4 giờ chiều ngày 8 tháng 6, thời điểm kỳ thi đại học môn Tiếng anh đang diễn ra trên cả nước.
Trong căn phòng đơn của bệnh viện, cửa phòng khép chặt, rèm cửa kín mít, chỉ chừa ra khe hở be bé, ánh nắng sau năm giờ chiều nghiêng nghiêng xuyên qua khe hở hắt vào phòng, mặc dù bên trong đã bật điều hòa nhưng vẫn cảm nhận được cái nóng oi ả bên ngoài.
Hôm nay là ngày thứ ba Thịnh Li nằm viện, nguyên nhân là dị ứng xoài, buổi tối hôm nhập viện, toàn thân mặt mũi đều là vết mẩn, thảm nhất là khuôn mặt, vừa sưng vừa đỏ, đối với một minh tinh đang nổi tiếng như cô nghiễm nhiên đây là một đả kích trí mạng. Ấy vậy mà việc hồi phục vẫn chậm rì rì, bác sĩ bảo cần ít nhất một tuần các vết mẩn trên mặt mới lặn bớt, khi cảm giác ngứa ngáy bùng lên, Thịnh Li chỉ muốn cào mấy nhát lên chính gương mặt này, đã khó coi lại còn khó chịu, ăn không ngon ngủ không yên, càng ngày càng khó ở.
Thịnh Li mang khẩu trang tựa vào giường bệnh, rũ mắt mở hot search Weibo lướt nhìn, trong top mười hot search có đến sáu cái liên quan đến kỳ thi đại học. Hai ngày nay muốn hóng hớt tin tức showbiz quả là khó, 80% chủ đề nóng đều xoay quanh việc thi cử.
“Nghĩ mà chán”. Thịnh Li cười nhạt, “Em nói xem sao năm nào cũng có thí sinh quên mang giấy báo thi? Năm nào cũng có thí sinh đi trễ? Đầu óc bị cửa kẹp hay sinh ra đã thiếu dây thần kinh? Chuyện quan trọng nhường này cũng quên, cũng đi trễ cho được, mấy đứa còn thi cử gì nữa không biết.”
Trợ lý Viên Viên đang lựa trái cây trong giỏ, chọn ra một quả táo to nhất đỏ nhất, hùa theo không ngớt: “Đúng đúng đúng!”
Thịnh Li đánh mắt sang cô ấy: “Chị không ăn táo, em rửa chị vài quả nho đi.”
Viên Viên: “Ok nạ!”
Thịnh Li: “Viên Viên em nói xem, trong số những người quên mang giấy báo thi hoặc đi trễ ấy, liệu có con rùa rụt cổ (1) không?”
(1)Nguyên gốc: 小王八蛋 có nghĩa là Tiểu Vương Bát Đản, có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.
Viên Viên: “Có á!”
Hử?
Con rùa rụt cổ?
Viên Viên chỉ trả lời bâng quơ, nói xong mới trưng ra vẻ mặt mù tịt: “Con rùa rụt cổ nào?”
Thịnh Li nhếch mắt nhìn cô ấy: “Em nói xem?”
Àaa! Ra là con rùa rụt cổ hại Thịnh Li dị ứng.
Con rùa rụt cổ này tên Dư Trì, năm nay là năm cậu thi Đại học.
“Ừm, có thể lắm, thông tin đều được làm mờ, cũng không tiết lộ danh tính.” Viên Viên dè chừng nhìn Thịnh Li, ra sức vuốt tóc, “Cứ cho là trong số đó không có cậu ta đi nữa thì thành tích thi của cậu ta cũng rất nát! Tiếng Anh không đạt, tổng điểm cũng không quá 300!”
Thịnh Li thở dài thườn thượt, khua khua tay ý bảo cô ấy đi rửa nho.
Tin nhắn Weixin chớp nháy liên tục trên màn hình, trong đó có rất nhiều tin hỏi thăm sức khỏe của cô, còn có người muốn đến thăm cô, Thịnh Li thật lòng chẳng muốn ai đến thăm nên dứt khoát bơ luôn.
Lại nhảy ra một tin nhắn.
Nickname của chủ nhân tin nhắn là “Chu Hoàng hậu”, cô ấy là bạn thân nhất trong list friend của cô.
Chu Hoàng Hậu: [Giang Sơn quyển khai máy chưa bao lâu cậu đã xảy ra chuyện là như nào, kẻ nào hạ độc cậu?]
Giang Sơn quyển là phim mới của Thịnh Li, bộ phim chuyển thể do công ty Truyền Thông Thời Quang đầu tư với kinh phí lớn, cô là nữ chính, ngày 30 tháng 5 khai máy. Phim lấy bối cảnh tại một thành phố điện ảnh tương đối cổ xưa, địa điểm khá hẻo lánh, bởi vì một năm cũng chẳng có mấy đoàn phim đến đây quay chụp, xung quanh cũng vắng vẻ kém phát triển, không xô bồ đông đúc. Đoàn phim đã đặt thức ăn tại một trong số những cửa tiệm hiếm hoi tại đây.
Bữa cơm tối ngày 6 tháng 6 có món thịt heo xào dứa chua ngọt, ông chủ tiệm nói muốn làm món này nên đã sai con trai đi mua dứa, nhưng không biết sai sót ở đâu mà con trai chủ quán lại mua xoài về. Chủ quán cũng chẳng để ý đem đi xào luôn, dẫu sao mùi vị món thịt xào xoài với thịt xào dứa cũng chẳng khác nhau là bao.
Lúc bà chủ xuống phòng bếp giục lên món mới phát hiện đó không phải món thịt heo xào dứa, nhưng hơn một trăm phần ăn đã chuẩn bị xong. Bà ta sợ bị đoàn phim mắng vốn, mà bây giờ cũng không thể đổ đi nấu lại, nên đành lựa hết xoài ra, lại sang tiệm bán nước trái cây mua ba quả dứa, đem đi xào chung với phần thịt heo lúc nãy, món thịt heo xào dứa của đoàn phim cứ thế ra lò.
Chẳng biết nên mắng bà chủ gian thương hay khen bà ta giàu tài nghệ?
Phần thịt heo kia vốn đã xào chung với xoài một lúc, sớm đã thấm vị.
Tối đó, Thịnh Li chỉ ăn hai miếng thịt, nhưng cơ địa của cô không thể chịu đựng được dù là một tí xíu xiu xoài, cơm nước xong xuôi chưa đến một giờ, mọi người tức tốc đẩy cô vào bệnh viện.
Thịnh Li chẳng thể lường trước được sự việc xui xẻo này, thôi thì nước chảy bèo trôi nước sôi thì mì tôm chín.
Nửa tiếng sau, đối phương vẫn chưa nhận được hồi âm nên đòi chat video luôn.
Thịnh Li ngắt cuộc gọi ngay tắp lự.
Sau ba cuộc gọi video liên hoàn thì một cuộc gọi thường gọi đến, Thịnh Li thuận tay tắt luôn.
Éc éc, cuộc gọi vừa bị từ chối là của Dung Hoa.
Dung Hoa là người đại diện của Thịnh Li, là một người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán, cứng nhắc thái quá, cô đã 23 tuổi rồi, mỗi lần muốn bàn chuyện yêu đương đều bị chị lạnh lùng bác bỏ: “Không được, hiện tại đang là giai đoạn phát triển, yêu đương hẹn hò chính là đâm đầu vào chỗ chết, em có còn coi trọng sự nghiệp nữa không hả?”
Thịnh Li hắng giọng, lấy điện thoại gọi lại, bật loa ngoài.
Dung Hoa không hỏi tại sao cô ngắt máy, trực tiếp đi vào chuyện chính: “Mấy vết mẩn trên mặt em hôm nay sao rồi, lúc trưa đạo diễn Lưu hỏi chị khi nào em khỏi, khi trước đoàn làm phim đã sắp xếp cho em rất nhiều cảnh quay, tiến độ quay phim của cả đoàn giờ bị chúng ta làm rối tung lên.”
“Chưa ổn lắm, không thể trang điểm cũng không thể lên hình.”
Thịnh Li đóng bộ phim đầu tiên năm 14 tuổi, xem như là sao nhí ra mắt, gia đình cô thuộc diện bình thường, trong giới tư bản cũng như trong giới giải trí đầy rẫy quy tắc này, vận may của cô xem như không tệ. Năm 17 tuổi ký hợp đồng cùng người đại diện kim bài Dung Hoa, vừa không bị đẩy vào con đường bồi rượu tranh giành tài nguyên, vừa không đối xử tệ với cô, mắt chọn kịch bản còn hết sức độc đáo, quay hết bộ phim này đến bộ phim khác, thực sự đã nâng đỡ cô tiến vào hàng ngũ tiểu hoa đán nổi tiếng.
Thú thật, trừ chuyện Dung Hoa không cho cô yêu đương ra thì chị không có lấy chút tì vết.
Lời chị nói, bình thường Thịnh Li đều nghiêm túc lắng nghe.
“Tối nay chị sẽ tranh thủ sang bên đó, sau khi em xuất viện chị sẽ cùng em trở lại đoàn phim”, tốc độ nói của Dung Hoa rất nhanh, “Bây giờ em thay đồ, mang khẩu trang vào, khoảng hơn nửa tiếng nữa giám đốc Trần tới đấy.”
Thịnh Li nhíu mày: “Giám đốc Trần nào?”
“Đừng có giả bộ mất trí, hôm qua anh ta đã gọi điện cho em.”
“……”
Quả thật hôm qua vị giám đốc Trần kia có gọi cho cô, giám đốc Trần là phú nhị đại của một gia tộc kinh doanh, đầu tư không ít vào các hạng mục phim ảnh, hơn 30 tuổi, dáng dấp không tồi, theo đuổi Thịnh Li được vài tháng rồi. Nhưng ngoại trừ có tiền, anh ta thật sự chẳng có điểm gì khiến cô thích nổi.
Giả vờ mất trí thất bại, Thịnh Li dứt khoát tỏ vẻ đáng thương: “Chị yêu, buông tha em đi! Giờ trông em ghê như này sao chị còn bắt em đi thảo mai với người khác?”
Dung Hoa không chút nể tình: “Người ta sắp đến rồi, em chuẩn bị sương sương đi đừng để người ta chê cười. Chị biết em không thích hắn, nhưng cũng đừng đắc tội, nếu thật sự không làm hắn vui vẻ thì em tìm cớ tiễn khách, mấy chuyện này em diễn nhập tâm nhất còn gì?”
Nói xong, thẳng thừng cúp điện thoại.
Bệnh viện hết người này tới đến người kia đi, Thịnh Li sợ bị người khác chụp ảnh nên luôn cẩn thận đeo khẩu trang. Cô không mặc đồng phục bệnh nhân nữa, thay vào đó là chiếc áo thun và chiếc quần thoải mái kiểu mới nhất theo mùa của một thương hiệu lớn, theo lời của Viên Viên chính là “Đổi một đôi giày khác nữa là có thể trình diễn thời trang sân bay rồi.”
Nửa tiếng sau, quả nhiên vị giám đốc Trần kia tới nơi.
Giám đốc Trần dẫn theo hai trợ lý, người ôm một bó hoa hồng to tướng, người xách theo một giỏ trái cây, cùng nhau tiến vào phòng bệnh. Trên tay anh ta cầm theo một hộp quà tinh xảo, bên trên là logo của một thương hiệu nổi tiếng.
Viên Viên như gặp phải kẻ địch mời bọn họ ngồi xuống, xong lại vội vã tất tả sắp xếp đồ đạc.
Sau lớp khẩu trang, khoé miệng Thịnh Li giật giật, nhưng đôi mắt vẫn đượm nét cười, đích thân rót cho anh ta một ly nước: “Giám đốc Trần tốn kém rồi”.
“Sao vẫn còn mang khẩu trang?” Giám đốc Trần đặt hộp quà lên bàn, ánh mắt dừng lại trên mặt cô giây lát, khẩu trang che khuất hơn một nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt nhưng vẫn có thể thấy được những vết mẩn đỏ trên trán. Mắt của Thịnh Li nổi tiếng trong giới là xinh đẹp, rất nhiều người khen cô có linh khí, hơn phân nửa là nhờ đôi mắt này.
“Sợ sẽ dọa mọi người, giám đốc Trần không nên đến đây, ngài sắp đi công tác phải không? Đến bệnh viện là không may đâu.” Cả người Thịnh Li không thoải mái chút nào, nhưng ánh mắt vẫn vui tươi, cô cảm thấy mình rất giống một cô nương bị cưỡng ép lên sân khấu giả lả cười lấy lòng người khác, còn Dung Hoa chính là vị tú bà kia.
Giám đốc Trần nở nụ cười cứng nhắc, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Thịnh Li, “Có sao? Dù nhìn thấy dáng vẻ của em bây giờ, nhưng tôi lại nhớ đến bộ dáng xinh đẹp khi trước của em.”
Thịnh Li: “…….”
Cảm ơn ông, cái mồm dẻo quẹo.
Rõ ràng cũng đâu lớn lắm nhưng sao có thể tởm vậy chứ.
Thịnh Li gồng mình nói chuyện nửa giờ, cuối cùng giám đốc Trần cũng đứng dậy ra về.
Cô tiễn người đến cửa phòng bệnh, vừa hay gặp bác sĩ điều trị chính của cô đi ngang qua, ông ấy đến gần rồi càm ràm một lèo: “Trong phòng bệnh thì hạn chế mang khẩu trang nhé, mang khẩu trang bí mặt, không tốt cho việc hồi phục đâu.” Bác sĩ điều trị chính là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, biết Thịnh Li đang sốt ruột muốn khỏi bệnh nên ông lại nhiệt tình nói thêm vài câu, “Chú biết cháu đang vội quay lại đoàn phim, muốn nhanh khỏi mà không chịu nghe lời, vậy sao được chứ?”
“Vừa mới tiếp khách nên không tiện ạ, bây giờ cháu tháo ra đây.”
Thịnh Li vội tháo khẩu trang xuống, hai ngày nay cô căn bản không dám soi gương, dùng tay chạm nhẹ vào mặt là có thể cảm nhận được các vết mẩn đỏ đã lặn được bao nhiêu, vùng da quanh miệng là nghiêm trọng nhất, khoé miệng vừa sưng vừa tê, nghĩ thôi cũng kinh nhường nào.
Trừ bác sĩ và y tá, cũng chỉ có Viên Viên và Dung Hoa được chiêm ngưỡng qua gương mặt bị hủy dung của cô.
Có thêm người nào thấy được gương mặt này nữa, thế thì cô bịt đầu mối luôn cho xong.
Bác sĩ đi rồi, Thịnh Li nhìn bó hoa hồng và giỏ trái cây kia, bảo Viên Viên mang đi tặng hết cho bác sĩ và y tá.
Viên Viên nhanh nhẹn ôm bó hoa, xách giỏ trái cây lên, “Lúc nãy em sợ giám đốc Trần nán lại lâu nên đã nói một tiếng với bên nhà hàng đặt cơm, bảo họ giao trễ một chút. Chị hẳn là đói rồi, để em đi giục bọn họ.”
Hằng ngày thức ăn được mang tới vào năm giờ chiều, vì sợ mấy hôm nằm viện cơ thể sẽ phù nề rồi béo lên, cô không ăn sau sáu giờ, hiện tại đã gần sáu giờ rồi.
“Bảo người ta nhanh lên nha, ăn trễ sẽ mập đó.”
Viên Viên đáp lại cô một tiếng, cúi người lấy di động, ôm đồ đi ra ngoài.
…
Dư Trì bị xếp đến một trường cấp ba để thi đại học, nơi này cách bệnh viện rất xa, dòng người xe trước cổng tấp nập, kẹt xe kinh hoàng.
Cậu nộp bài thi trước giờ nộp bài mười lăm phút, sau đó đi bộ đến trạm xe, ngồi xe bus đến bệnh viện.
6 giờ 10 phút, cậu đứng dưới bệnh viện gọi điện thoại cho mẹ.
Hỏi vấn đề gì, bên kia cũng không biết.
Thịnh Li nằm ở phòng nào, không biết.
Cách thức liên hệ với cô, dù là trợ lý của cô, cũng không biết.
Phương thức bồi thường, cũng không biết.
“Cô ta là minh tinh lớn, cho dù chúng ta có hỏi cách thức liên lạc cô ta cũng không cho đâu, bộ không sợ chúng ta bán số điện thoại đó ra ngoài à? Cho nên sao mà trách chúng ta được.” Bên kia ấp a ấp úng, rồi dè dặt nói, “Tiểu Trì à, chú của con có tìm hiểu qua rồi, giá trị hiện tại của Thịnh Li rất cao, nếu tính tiền bồi thường tổn thất và viện phí, nhà chúng ta chắc chắn không đền nổi, không thì….”
Nắng chiều lay lắt rắc lên dòng người tấp nập bên ngoài, sắc mặt cậu ảm đạm, đứng im không nhúc nhích, rõ ràng trông rất lạc lõng.
Dư Trì giữ nguyên sự trầm mặc ấy một phút, sau đó xoay người đi vào bệnh viện.
Có lẽ vận may của cậu không đến nỗi tệ, vừa vào đã gặp ngay nhân viên giao thức ăn trong thang máy. Nhân viên mặc đồng phục của tiệm, còn cài một tấm bảng tên hình chữ nhật trước ngực, anh ta xách theo hộp cơm nhìn rất tươm tất lịch sự và đang gọi điện thoại.
“Cô Viên Viên, tôi đang lên lầu, tới ngay bây giờ đây, cô có thể ra cửa thang máy lấy đồ ăn.” Anh ta ngập ngừng giây lát rồi xoay đầu ngó Dư Trì đang đứng sau mình, hạ thấp giọng như một kẻ trộm, vô cùng khẩn trương nói: “Còn có chuyện này, tôi, tôi có thể nhờ LiLi ký tên cho tôi không?”
