi vào tay tớ, tớ nhất định sẽ lột ba lớp da của bọn họ. Hơn nữa rắn dưới giếng bị lửa thiêu, đều là độc khí, tớ và Âm Ca chỉ có thể không ngừng đào đất đổ xuống giếng, trước đập tắt lửa, để khí độc nhanh chóng tán đi, thật vất vả có thể xuống đáy giếng, dọn mở tảng đá để vào trong, nhưng bên trong lại không có người nào. Nhưng các cậu mấy đại người sống, lại không có khả năng hư không biến mất, bên dưới khẳng định có mật đạo khác, bất quá tớ và Âm Ca tìm nửa ngày cũng không tìm được. Dưới giếng không tín hiệu, nghĩ các cậu vạn nhất rời khỏi từ mật đạo, liên hệ không được với bọn tớ thì làm sao bây giờ, nên chỉ đành canh giữ trên miệng giếng chờ các cậu."
"Khổ cực rồi." Sư Thanh Y nói: "Chúng ta về trước đi."
"Cũng đúng, các cậu cũng ướt sũng giống như mới vớt ra từ trong nước, lập tức trở lại tắm rửa thay quần áo đi." Vũ Lâm Hanh thúc giục: "Tớ đã nói Nuôi Rắn chuẩn bị bữa trưa rồi, chưa nói có việc xảy ra, nếu không tâm can bảo bối nhà các cậu sẽ gấp đến chết."
Nhóm người trở lại nhà, Thiên Thiên đang ở phòng bếp làm cơm, Trường Sinh vui vẻ nghênh đón, kết quả thấy Sư Thanh Y và Lạc Thần hai người đều là ướt đẫm, nhất thời nóng lòng: "Xảy ra chuyện gì?"
Lạc Thần nói: "Không sao, em và Thanh Y đi thay quần áo trước, lát nữa hãy nói."
Trường Sinh luôn luôn tin tưởng nàng, nếu nàng nói không có việc gì, tảng đá trong lòng lúc này cũng thả xuống.
Sư Thanh Y lại căn dặn Phong Sanh dẫn Nhất Thủy đi thay quần áo, nàng và Lạc Thần trở lại gian phòng.
Thu thập xong quần áo, Sư Thanh Y do dự nhìn phòng tắm một cái, chủ động nói ra: "... Hay là giống như đêm qua, cùng nhau vào đi thôi, đừng để bị cảm."
Lạc Thần vốn dĩ đang lấy quyển bút ký trong túi chống thấm ra, yên lặng lật xem, nghe Sư Thanh Y nói như vậy, nàng buông bút ký, nói một tiếng: "Được."
"Chị thế nào lại xem nó?" Sư Thanh Y đưa tay vén mái tóc dài ướt sũng của Lạc Thần sang một bên, nhẹ giọng hỏi nàng.
Ánh mắt của Lạc Thần nhẹ nhàng buông xuống, một lúc sau mới nói: "Đi tắm trước đã."
Hai người đi vào phòng tắm, vẫn giống như đêm qua, mỗi người nhắm mắt lại.
"... Đừng xem quyển bút ký đó nữa." Tắm được một lúc, Sư Thanh Y đột nhiên nói: "Cất giữ cẩn thận, sau này cũng không nên xem nó nữa."
Nàng nhắm mắt lại, không nhìn thấy phản ứng của Lạc Thần.
Lạc Thần không nói gì, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy.
"Em không muốn chị khổ sở." Sư Thanh Y nói như vậy, giọng nói đã có một chút chua xót.
Có lẽ là về đến trong nhà, hoàn cảnh so với dưới mặt đất trước đó hoàn toàn là khác một trời một vực, không cần bởi vì hoàn cảnh đặc biệt trước đó mà thời khắc vẫn duy trì cảnh giác.
Nàng hiện tại có thể trầm tĩnh lại, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn.
"Thanh Y." Lạc Thần lại nói: "Chị muốn nhìn em."
Sư Thanh Y giật mình.
"Chính là hiện tại, chốc lát là đủ rồi."
"... Vậy chị mở mắt đi." Trong lòng Sư Thanh Y cân nhắc một phen, lại trấn an nàng: "Không sao cả, em... Em đã có chút thích ứng rồi, sẽ không hồi hộp."
"Chị mở mắt." Lạc Thần nói cho nàng biết.
Trước mắt Sư Thanh Y là một mảnh đen kịt, hiện tại chỉ có thể dựa vào thính giác hình thành nhận thức, nghe xong những lời này của Lạc Thần, nàng cảm giác ánh mắt của Lạc Thần hiện tại hẳn là dừng trên người nàng.
Lạc Thần đang nhìn nàng, mà nàng hiện tại cả người quang lỏa, không chút che lấp hiện ra trong tầm mắt của Lạc Thần, cả người khô nóng ra một tầng mồ hôi, lại bị dòng nước cọ rửa mang đi mất.
"Hiện tại chị đang đứng ở vị trí nào?" Sư Thanh Y kìm nén rung động, nhẹ giọng hỏi: "Ở trước mặt em sao?"
"Phải, chị ở ngay trước mặt em."
Sư Thanh Y cảm giác tay của nàng được Lạc Thần nắm lấy, nàng vô thức vươn tay, theo tay của Lạc Thần sờ soạn lên trên, một đường sờ đến trên vai Lạc Thần.
Nàng âm thầm đánh giá khoảng cách một chút, Lạc Thần quả thật gần trong gang tấc.
Nàng thực sự không cần tìm kiếm nữa, chỉ cần nàng mở mắt ra, nàng sẽ thấy Lạc Thần.
Thời gian cửu viễn giống như bị gió thổi đến, lưu quang hồi tưởng, một tờ lại một tờ lật qua rất nhanh, tất cả tâm tư lắng đọng cũng trong nháy mắt theo dòng nước tuôn ra.
Sư Thanh Y nâng cánh tay, hai tay ôm lấy cổ Lạc Thần, nàng chậm rãi đến gần, có thể rõ ràng cảm giác được hô hấp nóng rực phả lên mặt.
"Em muốn chị." Giọng nói của Sư Thanh Y xen lẫn vài phần run rẩy, nói: "... Cũng muốn hôn chị."
Nàng trực tiếp nói ra nguyện vọng trong nội tâm, gần gũi như vậy, nàng chỉ cần khẽ động về phía trước một chút, là có thể hôn được Lạc Thần. Rõ ràng nhìn qua dường như là một việc đặc biệt đơn giản, nhưng nàng cũng không có động tác tiến thêm một bước.
Nàng còn không xác định, bản thân hiện tại có thể làm như vậy hay không.
"Vậy chúng ta —" Lạc Thần dùng gương mặt cọ đến bên tai nàng, trầm thấp nói: "Thử một chút. Được chứ?"
Cánh tay Sư Thanh Y đang ôm lấy nàng đột nhiên siết chặt.
Một lúc lâu sau Sư Thanh Y mới nhẹ giọng nói: "...Được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT