Đêm giao thừa, Thịnh Li và bà Lục quây quần gói sủi cảo, tuy gói không đẹp nhưng cô làm mãi không biết chán, thấy vậy bà Lục hỏi: “Sao năm nay lại muốn ăn sủi cảo? Con có thích ăn sủi cảo đâu?”

Thịnh Li là người miền Nam, gia đình cô không có phong tục ăn sủi cảo đón năm mới. Nhưng Dư Trì thích, anh thích ăn mì và cả sủi cảo. Nặn xong một viên sủi cảo, Thịnh Li cười ngoan, đáp: “Sáng ngày mốt bố mẹ phải về rồi còn gì? Gói sủi cảo để con cấp đông tủ lạnh, khi nào đói thì lấy ra ăn ạ.”

Thịnh Li là con một, nếu năm mới cô không thể về nhà sum vầy, bố mẹ cô sẽ đến Bắc Kinh ăn Tết cùng cô. Nhưng hai người khá truyền thống, năm mới phải đi thăm họ hàng thân thích, thường chỉ ở lại vài ba hôm là về.

“Trước đây mẹ bảo để mẹ gói cho nhưng con chẳng chịu nghe.” Mẹ cô càm ràm.

Thịnh Li lẩm bẩm: “Giờ con hứng lên muốn ăn không được à?”

Mẹ cô càu nhàu: “Được, con muốn hứng sao cũng được, nhưng làm ơn tranh thủ tìm bạn trai đi chứ? Đã hai bảy hai tám tuổi rồi, em họ con nhỏ hơn con ba tuổi mà năm nay kết hôn rồi đấy. Mặc dù mẹ không mong con tìm người trong giới, nhưng trong giới mấy cậu đẹp trai xếp lớp ra mà, con thường lên hot search với trai đẹp mà chẳng thấy con có bạn trai….”

Lại nữa rồi, lại bài ca càm ràm.



Kể từ năm cô hai mươi lăm tuổi, năm nào cũng bị dí deadline bù đầu.

Thịnh Li nghe tai trái lọt tai phải, đột nhiên cô hỏi mẹ: “Mẹ ơi, thế trong những người từng lên tin tức với con, mẹ thấy ai được?”

Bà Lục trợn mắt gườm cô: “Thôi cho mẹ xin, mấy cái tin tức của con chẳng có cái nào đáng tin, lúc trước thấy con cùng cậu Dư Trì lên hot search, bảo hai đứa hẹn hò làm mẹ mừng quýnh lên, cứ tưởng con cùng cậu ấy có gì đó chứ, kết quả hai đứa lại mò ra nghĩa trang?”

“Mẹ thích Dư Trì hả mẹ?” Thịnh Li không ngờ tới.

“Mấy bé trên công ty bố mẹ thích, nghe tụi nó nhắc đến mãi thôi, có vẻ cũng được lắm, chủ yếu là trông đẹp trai.” Bà Lục lừ mắt, “Nhưng hai đứa đi tìm khuyên tai còn gì? Có phải thật đâu.”

Thịnh Li nhàn nhã gói sủi cảo, cô nói vu vơ: “Nếu mẹ thấy cậu ấy được thì con theo đuổi cậu ấy nhé.”

Mẹ cô nhíu mày: “Cậu ấy nhỏ hơn con năm tuổi, không hợp.”

Thịnh Li thản nhiên đáp: “Con thích mấy cậu trai trẻ cơ, không thích trai già đâu.”

Mẹ cô còn tính nói thêm gì, nào ngờ bố cô bên cạnh chêm lời: “Cái cậu Dư Trì nói muốn theo đuổi lại mối tình đầu trên chương trình đó sao? Ban đầu thấy cũng là một đứa trầm ổn chín chắn, thế mà lại đi nói những lời đấy trên chương trình, cứ thấy xốc nổi với chẳng thành tâm gì cả.”

Thịnh Li: “…..”

Ơ, đâu thể nói vậy được…

Bà Lục không cho là vậy: “Sao ông biết người ta không thành tâm? Tôi thấy thằng bé ngay thật chết đi được, lại chung tình, đã thế còn thông minh học giỏi.”

Thịnh Li gật đầu lia lịa nhiệt liệt hưởng ứng: “Đúng đấy ạ.”

“Vừa nãy con nói gì nhỉ?” Bà Lục chợt phản ứng lại, xoay đầu lom lom nhìn cô, “Con nói muốn theo đuổi thằng bé? Người dân cả nước đều biết thằng bé muốn theo đuổi lại mối tình đầu, con đâm đầu vào làm gì? Đừng để người đời cộp mác con là tiểu tam đấy!”

Thịnh Li: “….”

Con làm tiểu tam của con á?!

Mẹ cô nghiêm mặt dặn dò: “Con đừng có xớn xác làm bậy, nghe chưa?”

Thịnh Li vốn muốn nói mình chính là mối tình đầu ấy của Dư trì, nhưng nghĩ lại, nhỡ đâu bố mẹ cô high quá rồi rần rật hối thúc cô kết hôn với Dư Trì thì mần sao? Dư Trì mới 22 tuổi, đâu thể kết hôn sớm vậy được, vả lại cô cũng chưa có suy nghĩ kết hôn vào lúc này.

Thế nên cô nhịn.

Cô hắng giọng, cố ý nói: “Cậu ấy nói muốn theo đuổi nhưng vẫn chưa theo đuổi lại được mà, tức là đang độc thân đúng không? Sao có thể tính con là tiểu tam được ạ?”

“Dù vậy cũng không hay ho gì cho cam, con đừng có bậy bạ, mẹ biết giờ con và thằng bé ở chung một đoàn phim, đừng để phóng viên bóc phốt con dụ dỗ người ta, tin tức giải trí thời nay chỉ biết viết sao cho giật tít thôi, quá đáng thật sự.” Bà Lục vỗ bốp lên mu bàn tay cô, “Nghe rõ chưa?”

Thịnh Li: “Đau!”

Cô xoa xoa mu bàn tay, đỏ rần hết lên rồi.

Tối hôm đó, vẳng theo âm thanh của chương trình Gala chào Xuân, Thịnh Li bị mẹ Lục và bố Thịnh đè ra thề thốt, hứa sẽ không chen chân phá hoại chuyện tình cảm nhà người khác.

***

Sáng sớm mùng hai Thịnh Li tiễn bố mẹ về, trở lại căn nhà trống trãi, chợt cô cảm thấy hơi không quen.

Đến trưa, cô nhắn Weixin cho Dư Trì: [Mai anh bay lúc mấy giờ, em ra đón anh nhé?]

Có lẽ Dư Trì đang bận, dạo trước anh tham gia bộ phim 3D viễn tưởng mang tên Truy yêu do công ty họ đầu tư. Tổng thời lượng lên hình chỉ hơn mười phút, nhưng sức ảnh hưởng của anh không phải dạng vừa, lại vừa lên ngôi Ảnh đế nên tên anh đã gắn liền với bộ phim ngay từ những ngày đầu tuyên truyền, thậm chí trên poster còn chiếm diện tích lớn hơn cả diễn viên phiên ba.

Anh cùng đoàn phim đến các tỉnh khác tham dự hai triển lãm phim, phải ngày mai mới về.

Mãi đến bảy giờ tối Dư Trì mới có thời gian trả lời tin nhắn.

Dư Tiểu Trì: [Đáp chuyến bay lúc mười giờ tối, không cần đón anh đâu.]

Thịnh Li ngẫm nghĩ rồi nhắn lại: [Vậy em sang nhà anh đợi anh nhé? Nhà anh là khóa mật mã à?]

Dư Tiểu Trì: [Ừ.]

Thịnh Li: [Mật mã là sinh nhật em à?]

Qua một lúc Dư Trì mới đáp: [Ừ.]

Thịnh Li cười tủm tỉm sướng rơn, cô trả lời: [Giao địa chỉ nhà ra đây.]

Lúc ấy Dư Trì đã lên máy bay, trước khi chuyển sang chế độ máy bay anh cúi đầu gửi nốt cho cô địa chỉ căn hộ khi trước, khóe môi chậm rãi vẽ nên nụ cười. Bên đó anh vẫn còn đồ đạc chưa chuyển đi.

Nhận được địa chỉ rồi, cô thấy anh vẫn đang nhập…

Hai giây sau.

Dư Tiểu Trì: [Khỏi đến nhà anh, đến nhà của em.]

Mười một giờ khuya, Dư Trì đứng trước cửa nhà Thịnh Li. Anh đội mũ ngư dân, tay nắm hờ tay kéo vali, tai nghe Bluetooth tuyền đến giọng nói chậm rì rì của Thịnh Li: “Chị ở sau cửa rồi nè, em trai chít một tiếng đi rồi chị mở cửa.”

Dư Trì giật khẩu trang xuống cho vào túi, khẽ gợn khóe môi bất lực thấp giọng gọi: “Chít.”

Thịnh Li phì cười, hớn hở mở cửa ra ngẩng đầu nhìn người bên ngoài.

Bốn mắt nhìn nhau nồng nàn tha thiết, tình nồng đong đầy trong mắt.

Dư Trì nhấc hành lý đi vào, vừa đóng cửa Thịnh Li đã lấn tới giữ khuôn mặt anh, ngẩng đầu kiễng chân trao anh nụ hôn. Cô nhắm mắt, rê đầu lưỡi vào kẽ hở đôi môi anh một lát rồi mới tiến vào. Dư Trì buông hành lý siết chặt eo cô, cúi đầu ngậm kín môi cô, càng hôn càng sâu, càng hôn lại càng cháy.