LiLi?
Thịnh Li sao?
Dư Trì nghiêng đầu nhìn nhân viên giao hàng.
“Trời đất ơi, có thiệt không?!”
“Cảm ơn nhiều nhá, tôi thích cô ấy lắm!”
Ting________
Cửa thang máy mở ra, Dư Trì xốc quai cặp, tay cắm túi quần bước ra ngoài, bắt gặp một cô gái có khuôn mặt tròn vo mũm mĩm, cậu khựng bước chân.
Thoạt tiên, ánh mắt Viên Viên bị Dư Trì hút hồn, lòng cô đang không ngừng gào thét. Ôi chao, con cái nhà ai mà đẹp trai lai láng thế chứ lị, cô nhìn cho đã con mắt, sau đó mới đi tới nhận lấy phần đồ ăn, đưa tấm ảnh có chữ ký sang, cười nói: “Tôi đoán anh không mang theo giấy, như vầy được chưa nào?”
Đây là tấm poster trong Giang Sơn quyển do chính tay Thịnh Li ký tên, nhân viên giao hàng mừng rỡ như điên ôm poster đi mất.
Dư Trì nhìn thoáng một góc poster, sau khi chắc chắn cô gái này là trợ lý của Thịnh Li, cậu vừa định lên tiếng di động của đối phương đã reo chuông.
Là cuộc gọi từ đoàn phim.
Viên Viên vừa bắt máy vừa đi về phòng bệnh, vừa đẩy hé cửa bước chân chợt khựng lại, cô nàng kinh ngạc thốt lên: “Mấy người nói ai tới?”
Dư Trì lúc này đã đứng sau lưng cô, thấp giọng nói: “Đợi một chút.”
Hai câu nói vang lên cùng lúc, giọng nữ cao của Viên Viên át hẳn giọng Dư Trì.
Thịnh Li vẫn chưa nghe thấy giọng cậu, cô đi từ nhà vệ sinh ra, kéo cửa, “Ai tới cũng không được.”
Giây tiếp theo, Thịnh Li sững sờ, ánh mắt ghim chặt dáng hình thiếu niên đang đứng đằng sau Viên Viên.
Thiếu niên đứng ở cửa mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, dáng người cao dong dỏng, vai trái mang một chiếc cặp sách đen, đường nét khuôn mặt sắc sảo, khí chất thiếu niên trong vắt nổi bật trên người cậu.
Đã gặp qua vô số đàn ông bụng phệ trong giới giải trí, bỗng đâu nhìn thấy thiếu niên đẹp trai trong veo như thế, Thịnh Li cảm thấy như vừa được rửa mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thiếu niên vừa khẽ cử động, Thịnh Li bỗng chốc nghẹt thở, bất thình lình nhớ ra một chuyện….
Cô, không, mang, khẩu, trang!
“LiLi, vừa nãy đoàn phim……” Nói được một nửa Viên Viên mới ngờ nghệch quay đầu, cô hết hồn nhìn thiếu niên không biết đã đứng sau lưng mình từ khi nào, lắp bắp hỏi, “Cậu…. là ai?”
Ánh mắt Dư Trì lướt nhanh qua gương mặt Thịnh Li, thấp giọng trả lời: “Dư Trì.”
Thịnh Li: “……”
Là ai???
Nói lại lần nữa!!!
Giây tiếp theo, Viên Viên buông điện thoại, xoay đầu lướt nhìn Dư Trì, rồi lại nhìn sang đôi mắt bập bùng sát khí của Thịnh Li, chầm chậm nhích một bước nhỏ, nói lí rí: “LiLi, vừa rồi đoàn phim gọi tới nói, nói……cậu Dư Trì đó đến bệnh viện gặp chị.” Sợ cô nghe không hiểu, lại ậm ờ nhắc nhanh một câu, “Con rùa rụt cổ á.”
Dư Trì nghe rất rõ.
Cậu nhìn Thịnh Li vài giây, lại trầm giọng nói: “Tôi đến… hỏi xem viện phí và phí bồi thường.”
“Cậu cảm thấy bồi thường bằng tiền là được sao?” Thịnh Li xuýt chút đã bật cười, gương mặt cô lạnh lùng, chỉ tay về phía cậu, “Viên Viên, em tống cổ con rùa rụt cổ này ra ngoài rồi tìm một nơi thủ tiêu nó đi.”
Viên Viên: “…….”
Dư Trì: “…….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT