Thấy thái độ không kiêng kỵ của Lạc Thần, Sư Dạ Nhiên theo thói quen nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Trước đó các bác sĩ đã từng nói qua với nàng về chuyện buổi chiều phát sinh trong phòng phẩu thuật, nàng cũng hoàn toàn hiểu được. Lúc đó bác sĩ phụ trách gây mê gọi điện thoại cho nàng, giọng nói gần như run rẩy, nàng cũng biết nữ nhân trước mắt thực sự vô cùng khó đối phó.

Có thể khiến Sư Dạ Nhiên cảm thấy khó đối phó, cũng không có mấy người.

Vì vậy cụm từ "khó đối phó " này có thể thấy trong đó có bao nhiêu khó.

Lạc Thần đứng bên cạnh Sư Thanh Y, lẳng lặng nhìn Sư Dạ Nhiên, Sư Dạ Nhiên cũng nhìn nàng.

Hai người đều không nói lời nào.

Bầu không khí quá mức yên lặng, khiến Sư Thanh Y cảm thấy không thoải mái.

Nhiệt độ máy điều hòa đã chỉnh rất thấp, Sư Thanh Y dùng tay trái kéo chặt hai vạt áo ngủ lại, mở miệng đánh vỡ không khí yên lặng, nói với Sư Dạ Nhiên: "Ngày mai bọn tôi sẽ chuyển viện."

Nàng nói rất ngắn gọn dứt khoát, cũng rất bình tĩnh.

Trong mắt Sư Dạ Nhiên hiện lên một tia lạnh nhạt: "Em cảm thấy nơi này có chỗ nào không tốt? Hoàn cảnh, bác sĩ, hộ lý, hay là người chăm sóc?"

Ánh mắt Sư Thanh Y buông xuống, đột nhiên nở nụ cười: "Nếu như tôi nói, bác sĩ, hộ lý, người chăm sóc đều không tốt, lẽ nào chị muốn sa thải bọn họ? Hoàn cảnh không tốt, có phải chị sẽ đập bệnh viện này đi, ân?"

Vẻ mặt Sư Dạ Nhiên thoáng kinh ngạc.

Điều khiến Sư Dạ Nhiên kinh ngạc chính là tia cười trên khóe môi Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y rất ít khi cười như vậy, lạnh lùng, khiến cho người ta cảm thấy nàng của lúc này căn bản không thể nào nắm bắt được. Nàng đã rời khỏi Sư Dạ Nhiên năm năm, một mình độc lập ở bên ngoài, trải qua thời gian rèn luyện, đủ lông đủ cánh, trời cao vạn dặm cho ngàn mặc sức bay lượn, Sư Dạ Nhiên cũng không còn cách nào nắm bắt được nàng.

Thậm chí ngay cả đến gần nàng, cũng khó khăn.

Mà chỉ có nữ nhân tên Lạc Thần, một nữ nhân thần bí không biết từ đâu đến mới có thể đứng bên cạnh Sư Thanh Y, thoạt nhìn vô cùng hào hợp cùng thoả đáng.

Trên đời này dường như chỉ có hai người các nàng, mới là một thể, cùng thuộc về một thế giới, cùng một thời đại.

Trong lúc Sư Dạ Nhiên im lặng, Lạc Thần trầm thấp cùng Sư Thanh Y nói: "Chị đi ra ngoài trước, có chút việc."

Nghe Lạc Thần nói phải ra ngoài, Sư Thanh Y cảm thấy có chút kỳ quái.

Buổi chiều Lạc Thần nói muốn ở lại bệnh viện một đêm, mục đích bất quá chính là muốn gặp Sư Dạ Nhiên, Sư Thanh Y cho rằng nàng sẽ cùng Sư Dạ Nhiên nói chuyện gì đó, không ngờ nàng lại chỉ nói một câu như vậy, rồi chuẩn bị ra ngoài.

Trong lòng nghi hoặc, nhưng Sư Thanh Y vẫn gật đầu: "Ân."

Lạc Thần vẻ mặt bình tĩnh đi đến ngoài cửa, lúc lướt qua Sư Dạ Nhiên, đôi mắt đen kịt nhìn qua khuôn mặt của Sư Dạ Nhiên, ánh mắt nhạt nhẽo.

Sư Dạ Nhiên cũng liếc nhìn qua, vẻ mặt vẫn phủ đầy sương lạnh.

Lạc Thần đi ra ngoài, tiện thể đóng của phòng lại, đồng thời cũng mang đi vài phần sóng ngầm.

Sư Thanh Y xoay người, ngồi ở cuối giường, nói: "Không ngồi sao? Chị gần như đã bận rộn suốt hai ngày hai đêm."

Sắc mặt Sư Dạ Nhiên lúc này mới có chút buông lỏng, đi đến, ngồi ở bên cạnh Sư Thanh Y, yên lặng không nói.

Sư Thanh Y không nghe Sư Dạ Nhiên nói chuyện, ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách nhìn vào hư không. Trong phòng bệnh ngọn đèn trắng tuyết chiếu xuống hai người, ánh sáng nhu hòa phủ trên hàng mi dài của nàng, nhu hòa lay động, vì vậy khiến nàng thoạt nhìn ôn hòa hơn vừa rồi rất nhiều.

Nhìn một hồi, nàng tựa hồ thở dài, thấp giọng nói: "Những việc chị làm cho tôi, tôi rất cảm kích, cũng ghi ở trong lòng."

Sư Dạ Nhiên cùng nàng đồng thời nhìn về một hướng, đôi mắt sâu thẳm như đầm nước: "Chị không phải muốn em ghi nhớ trong lòng, cũng không muốn em cảm kích chị."

Sư Thanh Y nói: "Phải, chị dĩ nhiên không phải đơn giản muốn những điều này. Chị có mục đích khác, tuy rằng tôi không biết đó là gì."

"Em nói cứ như chị là người rất thích mưu lợi."

"Lẽ nào không phải?"

Sư Dạ Nhiên không trả lời Sư Thanh Y, mà chỉ lãnh đạm nói: "Ngày mai, em có thể chuyển viện. Bất quá em phải nói cho chị biết, em dự định chuyển đi nơi nào?"

"Chỗ của bạn tôi."

"Vũ tiểu thư sao?"

"Phải."

Sư Dạ Nhiên vén tóc bên tai: "Tốt. Hiện tại em đã có bạn bè tốt đáng tin cậy như vậy, hơn nữa còn có đến hai người."

Nói "hai người", hai chữ này đặc biệt nhấn mạnh.

Tuy rằng bề ngoài là nói hai người bạn tốt, nhưng thật ra Sư Thanh Y biết nàng đang thiên về ám chỉ Lạc Thần, không khỏi nói: "Lạc Thần chị ấy là một người bạn rất đặc biệt của tôi, chị đừng động tâm tư trên người chị ấy. Tôi biết chị đang điều tra chị ấy, thế nhưng chị tra không được đâu, đừng lãng phí công sức."

"Bạn bè đặc biệt." Sư Dạ Nhiên nghiêng mặt: "Có bao nhiêu đặc biệt?"

"Chị nên về đi." Sư Thanh Y không trả lời Sư Dạ Nhiên, mà chỉ gần kề mà nhìn vào mắt nàng, nói: "Lớp trang điểm ở đuôi mắt của chị hỏng rồi, cũng nên về nhà tắm rửa, nghỉ ngơi cho tốt mới phải. Tôi nhớ trước đây, chị sẽ không không chú ý đến hình tượng như vậy."

Những lời này hình như mang đến tác dụng nào đó, Sư Dạ Nhiên nâng tay, thu hồi ánh mắt, xoa nhẹ huyệt Thái Dương, sau đó đứng lên.

"Ngày mai thủ tục chuyển viện chị sẽ lo liệu." Sư Dạ Nhiên nói ngắn gọn một câu, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Chờ lúc đến cửa, Sư Thanh Y ngồi trên giường thấp giọng nói: "Ngủ ngon."

Sư Dạ Nhiên đang muốn vặn nắm cửa, tay đột nhiên treo ở giữa không trung.

Yên lặng vài giây, nàng quay đầu lại, giọng nói trở nên ôn nhu một chút: "Ngủ ngon, A Thanh."

Cửa bị nhẹ nhàng mở ra rồi đóng lại, Lạc Thần vẫn chưa trở về, không biết đã đi làm gì, Sư Thanh Y cảm giác trong phòng bệnh bắt đầu trở nên trống rỗng tĩnh lặng, nàng liền đứng dậy rót một ly nước nóng, tay trái cầm ly nước nhấp một ngụm, rồi lại một ngụm chậm rãi uống hết.

Sư Dạ Nhiên đi qua hàng lang thật dài, đến trước của thang máy, đợi một lúc, cửa thang máy mở ra, Sư Dạ Nhiên mặt không chút thay đổi mà bước vào.

Nàng tiện tay ấn nút xuống tầng một, mới vừa xoay người, đã thấy một bàn tay xinh đẹp đang ấn nút giữ cửa mở.

Nữ nhân trước mắt giữa mi tâm có một dấu chu sa, tóc đen lưu luyến, đôi mắt trầm tĩnh, được ánh đèn trong thang máy phản chiếu, thân ảnh cao gầy đỗ dài trong buông thang máy nhỏ hẹp.

Nét mặt Sư Dạ Nhiên cứng đờ: "....."



Lạc Thần đến lặng yên không một tiếng động như vậy, động tác nhẹ như lông vũ, không ai có thể phát giác. Sư Dạ Nhiên không rõ nàng đến lúc nào, thế nhưng vừa nghĩ lại, rõ ràng là nàng đang chờ mình.

Đang ở một nơi Sư Thanh Y không nhìn thấy, để chờ nàng.

"Nếu như cô muốn giết người." Hòa hoãn chốc lát, Sư Dạ Nhiên nhìn ngón ta thon dài vẫn đang nhấn nút giữ cửa của Lạc Thần, nói: "Tôi nghĩ tôi sẽ lập tức chết ở chỗ này, hơn nữa trước khi chết cũng không biết rốt cục là ai giết tôi."

Lạc Thần nhìn như nhu hòa mà dẫn ra tiếu ý: "Tôi không giết người."

Nút giữa của mở vẫn được đè lại, thang máy duy trì trạng thái đứng yên, giờ phút này, ngoại trừ hai người trong thang máy, trên hành lang cũng không có một ai.

Sư Dạ Nhiên chau mày, đánh giá nữ nhân dáng vẻ siêu phàm thoát tục trước mắt.

Nữ nhân này thật đẹp, cũng quá kỳ quái, giống như một thanh cổ kiếm lãnh liệt (lạnh lẽo uy phong), đặc biệt đến không thuộc về thời đại này.

Ngoại trừ tên của nàng trên chứng minh thư, sinh nhật của nàng, cùng với địa chỉ rõ ràng là nhà của Sư Thanh Y, tất cả những thứ khác điều không có, đều không thể tra ra được.

"Cô rốt cục là từ đâu đến?" Sư Dạ Nhiên hỏi nàng.

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Từ một nơi rất xa."

Sư Dạ Nhiên nói: "Đến làm gì?"

"Tìm người." Lạc Thần trả lời.

Sư Dạ Nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, giọng nói cũng theo đó đè thấp, nhưng nét mặt vẫn lãnh đạm: "Vậy, tìm được rồi sao?"

Lạc Thần cười yếu ớt nói: "Tìm được rồi."

"Tìm được rồi, sau đó thì sao?" Sư Dạ Nhiên xiết chặt ngón tay, gần như phát sinh cảm giác bị người đòi nợ. Không sai, nữ nhân trước mắt chính là đến đòi nợ.

"Cùng em ấy một chỗ." Giọng nói của Lạc Thần thanh lạnh, nhưng lại mang theo mềm mại.

Nói xong, lại bổ sung một câu: "Cảm ơn các người đã chăm sóc em ấy. Trong những năm tôi không có ở đây, ít ra em ấy cũng không đến mức lẻ loi một mình."

Sư Dạ Nhiên nghe xong những lời này, vẻ mặt tuy không thay đổi nhưng trong lòng sóng lớn đã cuồn cuộn nổi lên, không cách nào khống chế.

Chỉ có chính nàng biết, Sư Thanh Y lúc trước rốt cục vào nhà họ Sư như thế nào. Những người năm đó, có kẻ đã chết, vĩnh viễn im lặng, kẻ còn sống cũng đóng chặt miệng.

Lúc mọi người cùng nhau dựng nên lời nói dối, trên đời sẽ không còn ai biết bí mật kia.

Mà nữ nhân thần bí trước mắt, một câu nói nàng mơ hồ của nàng đã đem lớp của sổ giấy này chọc thủng.

"Từ giờ trở đi, tôi phải thu hồi em ấy." Lạc Thần nâng tầm mắt: "Tuy rằng tôi tạm thời còn không hiểu được, các người thu dưỡng với mục đích gì, nhưng tôi không hy vọng cái gọi là mục đích của các người đối với em ấy có nửa điểm bất lợi."

Sư Dạ Nhiên nhìn đôi mắt của nàng.

"Bằng không." Môi Lạc Thần khẽ động, ánh mắt băng lãnh liếc qua, buông ra ngón tay đang giữ trên nút thang máy, không nói tiếp.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Khuôn mặt thanh lệ tao nhã của Lạc Thần, từng chút bị cửa thang máy che khuất.

"Ngủ ngon." Cửa thang máy hoàn toàn khép lại, đây là một câu cuối cùng nàng nói với Sư Dạ Nhiên.

Sự băng lãnh bức người biến mất, Sư Dạ Nhiên dường như sắp chống đỡ không nổi, giày cao gót nhẹ nhàng dịch chuyển về phía sau.

Thang máy từng tầng từng tầng đi xuống.

Sư Dạ Nhiên một mình đứng trong không gian phong bế, tóc dài đen nhánh buông xuống bờ vai, sắc mặt trầm đến đáng sợ.

Ra khỏi tay thang máy, đến bãi đỗ xe, Sư Dạ Nhiên mở của chiếc xa thể thao màu đen rồi ngồi vào trong, sau khi khỏi động máy, một tay khoát lên vô lăng, tay kia nhấn một dãy số.

Điện thoại chuyển được, Sư Dạ Nhiên giọng nói lãnh đạm mà căn dặn: "Thông báo xuống dưới, nữ nhân đó, không cần điều tra nữa."

Nam nhân ở đầu dây bên kia tuy rằng nghi hoặc nhưng nghe Sư Dạ Nhiên nói, nên cũng không hỏi lại, cung kính nói: "Vâng."

"Còn nữ nhân tên Trữ Ngưng thì sao?" Nam nhân thấy Sư Dạ Nhiên không nói gì nữa, lại cân nhắc hỏi một câu.

"Thả đi."

"Cứ như vậy mà thả đi sao?" Nam nhân lúc này có chút do dự: "Nàng vẫn còn giá trị."

"Giữ nàng lại đối với chúng ta không hề có ích, thả nàng đi, bọn họ bên kia mới có phản ứng. Chó săn được chủ nhân thả ra cho dù không bắt không được hồ ly mà ngược lại còn rước lấy phiền phức, thì cũng sẽ ủ rũ trở lại tìm chủ nhân thôi, chỉ là không biết chủ nhân của nàng, đến lúc đó sẽ đối đãi như thế nào với một con chó săn không còn giá trị."

"Đã hiểu, Sư tổng."

Trò chuyện kết thúc, xe thể thao của Sư Dạ Nhiên lao vào trong bóng đêm.

Trong phòng bệnh, Sư Thanh Y chậm rãi uống xong ly nước ấm, lại thêm một lúc, Lạc Thần mới trở lại.

Sư Thanh Y cười nói: "Chị đi làm gì, sao lại lâu như vậy."

"Có chút việc." Ánh mắt Lạc Thần nhu hòa.

"Chị ở bên ngoài, có gặp... chị ấy sao?" Sư Thanh Y đương nhiên là muốn nói đến Sư Dạ Nhiên.

"Chưa từng." Vẻ mặt Lạc Thần bình tĩnh cùng ôn nhu: "Cô ta đi lâu rồi sao?"

Sư Thanh Y thấy biểu tình đó của nàng, trong lòng suy xét chốc lát, mới nói: "Đi được một lúc rồi."

Lạc Thần nhẹ nhàng gật đầu, đối với những lời này từ chối cho ý kiến, mà chỉ nói rằng: "Thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ thôi, chị đi tắm rửa trước đã."

"Chị một mình có được không?" Sư Thanh Y gọi nàng lại.

Lạc Thần dừng lại cước bộ, nhìn Sư Thanh Y trên giường bệnh, ánh mắt vừa trượt xuống tay phải của nàng, vừa cười nói: "Em như vậy, cũng muốn đến giúp chị tắm sao?"

Khuôn mặt Sư Thanh Y bất giác nóng lên, nhất thời đối với việc cánh tay bị thương cảm thấy vô cùng phiền muộn, nhưng ngoài miệng nói: "Vậy chính chị cẩn thận một chút, đừng để vết thương dính nước."

"Ân."



Lạc Thần đi vào phòng tắm, Sư Thanh Y sau khi điều chỉnh nhiệt độ máy điều hòa, liền chui vào trong tấm chăn màu trắng, lo lắng đến chuyện buổi sáng sớm, nàng lại cầm lấy điện thoại di động đặt chuông báo thức.

Chờ Lạc Thần tắm rửa xong trở ra, chỉ thấy Sư Thanh Y ngồi ở đầu giường, tay trái cầm một quyển sách cổ.

"Tắt đèn thôi." Lạc Thần thay một thân quần áo mềm mại, tiến đến, cầm lấy quyển sách của Sư Thanh Y.

Đôi mắt hơi khô rát, Sư Thanh Y miễn cưỡng chớp mắt, đồng thời khẽ gật đầu. Lạc Thần tắt đèn, trong phòng nhất thời bị bóng tối bao trùm, chỉ có bệ cửa sổ mơ hồ phản chiếu chút ánh sáng bên ngoài.

Quần áo cùng tấm chăn ma sát, phát sinh âm thanh nho nhỏ, Lạc Thần một mình ngủ trên giường dành cho người chăm sóc, cách giường của Sư Thanh Y một khoảng, không xa, nhưng cũng không gần.

Sư Thanh Y một mình nằm trên giường, mở mắt nhìn lên mảnh bóng đêm mông lung trên trần nhà.

Thân thể không thể tùy tiện lăn qua lăn lại, thế nhưng tâm tư lại đang lăn qua lăn lại, căn bản không cách nào ngủ được.

Lạc Thần ở bên cạnh cũng đã yên lặng ngủ, bóng đêm bao trùm xuống, tất cả của nữ nhân này tựa hồ đều bị che lấp.

Nằm trên giường hồi lâu, Sư Thanh Y đột nhiên có cảm giác hoảng hốt cùng mất mát, giờ phút này Lạc Thần thật là đang ở bên cạnh nàng sao?

Nàng đang ở bên cạnh, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của nàng, cũng nghe không được giọng nói của nàng.

Loại cảm giác hụt hẫng cùng bất định này khiến Sư Thanh Y cảm thấy không thoải mái. Nhất là không lâu sau trước đó nàng đã trải qua sinh tử trong cổ lâu, hiện tại đột nhiên trở lại cuộc sống bình thường, cảm giác hụt hẫng cùng hư ảo càng thêm rõ ràng.

"Lạc Thần." Sư Thanh Y kiềm chế không được, thấp giọng gọi thử.

"Ân." Lạc Thần ở cách đó không xa đáp lại nàng.

Câu trả lời rất đơn giản, cũng rất ôn nhu.

Sư Thanh Y không hiểu sao lại cảm thấy an tâm, tiếp tục nói: "Chị rất mệt mỏi sao?"

"Em không mệt sao?" Lạc Thần chỉ nhẹ giọng hỏi ngược lại.

"Em..... Em ngủ không được." Sư Thanh Y thành thực trả lời.

"Thật không." Trong bóng tối, Lạc Thần hình như là đang cười: "Chị kể một chuyện xưa cho em nghe."

"Chuyện xưa dùng ru ngủ?" Sư Thanh Y cảm thấy buồn cười.

Rất khó tưởng tượng, nữ nhân giống như Lạc Thần còn có thể kể chuyện xưa.

Lạc Thần nói: "Chuyện thời cổ đại, có nghe hay không?"

Sư Thanh Y tâm tình vui vẻ, cười nói: "Vậy chị kể đi."

Giọng nói của Lạc Thần thanh lãnh, nàng nói: "Lúc Đường Ý Tông tại vị, có vị tú tài vào kinh ứng thí, đến trước một khách điếm nhỏ. Tú tài kia vừa đói vừa khát lại mệt mỏi, nên liền hướng chưởng quầy hỏi phòng, đúng lúc còn lại một gian phòng cuối cùng. Gian phòng đó là dành cho hai người, hai giường một trái một phải, tú tài dùng cơm xong, liền lên giường ngủ."

Lạc Thần dừng lại.

Sư Thanh Y nghe được có chút hoang mang, không hiểu sao lại cảm thấy chuyện xưa này có chút kỳ lạ, nên không khỏi nói: "Vậy.... sau đó?"

Lạc Thần nói tiếp: "Ngủ đến nữa đêm, tú tài cảm thấy khát nước, liền đứng lên. Hắn ngủ chính là giường bên phải, vừa ngồi dậy nhìn, chỉ thấy trên chiếc giường bên trái có người đang ngồi. Tú tài kia vốn chỉ ở một mình, hiện tại lại thêm một người, nên cảm thấy rất kỳ hoặc, liền mở miệng hỏi "ngươi là người phương nào?"."

Sư Thanh Y đột nhiên cảm giác trong lòng có chút run rẩy.

Lạc Thần tiếp tục nói: "Người đó lại không trả lời. Tú tài trong lòng tức giận, liền bước xuống giường, lúc này lại đột nhiên nghe người bên kia trầm thấp nói: "Ngươi vì sao lại ngủ trên giường của ta", tú tài đến gần nhìn thì phát hiện trên chiếc giường kia rõ ràng không có người."

Sư Thanh Y: "......"

Quả nhiên dự cảm không lừa nàng, chuyện xưa trước khi ngủ này, là.... truyện ma a.

Giọng nói Lạc Thần yếu ớt: "Tú tài hoảng hốt, một mình cuộn chặt trong chăn, cả đêm không ngủ. Cho đến sáng sớm, tú tài đem chuyện đêm qua kể cho chưởng quầy nghe, chưởng quầy lúc này mới úp úp mở mở nói "Giường bên phải đã từng có một tú tài đi ứng thí chết qua"."

Giọng nói của Lạc Thần thực sự vô cùng thanh u, thấp mà biến ảo, lại lúc nửa đêm kể loại chuyện này, quả thực có lực sát thương lớn không tả nổi.

Sư Thanh Y vốn dĩ lá gan rất lớn, đối với chuyện quỷ thần cũng không để ở trong lòng, bất quá hiện tại bốn phía tối như mực, Lạc Thần lại bắt đầu trầm mặc, bầu không khí vì vậy cũng trở nên tĩnh lặng đáng sợ.

Hơn nữa nơi này là bệnh viện, bệnh viện mỗi ngày đều người chết ở trên giường, vốn dĩ nhiều chuyện kỳ quái, là nơi âm khí rất nặng, vì vậy cảm giác lạnh lẽo càng thêm dày đặc.

Hơn nữa, trong phòng bệnh cũng có hai chiếc giường.

Sư Thanh Y lại trùng hợp mà không trùng hợp, ngủ ở giường bên phải.

...... Quá trùng hợp rồi.

....... Quá nguy hiểm rồi.

"Không phải chị muốn kể chuyện ru ngủ sao, chị xem chị vừa rồi kể cái gì.... kể cái gì mà thứ đó." Sư Thanh Y nhẹ giọng kháng nghị.

"Chị lúc nào nói muốn kể chuyện xưa ru ngủ? Chị chỉ nói, chị muốn kể một chuyện xưa." Lạc Thần đạm nhạt nói.

Sư Thanh Y: "......."

Lạc Thần nói: "Chị ngủ đây. Ngủ ngon, Thanh Y."

Bốn phía một lần nữa rơi vào trạng thái tĩnh mịch.

Sư Thanh Y tiếp tục nằm như một thi thể, muốn trở mình một cái, nhưng lại không dám, cảm giác rợn người quấy nhiễu càng lúc càng nhiều.

Quấn quýt thật lâu, Sư Thanh Y xốc một góc chăn lên, nói: "Lạc Thần, em cảm thấy hơi lạnh."

"Lạnh, vậy thì tắt điều hòa."

"Thế nhưng tắt điều hòa em lại cảm thấy nóng." Giọng nói của Sư Thanh Y trở nên nhu nhược.

"Cho nên?"

Sư Thanh Y đem chăn hoàn toàn xốc lên, lần mò tìm dép mang vào: "....... Cho nên, em quyết định ngủ cùng chị, sẽ ấm hơn một chút."

Trong bóng tối, nữ nhân nhẹ nhàng xích một tiếng, không cần phải nói, chính là đang cười vô cùng vui vẻ.

"...... Cười cái gì." Sư Thanh Y ngồi xuống bên cạnh Lạc Thần, vươn tay trái sờ lên khuôn mặt của nàng, buồn bực nói: "Thật xấu xa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play