Xe khởi động, tài xế lái xe xuyên vào màn đêm.

Dư Trì im lặng tựa vào ghế, tay trái dằn bụng hơi nghiêng mặt đi, mí mắt cậu hơi mỏng, ánh mắt vẫn hờ hững như cũ. Khí chất lạnh lùng sạch sẽ tràn ngập trên người thiếu niên, mang tới cho người khác cảm giác đơn thuần mà sâu sắc, giọng nói vẫn trầm thấp hời hợt: “Hửm? Tôi tưởng chị đã vừa ý từ lâu rồi.”

Dứt lời, cậu ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ.

Thịnh Li cảm thấy bên tai như có lông vũ nhẹ nhàng phất qua, ngứa ngáy từng cơn, đèn neon ngoài cửa nối đuôi nhau ngã bóng lên sườn mặt sắc sảo, yết hầu nhấp nhô nhìn sao cũng thấy quyến rũ.

Trong khoảnh khắc, Thịnh Li chẳng biết rốt cuộc là ai đang trêu chọc ai.

Cô chậm rãi tựa vào ghế, thoải mái cười: “Bây giờ cũng có muộn đâu.”

Hơi thở Dư Trì nặng nề, giọng nói càng trầm hơn: “Vậy là trước giờ chị luôn đùa với tôi?”

Thịnh Li tinh ý nhận ra giọng cậu có gì đó bất thường, xoay sang nhìn mới phát hiện tay cậu đang dằn lên bụng, cô lập tức nhíu mày: “Có phải cậu đau dạ dày không?”

“Hơi hơi.” Dư Trì buông lỏng tay.

Từ trưa đến tối, bây giờ cũng sắp mười một giờ, bình thường sức ăn của cậu khá lớn, lâu như vậy mà chưa có gì vào bụng thì không đau mới lạ. Thịnh Li bồn chồn nhìn ra cửa sổ, từng dãy hàng quán bên ngoài đã đóng cửa cả, giờ này khó mà tìm được một chỗ bán đồ ăn.

Viên Viên là một cô gái có tâm hồn ăn uống, bình thường trên xe có trữ không ít đồ ăn.

“Để tôi kiếm gì đó cho cậu ăn lót bụng.” Cô xoay người sờ soạng, nhưng chẳng sờ được gì, bèn nói với tài xế: “Chú Lưu, chú dừng xe phía trước nhé.”

Dư Trì nghiêng đầu nhìn cô: “Không cần phiền thế, tôi không đau.”

“Con người cậu ấy à, lúc nói không đau cực kỳ không đáng tin.” Thịnh Li đưa mắt nhìn cậu, đội nón xuống xe rồi đi vòng ra sau cốp.

Một thùng nhỏ đựng đồ ăn vặt, món cay, mặn, ngọt gì cũng có, nhưng thoạt nhìn những túi đồ ăn bao bì sặc sỡ ấy sẽ biết ngay đó không phải những món lành mạnh, cũng không phải thứ Dư Trì thích ăn, may mà mò được mấy gói bột ngũ cốc bình thường Viên Viên hay pha cho cô uống.

Thịnh Li quay về xe, vươn tay bật đèn trên đỉnh đầu, rướn người lấy cốc giữ nhiệt rồi xé gói bột đổ vào nắp cốc. Cốc giữ nhiệt rất lớn, nắp cốc là một chiếc ly nhỏ, cô vừa đổ nước vào bột vừa nói: “May mà bình thường Viên Viên có thói quen mang theo cốc giữ nhiệt, trước khi lên xe tôi tiện tay cầm nó theo.”

“Nào, uống đỡ cái này đi.” Thịnh Li đưa cốc cho cậu.

Dư Trì không nhúc nhích, thấy ánh mắt cô gợn lên những cảm xúc phức tạp, cậu cụp mắt, ánh mắt dừng lại trên tay cô.

Thịnh Li suy nghĩ rồi nói: “Đây là cốc của tôi, Viên Viên chưa uống đâu.”

Dư Trì: “……”

Đây đâu phải vấn đề?

“Cậu có bệnh sạch sẽ à?” Thịnh Li híp mắt, “Hay cậu sợ tôi để bụng? Tôi vừa ý cậu mà, ngại gì chứ?”

Rồi bỗng nhiên cô hỏi: “Cậu đã hôn chưa?”

Thiếu niên vươn bàn tay thon dài trắng trẻo đoạt lấy cốc, ngửa đầu uống từng ngụm lớn, tiếng nuốt “ừng ực” nhỏ xíu vang lên vô cùng rõ ràng trong buồng xe yên tĩnh.

Dư Trì trả lại cốc, nhìn cô bằng đôi mắt đen như mực: “Hôn rồi.”

Gần đây số lần cậu diễn trước mặt cô nhiều không kể xiết, Thịnh Li không đoán được lời này thật hay giả, cô đón lấy cốc, tò mò nhìn cậu: “Cậu từng mấy có người bạn gái?”

“Ba người.”

Dư Trì nhắm mắt tựa hẳn vào ghế, hơi nghiêng mặt ra cửa sổ, sau khi uống xong cốc bột đó thì thoải mái hơn hẳn, cậu trở giọng bất cần: “Sao chị không hỏi bây giờ tôi có bạn gái không, để bắt tay vào bao nuôi tôi.”

Thịnh Li vươn tay tắt đèn, bảo tài xế lái xe. 

Cô chậm rãi phân tích: “Trước đây cậu có hay không tôi không biết, còn bây giờ chắc chắn không, làm gì có ai có bạn gái mà không thấy nhắn tin hay nấu cháo điện thoại.”

Dư Trì không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.

Thịnh Li xoay đầu nhìn cậu, vừa định nói tiếp điện thoại trong túi Dư Trì đã reo chuông.

Dư Trì rút điện thoại ra, là Từ Dạng gọi. Cậu xoay sang nhìn Thịnh Li, hờ hững nói: “Chị cứ trắng trợn thế không sợ tài xế nói lung tung sao?”

Chú tài xế đang nghiêm túc lái xe phía trước lập tức nhìn vào kính chiếu hậu, nói lời dối lòng: “Tôi không nghe không thấy gì hết, không cần quan tâm đến tôi.”

Có phải người bên cạnh Thịnh Li đều như vậy không? Nói dối không chớp mắt.

Dư Trì khẽ nhếch môi rồi nghe điện thoại.

Thịnh Li ôm gối vào lòng mỉm cười, tài xế cũng do Dung Hoa tìm, làm cho Thịnh Li được vài năm rồi, quả thật đã luyện tới trình độ “mắt không thấy tai không nghe”, chuyện của nghệ sĩ không nên nhiều chuyện. 

“Cậu không xem trong group à?” Từ Dạng phía bên kia rất ồn ào, cậu chàng lớn tiếng oán trách: “Đừng có vừa nghỉ lễ là lặn mất chứ, tin tức không quan trọng thì không xem, quên bọn anh rồi sao?”

Dư Trì: “Không để ý, nhắn gì vậy?”

Từ Dạng: “Mấy ngày nay mọi người đang chờ điểm thi đại học, chẳng ai có tâm trạng đi du lịch. Thịnh Li đang quay phim ở phim trường còn gì? Hồ Nhất Dương kéo theo một đám người, nói muốn qua bên đấy nhìn xem, nói không chừng may mắn có thể gặp được Thịnh Li. Bọn tôi hẹn được mấy đứa, cậu đang bên đấy đúng không? Thông báo cho cậu một tiếng.”

Hồ Nhất Dương, cái tên fan não tàn của Thịnh Li ngồi bàn trước Dư Trì, chính là người từng nói muốn tẩn cái đứa hại Thịnh Li bị dị ứng một trận.

Dư Trì thoáng nhìn Thịnh Li, dường như cô không có hứng thú với việc cậu gọi điện thoại, tay ôm chiếc gối hình hồ ly nhắm mắt, ánh sáng lờ mờ trong buồng xe làm nhoè hình dáng cô. Cậu nghĩ trong lòng, có gì đẹp đâu.

Giây tiếp theo, đầu Thịnh Li nghiêng sang một bên.

Tựa vào vai cậu.

Dư Trì cứng người, Từ Dạng nói gì cậu chẳng còn nghe rõ nữa, mãi đến khi nghe Thịnh Li lẩm bẩm: “Mệt quá, để tôi dựa chút.”

Những năm này quá bận rộn, Thịnh Li đã luyện được khả năng ngủ bù bất cứ lúc nào. Nhiều lần ngủ trên xe liền sinh ra tật nhỏ, cô lên xe thức không được bao lâu đã buồn ngủ. Hôm qua lại có cảnh quay đêm mà sáng ra đã phải dậy sớm, cô thật sự rất đuối.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Dư Trì còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa rất nhạt rất dễ chịu trên người cô. Cậu giữ nguyên tư thế không dám nhúc nhích, đầu lưỡi đẩy khóe miệng một chốc rồi quay đầu ra cửa sổ, hạ nhỏ giọng hỏi Từ Dạng: “Cậu vừa nói gì?”

“Tôi nói Triệu Thù Đồng cũng đi, còn có bạn cùng bạn của cô ấy, tóm lại có năm người.” Từ Dạng sợ cậu từ chối, vội vàng nói: “Nói rõ rồi đó, ngày mai bọn tôi qua, chắc sẽ ở đó chơi một đêm, cậu dắt bọn tôi đi chơi nha.”

Gương mặt Dư Trì bình thản không một chút xao động: “Làm như mấy người chưa đến đây vậy.” 

Thành phố điện ảnh Tùng Sơn là một địa điểm thu hút tại đây, năm nay khách du lịch khá ít tuy nhiên nếu người dân thành phố Tùng Sơn nói rằng họ chưa từng đến đó thì hơn phân nửa là nói dối. Năm lớp 11, bọn nhóc đó từng đến đây một lần.

Từ Dạng cười khúc khích: “Quyết định rồi đó, cúp máy đây.” 

Dư Trì nghiêng đầu nhìn người con gái đang dựa vào vai mình, thực ra thì cô chỉ lớn hơn cậu năm tuổi, những lúc không trang điểm, trông cô không quá lớn so với các bạn nữ cùng lớp các cậu, nhưng xét cho cùng, ngoại hình và khí chất của cô đặt ở đâu trong dàn nữ minh tinh, cho dù không trang điểm vẫn là người nổi bật nhất đám đông.

Cậu nhíu mày giây lát, cân nhắc xem có nên đẩy cô ra hay không. 

Vài giây sau, cậu cúi đầu mở Weixin.

Mười phút sau.

Xe đỗ trước cổng khách sạn, Thịnh Li mơ màng mở mắt, xoay đầu nhìn Dư Trì.

Dư Trì bình thản nhấn tắt màn hình, Thịnh Li nhanh nhẹn vén tóc, cười nói: “Khách sạn vẫn còn đồ ăn khuya, cậu theo tôi lên trên ăn chút gì không?” Cô lại hỏi thêm một lần, “Hay là cậu chuyển qua đây đi?”

“Không.”

Dư Trì lạnh nhạt từ chối.

Thịnh Li nhướng mày, không thể không nhắc nhở cậu phải có ý thức của một trợ lý: “Trước kia có Viên Viên, cậu không chuyển thì không nói làm gì. Hiện tại Viên Viên nằm viện, tất cả công việc của cô ấy đều giao cho cậu đấy thưa trợ lý Dư.”

Dư Trì vẫn tựa vào ghế, nhìn thẳng phía trước: “Công việc thì không vấn đề gì, tuy nhiên tôi không chuyển, cần gì cứ nói với tôi.”

Hừ, em trai nhà ai mà khó dạy bảo thế? 

Mềm cứng đều không ăn!

Thịnh Li nghĩ một hồi, xoay đầu cười đầy hứng thú: “Đúng sáu rưỡi sáng mỗi ngày, Viên Viên đều đến mở cửa phòng gọi tôi thức dậy.”

Dư Trì: “ ….. ”

Cậu lặng im trong chốc lát mới xoay sang nhìn cô, cười khẩy: “Sáu giờ rưỡi sáng tôi sẽ gọi điện thoại cho chị.”

“Được thôi, vậy tôi không đặt báo thức nữa, cậu nhớ gọi điện thoại đó.” Thịnh Li miễn cưỡng nhận lời, cô mở cửa xe xong lại ngoái nhìn cậu, “Cậu nhớ ăn chút gì nha.”

Dư Trì dõi theo cô đi vào khách sạn rồi cùng tài xế xuống hầm đỗ xe, sau đó đi ra từ bãi đỗ xe. Nhà trọ kia cách âm quá kém, cậu thuê một căn phòng ở gần đây, thời hạn hai tháng.

Sáu giờ ba mươi phút sáng hôm sau, Thịnh Li còn đang say giấc nồng thì điện thoại đã reo chuông inh ỏi.

Lần thứ nhất, cô ấn tắt.

Lần thứ hai, cô lại ấn tắt.

Lần thứ ba, đầu óc cô giật nảy, chợt nhớ ra điều gì đó, mơ mơ màng màng lấy điện thoại, nhìn trên màn hình hiện lên ba chữ “Dư Tiểu Trì”, đầu óc cô thanh tỉnh một nửa.

Cuộc gọi được kết nối.

Dư Trì cất giọng đều đều: “Tỉnh chưa? Chị gái.”

Hiếm hoi lắm cậu mới gọi cô bằng chị, Thịnh Li lại tỉnh táo thêm một phần, giọng nói mềm mại vẫn còn mang theo chút khàn khàn do vừa mới thức dậy, cô ghẹo cậu: “Haizz, vẫn chưa tỉnh, hay cậu gọi thêm một tiếng nữa đi.”

Dư Trì bên kia im lặng một lát, tiếng cười trầm thấp vang lên: “Được, vậy chị dậy đi rồi ra mở cửa cho tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play