"Chị xấu xa sao?" Lạc Thần nâng tay, phủ lên tay Sư Thanh Y, dựa sát vào nàng nhẹ giọng cười nói: "Vậy vì sao em còn cần đến chị?"

"Có những người chính là xấu như vậy, nhưng vẫn có những người một mực yêu thích, cũng không còn cách nào." Giọng nói của Sư Thanh Y càng thêm thấp, cũng càng thêm buồn bực.

Nàng dán gần, vuốt ve lên da thịt mềm mại, sau một lúc mới không cam lòng mà rời đi, chuyển sang xốc lên một góc chăn của Lạc Thần. Lạc Thần nhích người sang một bên chừa ra một chỗ trống, Sư Thanh Y liền thuận thế nằm vào.

Cảm giác hai người ngủ cùng một chỗ, thật sự rất tuyệt vời.

Mặc dù hai người hiện tại đều bị thương, lại đang ở trong bệnh viện, nhưng cảm giác này vẫn không giảm đi, trái lại càng thêm khiến người khác quyến luyến cùng trân trọng.

Có thể bình an hỉ lạc mà cũng một chỗ, như vậy đã tốt hơn bất cứ thứ gì.

Sư Thanh Y đang nằm chính là chỗ của Lạc Thần trước đó, nàng nằm nghiêng bên cạnh, gương mặt vùi trong chiếc gối, có thể ngửi được một cổ hương khí thanh nhã quen thuộc, đồng thời cũng có thể cảm nhận được rõ ràng hơi ấm còn lưu lại.

Dưới thân có hương thơm cùng nhiệt độ của nữ nhân kia, vốn dĩ đã đủ khiến Sư Thanh Y trầm mê, lại thêm nữ nhân kia giờ phút này đang dán sát vào nàng.

Tóc dài của Lạc Thần tùy ý xõa tung trên gối, có vài sợi tóc cọ lên khuôn mặt Sư Thanh Y, trong lòng Sư Thanh Y ngứa ngáy, nhịn không được dùng chóp mũi cọ cọ vào đám tóc kia.

Nhận thấy Sư Thanh Y đầu tiên là nghiêng người, sau đó dán sát vào người nàng, không ngừng làm chuyện mờ ám, giống như một con mèo không yên phận, Lạc Thần ôn nhu nói: "Đừng lộn xộn, cẩn thận đụng đến tay phải."

Sư Thanh Y nghe lời không làm loạn nữa, duy trì tư thế nằm nghiêng vốn không mấy thoải mái, nhẹ giọng nói: "Tay phải bị gãy, thực sự rất phiền phức."

Vô cùng phiền phức.

Ngủ cũng không thể ngủ yên, quan trọng nhất chính là, muốn ôm lấy nữ nhân bên cạnh cũng không thể.

"Nghỉ ngơi cho tốt, qua một thời gian sẽ ổn thôi." Lạc Thần nhích người xa một chút, cho Sư Thanh Y chỗ rộng rãi hơn.

Giường dành cho người chăm sóc đặc biệt rộng hơn giường của người bệnh rất nhiều, cũng thoải mái hơn, thế nhưng nếu hai người cũng ngủ, vẫn có chút cảm giác chật chội.

"Chị thế nào lại nhích ra, bên kia còn chỗ sao?" Sư Thanh Y nói, vô thức muốn nâng tay thử dò xét xem bên kia chỗ Lạc Thần có còn chỗ trống không, kết quả cánh tay phải cứng đờ, căn bản không cách nào cử động.

"Còn." Lạc Thần nhẹ nhàng trấn an nàng: "Ngủ thôi."

Nhìn thấy Lạc Thần một mực thúc giục nàng đi ngủ, Sư Thanh Y do dự, giọng nói trở nên lắp bắp: "Chị gạt em, cũng chỉ có.... như vậy thôi sao?"

"Không có, còn chuyện gì nữa?" Trong bóng tối, hơi thở của Lạc Thần đặc biệt mềm nhẹ ấm áp: "Hay là, em còn muốn như thế nào nữa?"

"..... Không thế nào cả."

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Sư Thanh Y biết, Lạc Thần nhất định đang cười.

"Em ngủ." Sư Thanh Y cuộn người, nói: "Ngủ ngon."

"Trước khi ngủ, có phải chị đã quên cái gì đó hay không?" Càng dựa vào gần, hương thơm trên người Lạc Thần càng phát ra ngào ngạt.

Sư Thanh Y còn chưa kịp nói, cằm đã bị nâng lên, sau đó một đôi môi mềm mại ấm áp dán lên môi nàng.

Lạc Thần vuốt ve khuôn mặt nàng, cực kỳ ôn nhu mà cho nàng một nụ hôn chúc ngủ ngon, lúc nàng lui lại, giọng nói mang theo tiếu ý, nói: "Vừa rồi em chính là muốn như vậy sao?"

Trước đó Sư Thanh Y luôn cực lực khắc chế, hiện tại bị hôn như vậy, thực sự sắp kiềm chế không được, bắt một lọn tóc của Lạc Thần ở trong tay, dùng khuỷu tay trái chống người dậy, hôn lên gương mặt của Lạc Thần.

Kỳ thực nàng rất muốn hôn môi Lạc Thần, thậm chí là cắn, nhưng lại lo lắng dục nệm nổi lên sẽ không khống chế được, nên đành lựa chọn hôn lên mặt.

Khát vọng chôn giấu chính là muốn nhu vỡ nàng, ăn nàng.

Chỉ là thời gian không cho phép, hoàn cảnh không cho phép, thân thể lại càng không cho phép.

Sau khi hôn xong, Sư Thanh Y đè nặng giọng nói, rốt cục thành thật nói: "Em quả thật muốn như vậy. Nhưng em...... lại không chỉ muốn như vậy."

Giọng nói của nàng mang theo chút hổn hển, trong bóng tối nghe càng thêm khiến người thương xót, nàng nói tiếp: "Em rất muốn chị."

Rõ ràng Lạc Thần ngày đêm ở bên cạnh nàng, một tấc cũng không rời.

Nhưng này loại nhớ nhung này, vẫn rạo rực, chỉ tăng không giảm.

Tưởng niệm một hồi trầm mê vui sướng nữ nhân này từng dành cho nàng, đôi môi mềm mại của nàng, mái tóc óng mượt, da thịt mềm nhẵn, còn có...... Cảm giác trầm luân lúc ngón tay nàng tiến vào.

Thật giống như, các nàng vốn dĩ là một thể.

Có lẽ không nghĩ Sư Thanh Y lại trực tiếp thổ lộ như vậy, Lạc Thần yên lặng chốc lát, mới vươn tay sờ vào cổ Sư Thanh Y, nhẹ nhàng vuốt ve.



"Chị sẽ cười nhạo em sao?" Sư Thanh Y cúi thấp gương mặt nóng rực xuống: "Sẽ cười nhạo em không biết xấu hổ, không biết ngượng ngùng mà.... nói những lời này với chị."

"Nữ nhân ngốc, sao chị lại cười em."

"Em trước đây..... Em trước đây rõ ràng không phải như thế." Sư Thanh Y nỉ non nói: "Quen biết chị, em cảm thấy em thay đổi rất nhiều."

"Em không thích sự thay đổi này sao?" Lạc Thần hòa nhã nói.

"Thích." Sư Thanh Y không chút do dự nói tiếp, thế nhưng tiếp theo nhận thấy bản thân thật sự là quá mức lộ liễu, lại lúng túng nói: "Thế nhưng....."

"Nhưng như vậy rất hao tổn tinh thần, cũng rất tổn hại sức khỏe, đúng không?" Lạc Thần cười rộ lên, thay nàng nói tiếp.

Sư Thanh Y trong lòng thầm nghĩ quả thật là rất tổn hại sức khỏe, nhất là trong tình trạng tay gãy, quả thực là khô nóng đến nghẹn ra bệnh. Bất quá nàng cũng chỉ nghỉ trong lòng, ngoài miệng dĩ nhiên xấu hổ không dám nói ra, vì vậy chỉ đành sâu kín hít vào một hơi, đè xuống rung động trong lòng, nói: "Chúng ta không nói chuyện này nữa, hay là ngủ đi, dù sao thì sáng sớm còn phải thức dậy."

"Ân." Lạc Thần hiểu tâm tư của nàng, liền thuận ý nàng, lại nói: "Rạng sáng chị sẽ thức dậy, em cứ nghỉ ngơi là được rồi."

"Không được, em muốn thức cùng chị." Sư Thanh Y nói: "Em hiếu kỳ."

"Phương diện này em luôn là như vậy, một chút cũng không thay đổi." Giọng nói của Lạc Thần nhu hòa, đột nhiên lại mang theo chút hoài niệm cùng buồn bã.

Trong lòng Sư Thanh Y đối với câu "một chút cũng không thay đổi" Có chút để tâm, nàng cũng chỉ để tâm chốc lát, lại bị Lạc Thần sự tiếp xúc ôn nhu của Lạc Thần làm quên mất.

"Ngủ đi." Lạc Thần xoa nhẹ cổ nàng, nói.

Hai người tựa sát vào nhau mà ngủ. Trong phòng bệnh một lần nữa trở lại yên lặng, cửa sổ hé ra một cái khe hẹp, có gió đêm nhẹ nhàng thổi vào, phất động rèm cửa sổ.

Trên mặt đất một mảnh hôn ám, lại loang lỗ chút ánh sáng từ bên ngoài rọi vào.

Như vậy bình yên mà ngủ được vài giờ, rạng sáng chuông báo thức rốt cục đúng hẹn vang lên.

Âm lượng chuông báo của điện thoại di động tuy rằng thấp, nhưng trong phòng bệnh tĩnh mịch lại đặc biệt chói tai. Sư Thanh Y mới vừa tỉnh, vô cùng uể oải, giơ tay trái lên dụi mắt, Lạc Thần bên cạnh sớm đã ngồi dậy tắt chuông báo thức đi, sau đó mở đèn.

Rạng sáng là một thời điểm quan trọng trong giấc ngủ, sau khi qua khỏi thời điểm này sẽ rất khó đi vào giấc ngủ, thế nhưng người đang ngủ mà bị đánh thức vào lúc này sẽ vô cùng uể oải.

Sư Thanh Y hiện tại chính là rơi vào tình trạng như vậy.

Tóc dài của nàng hoàn toàn tán loạn, bởi vì mới vừa thức dậy, nên tóc có vẻ mất trật tự thoạt nhìn có phần biếng nhác. Áo ngủ cũng bị nhào loạn, cổ áo mở rộng, để lộ nửa bên vai.

Lạc Thần vào phòng tắm lấy khăn ấm ra, thấy dáng vẻ nhu nhược mơ màng của Sư Thanh Y khóe miệng không khỏi câu ra một tia cười, nàng đi qua, cầm khăn mặt cẩn thận giúp Sư Thanh Y lau mặt.

Sau khi được khăn ấm lau qua, Sư Thanh Y mới cảm thấy tỉnh táo, dùng tay vuốt thẳng mái tóc, thuận tiện chỉnh trang lại quần áo.

Lạc Thần thu dọn xong, rót một ly nước nóng cho Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cầm nước nóng chậm rãi uống, Lạc Thần cũng tự rót cho mình một ly nước uống thấm giọng, hai người ngầm hiểu mà cùng nhau đợi, điện thoại di động trên bàn cuối cùng rung lên.

"Đến rồi." Sư Thanh Y vừa cảm thấy khẩn trương, lại vừa có một loại phấn khích kỳ lạ.

Lạc Thần cầm lấy điện thoại, chỉ thấy tên hiển thị chính là Tô Diệc.

Điện thoại chuyển được, khuôn mặt tuấn tú của Tô Diệc xuất hiện trên màn hình, khung cảnh phía sau vô cùng tối tăm, hơn nữa còn có ánh đèn huỳnh quang màu xanh quỷ dị, trong điện thoại ngoại trừ tiếng côn trùng kêu gần như không nghe được tạp âm nào khác.

"Lạc tiểu thư." Sợ bị người trong nhà phát giác, giọng nói của Tô Diệc vô cùng thấp: "Bọn tôi tìm một vòng, hiện giờ ở cuối giường của Thạch Lan phát hiện một chiếc hộp. Tuy rằng trên đó không có ô khóa cổ quái như Sư tiểu thư nói, nhưng tôi cảm thấy cần phải để các người xem qua một chút."

Lạc Thần gật đầu.

Tô Diệc di chuyển điện thoại, trong lúc đó mơ hồ nhìn thấy Phong Sanh đang ở bên cạnh, Phong Sanh cũng cầm điện thoại di động, không cần phải nói cũng biết chính là đang báo cáo tình hình với Vũ Lâm Hanh.

Rèm cửa sổ trong phòng của Thạch Lan đã được kéo lại, để đảm bảo an toàn, Tô Diệc sử dụng một loại đèn pin chuyên dụng, loại đèn này có ánh sáng màu xanh lục, dù cho mở đèn pin trong phòng, thì ánh đèn cũng rất khó bị người bên ngoài phát hiện được.

Tô Diệc điều chỉnh vị trí của điện thoại, rất nhanh, chiếc hộp liền hoàn chỉnh hiện ra trên màn hình điện thoại.

Sư Thanh Y nhìn đến chiếc hộp đó, đôi mắt nhất thời sáng rực.

Nàng đối với đồ cổ có một loại năng lực nhận biết cùng phán đoán kỳ lạ, đôi mắt cũng sắc bén, rất nhiều lúc một thứ gì đó có phải là tuyệt phẩm đồ cổ hay không, nàng nhìn một lần liền có đáp án.

Hiện tại nàng nhìn thấy chiếc hộp này, chỉ biết nó nhất định không đơn giản.

Chiếc hộp được ánh huỳnh quang lục sắc bao trùm, nó là một hình chữ nhật, tạo hình rất đặc biệt không phải hình hộp chữ nhật thông thường, mà bốn mép ở mỗi mặt điều vểnh lên, phía trên trạm khắc những đường hoa văn rất tinh xảo, thoạt nhìn giống như mái cong trên đỉnh tháp.

Chiếc hộp bị một thứ thật dài quấn quanh, vừa nhìn rất giống rắn, phóng to màn hình lên nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên đầu rắn có hai sừng dài, miệng nó mở ra, rõ ràng không phải rắn mà chính là một con trường long.

Nhưng rõ ràng là rồng, lại cũng không phải hình dạng giống bàn long thông thường. Loại rồng này có vẻ ngoài phi thường hiếm thấy, hình như là long đồ đăng thời cổ.



"Phía trên có một vị trí là được khảm vào, thử một lần xem có thể mở ra hay không." Trầm ngâm chốc lát, Lạc Thần nói.

Tô Diệc nghe theo, đưa tay cẩn thận dịch chuyển chỗ khảm trên đỉnh hộp, dịch chuyển chốc lát, phát hiện bộ phận đó quả nhiên nới lỏng, hắn thử dịch chuyển thêm một lúc, cuối cùng mở được chiếc hộp trường long ra.

Sau khi mở ra, liền nhìn thấy một chiếc hộp hình vuông, mặt trên lại phân ra chính khối vuông nhỏ. Ba hàng tam cột, bắt đầu từ giữa đi xuống, hoa văn chia thành hỏa, thổ, thủy, sáu khối khác đều trống trơn.

"Cửu cung?" Sư Thanh Y vừa nhìn liền nhận ra.

Cửu cung thuật nói đơn giản cũng rất đơn giản, nói phức tạp cũng rất phức tạp, bởi vì đơn giản mà phức tạp, vô cùng uyên thâm, bao hàm rất nhiều thứ từ số học, tinh tú thiên tượng, đến kỳ môn độn giáp, đều có thể tìm thấy trong đó.

"Ân." Lạc Thần dặn dò: "Đây là cơ quan cửu cung rất đơn giản. Tô Diệc anh dùng tay nhẹ nhàng chạm vào, xem khối vuông có thể chuyển động hay không. Đừng dùng sức, chỉ cần thử là được rồi."

Tô Diệc dùng tay nhẹ nhàng ấn xuống, khối vuông có chút giống như bàn phím, có thể ấn xuống, nhưng vì tránh phát sinh bất trắc, Tô Diệc cũng chỉ thăm dò ấn nhẹ một cái.

Sư Thanh Y nói: "Hỏa cửu, thổ ngũ, thủ nhất, trung tâm xếp hỏa thổ thủy, đại diện cho chữ số là cửu, ngũ cùng nhất, vừa vặn phù hợp bố cục cửu cung đơn giản nhất "Nhị tứ vi kiên, lục bát vì túc, tả tam hữu thất, đáy của lữ nhất, ngũ trung". Tô Diệc, anh dựa theo bố cục này ấn khối vuông, khối thứ nhất đại diện cho "tứ", theo đó suy luận ra, cơ quan này hẳn là có thể giải được."

"Được." Tô Diệc thấp giọng đáp, vươn tay nhấn khối thứ nhất xuống, sau đó khối vuông lại bật trở lên, ngay sau đó Tô Diệc lại ấn khối thứ hai xuống.

Lúc Tô Diệc muốn ấn khối thứ ba, Lạc Thần đột nhiên ngăn hắn lại: "Dừng."

Sư Thanh Y bị Lạc Thần dọa sợ, hình ảnh trên điện thoại cùng lắc lư, xem ra Tô Diệc cũng bị nàng hù dọa.

"Quá đơn giản rồi." Lạc Thần nhíu mày, nói: "Thanh Y, em không cảm thấy sao?"

"Ừ." Sư Thanh Y suy nghĩ hàm ý trong lời nói của nàng, suy xét một chút, vẻ mặt đột nhiên đông cứng.

Quả thực quá đơn giản, quá thuận lợi.

Trên hộp chính là bố cục cửu cung cơ bản nhất, chỉ cần là người hiểu được cửu cung thuật, dĩ nhiên có thể mở ra, đây là một loại cách nghĩ, đồng thời, cũng là một xu hướng tâm lý bình thường.

Có loại suy nghĩ hợp lẽ thường này, người mở hộp sẽ dùng một tâm trạng thoải mái cùng thỏa mãn để mở hộp, mà không biết rằng, người chế tạo ra chiếc hộp này chính là nhắm vào tâm lý đó mà thiết kế.

"Cho tôi xem chiếc hộp." Lạc Thần nói.

Tô Diệc đem chiếc hộp đến, chỉ thấy trên hộp cũng có một bộ cửu cung đồ, bất quá là chạm khắc ra, nhìn từ chính diện, cùng cơ quan vừa rồi bố cục giống nhau như đúc.

Ánh mắt Lạc Thần dịu xuống, nhẹ giọng nói: "Đây là kính tượng. Phía dưới cơ quan đồ là kính tượng (hiện tượng chiếc gương), như vậy, chúng ta phải làm ngược lại."

Sư Thanh Y gật đầu: "Giống như khắc con dấu, khi khắc chính là khắc mặt đối của nó."

"Ân."

Sư Thanh Y nghĩ đến vừa rồi, may mà Tô Diệc không tiếp tục ấn xuống, thở dài một hơi, nói với Tô Diệc: "Chúng ta ấn ngược lại, người đầu tiên không nên ấn tứ, mà hẳn là nhị, anh vừa rồi đã ấn hai lần, khôi thứ nhất không cần ấn lại, còn lại cũng dựa theo quy luật ngược lại mà ấn xuống một lần."

Tô Diệc theo lời mà mà.

Qua một lúc, thứ tự các khối lần lượt ấn xong, chỉ nghe chiếc hộp phát ra vài tiếng răng rắc rất nhẹ, chín khối vuông trên hộp đồng thời rơi xuống, theo đó còn có rất nhiều ám châm dài mảnh rơi ra.

Nếu như vừa rồi ấn sai, những ám châm này sẽ không lưu tình mà bắn ra, thông thường trên những thứ này điều bôi kịch độc, đâm vào thân thể chỉ có đường chết.

Trong đống ám châm cùng khối vuông chồng chất trên mặt đất có một chiếc hộp dài nhỏ lả lướt, cùng hình dạng chiếc hộp bên ngoài không khác biệt lắm, bất quá là phiên bản thu nhỏ mà thôi.

Tô Diệc đến gần quan sát chiếc hộp nhỏ, vui vẻ nói: "Sư tiểu thư, phía trên có loại ổ khóa mà cô nói."

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần nhìn nhau, đều yên lặng.

Hình ảnh chuyển đổi, Tô Diệc mang bao tay, lấy chiếc hộp nhỏ ra, đặt trên mặt đất, sau đó mới chuyển camera điện thoại đến trên đỉnh hợp.

Chiếc hộp nhìn tổng thể to bằng máy tính bảng, xem Tô Diệc cùng Phong Sanh dùng tay dịch chuyển nó, hẳn là rất nặng.

"Bây giờ mở ra sao?" Tô Diệc lấy xâu chìa khóa của Thạch Lan ra, mở miệng hỏi.

Bên kia Phong Sanh cũng đang thấp giọng nói chuyện, có lẽ cũng đang hỏi Vũ Lâm Hanh cùng một vấn đề.

Ánh sáng xanh lục chiếu lên chiếc hộp, cư nhiên tản ra cảm giác nguy hiểm khó lường.

Sư Thanh Y khẽ nhíu mày, có chút do dự.

Xem ra đây tám phần chính là long ngọc mà Thạch Lan ký thác, nhưng hiện tại muốn đánh cược mở nó ra, Sư Thanh Y lại cảm thấy có một loại áp lực nào đó.

Yên lặng chốc lát, Lạc Thần nói: "Tạm thời đừng mở, các người mang hộp cùng chìa khóa về trước. Tất cả những thứ trong phòng, đều khôi phục nguyên trạng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play