Thịnh Li cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, phải ngửa đầu lên gấp.

Độ ấm trong phòng vừa phải, Dư Trì vẫn còn mặc chiếc áo lông vũ dài, cảm thấy cơ thể vừa khô vừa nóng. Vừa hôn Thịnh Li anh vừa cởi áo khoác ngoài đặt trên hành lý. Mới lặng lẽ thở gấp một hơi Thịnh Li lại lần lần nữa bị anh ghì vào lòng, vùi đầu gặm nhấm bờ môi.

“Chị.” Dư Trì nhấn nhá bên môi cô, khẽ hỏi: “Chị nhớ em à?”

Thịnh Li đỏ mặt ngước lên nhìn anh, ánh mắt thắm thiết: “Không nhớ chị à?”

Hai người nhìn nhau, nỗi nhớ nhung tan mau trong đôi mắt nóng bỏng.

Dư Trì thẳng người lên, vén nhẹ làn tóc rối sau đầu cô, “Anh đi tắm đã, ở bên ngoài cả ngày rồi.”

Thịnh Li hỏi anh: “Anh ăn gì chưa? Trong tủ lạnh có sủi cảo.”

“Ăn rồi, anh không đói.” Lần đầu Dư Trì đến nhà cô, anh dõi mắt nhìn sơ một lượt, cách bài trí ấm cúng, chăm chút từng chi tiết nhỏ, giống hệt con người cô vậy.

Thịnh Li lấy cho anh đôi dép lê.

Dư Trì nhìn đôi dép lê nam ấy, không nhúc nhích.

Thịnh Li nói: “Của bố em.”



Anh gật đầu như đã rõ rồi thay dép, đẩy hành lý vào rồi lại ngoảnh nhìn cô, thư thả hỏi: “Anh vào phòng ngủ chính luôn hay sao?”

Tim Thịch Li đập rôm rả, nhướng mày vặn lại: “Còn sao nữa?”

……

Căn hộ có diện tích hơn 200m2 được Thịnh Li tậu năm cô 21 tuổi, phòng ngủ chính rộng mênh mông do chính tay cô trang trí, ánh đèn tường dìu dịu, mỗi một ngóc ngách đều tinh tế và mang lại cảm giác dễ chịu. Thịnh Li lơ đãng chìm vào ghế sofa, tiếng nước trong phòng tắm khiến lòng cô chộn rộn. Mấy năm trước hai người đã làm rồi, dường như không cần gì phải ngại, nhưng dù sao thì cũng đã mấy năm trôi qua…

Cánh cửa lạch cạch mở ra làm cô đột nhiên căng thẳng, cô xoay lại nhìn.

Tóc Dư Trì vẫn còn ẩm ướt, anh để trần nửa thân trên, tùy ý mặc chiếc quần thể thao ra ngoài. Thịnh Li khắc sâu hình bóng anh vào lúc này, chàng trai năm nào giờ đã quyến rũ mê người, vai rộng eo hẹp, cơ bắp dẻo dai săn chắc đậm đà hormone nam giới. Cô nhìn anh rút trong vali một hộp bao cao su rồi vứt lên giường, sau đó đi về phía cô, chống hai tay bên sofa vây giữ cô. Tim Thịnh Li đập bình bịch như trống trận tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Dư Trì rủ đôi mi nhìn cô đăm đắm, hạ giọng hỏi: “Chị à, cần kịch bản không?”

Thịnh Li: “….”

Diễn sâu nhỉ? Hệt như thuở ban đầu, kịch liệt hay dịu dàng?

Cô không nhịn được nuốt khan cổ họng, hai tay chòang qua cổ anh, vẻ mặt thẹn thùng nhìn anh, khẽ giọng nói: “Muốn kịch bản dịu dàng như lần đầu ấy, được không?”

Thịnh Li muốn tắt đèn sàn cạnh sofa nhưng cổ tay bị Dư Trì chặn lại, anh bế ngang người cô lên, xoay nghiêng người đi về phía giường cô. Lúc rơi xuống Thịnh Li có cảm giác tim như muốn vọt ra ngoài, Dư Trì tức thời đè lên người cô, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thăm thẳm khiến ngón chân cô cuộn lại, vừa định thốt lời anh đã cúi đầu chặn kín môi cô, vừa có sự khẩn thiết vừa vương nét thô bạo như đã chịu đựng quá lâu, cuối cùng cũng đến dịp bộc phát.

Gò má Thịnh Li kề bên cổ anh, đôi tai bị anh hôn ngưa ngứa, cô cảm nhận được mạch đập trên cổ anh, cô cố gắng không tránh né, anh khàn giọng hỏi bên tai cô: “Chị, đã từng có người đàn ông khác đến nhà chị chưa? Có phải em là người đầu tiên không?”

Hỏi câu gì khó vậy, phải trả lời như nào đây?

Dư Trì ngước lên nhìn cô chằm chặp, sự căng thẳng vô cớ của Thịnh Li khiến anh cau mày. Nét mặt anh sa sầm, động tác cũng không mấy dịu dàng, “Lộ Tinh Vũ đến rồi ư?”

“Không, không đến một mình mà có cùng Dung Hoa ghé qua vài lần.” Thịnh Li trở giọng, ôi trời ơi sợ quá, đã nói là dịu dàng cơ mà?!

“Còn ai nữa không?”

“Hết rồi, chỉ có anh thôi.” Thịnh Li ngẩng đầu hôn anh, hơi thở hai người triền miên quấn quýt, giọng cô mơ hồ ngắt quãng, “Chia tay không bao lâu sau anh đã trở nên nổi tiếng, em không có can đảm hồi tưởng lại. Năm này sang năm khác, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy anh, nghe thấy người người bàn luận về anh, cảm giác như… không ai bằng anh cả.”

“Lừa anh à? Vậy sao em lại nói không muốn gặm lại cỏ cũ, không ai bằng anh mà em còn tính không quay lại tìm anh.” Dư Trì nhìn thẳng vào cô, đáy mắt anh như có những tia sáng bùng cháy, anh nghĩ mình thật dễ dỗ, dù đã bị cô lừa vài lần nhưng vẫn bị cô lấy lòng nhẹ tênh vậy đấy.

Thịnh Li mơn trớn vai anh, tay cô mướt mồ hôi, “Em không dám hối hận, nào ai biết anh có còn thích em không, nếu anh không còn thích em nữa, vậy em phải gặm cỏ cũ thế nào?”

“Chị.” Dư Trì gục đầu vào cổ cô, giọng rất thấp, “Em cố ý.”

“Hử, gì cơ?”

Anh hôn tai cô, giọng khàn đi: “Anh sợ em lãng quên anh, dốc sức nổi tiếng, dốc lòng tìm cảm giác tồn tại để muốn em biết rằng, em không nhìn lầm, anh chính là báu vật em đào được. Sau khi nổi tiếng anh cứ luôn trăn trở, đến khi nào em mới đến lấy lại báu vật của em.”

Nhưng mãi mà em vẫn chưa đến, thế nên anh đi tìm em.

….

Bình thường cả hai đều bận, đều là những người hiếm có được thời gian nghỉ ngơi, thường ngày Dư Trì không ngủ nướng, hiếm khi hôm nay anh ôm Thịnh Li ngủ thẳng đến 11 giờ.

Hôm qua cả hai tắt hết điện thoại, anh với tay lấy điện thoại mở máy.

Vừa xem thời gian đã là 11 giờ, anh cúi đầu nhìn Thịnh Li, trông cô không có tí dấu hiệu nào muốn dậy, đêm qua họ lăn qua lăn lại đến tận khuya.

Mở điện thoại, Weixin hiển thị 99+ tin nhắn và vài cuộc gọi nhỡ.

Anh xuống giường nhặt quần thể thao mặc vào, tới vali rút chiếc áo hoodie chồng qua người rồi ra khỏi phòng ngủ gọi cho Hoàng Bách Nham, câu đầu tiên Hoàng Bách Nham đã hỏi: “Em ở cùng Thịnh Li à?”

“Vâng.” Dư Trì lời ít ý nhiều.

Hoàng Bách Nham không hỏi gì thêm, nói thẳng: “Anh có nói chuyện với Trần Uyên rồi, em về đoàn trễ một hôm nhé. Bắc Kinh bên này vẫn còn một buổi triển lãm phim nên em phải tham gia thêm đợt nữa. Lúc trước em cương quyết nhận Từ Viện, chuyện này đã làm công ty tổn thất nghiêm trọng, anh đã mặc cả với họ rồi, đảm bảo đây là lần triển lãm cuối, em xem như giữ thể diện cho anh nhé.”

Dư Trì nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng: “Được ạ.”

Cúp máy xong lại kiểm tra những cuộc gọi nhỡ khác, có hai cuộc của Dư Mạn Kỳ, chần chừ một lúc anh quyết định ngó lơ điện thoại.

Phòng ngủ tối mờ, rèm cửa kéo kín mít, lúc tỉnh dậy Thịnh Li không phân biệt được đang là ban nào, cô chỉ cảm thấy khắp người đau nhức, toàn thân rã rời. Cô chật vật bò dậy ấn tắt đèn đầu giường, mở điện thoại xem, đã là một rưỡi trưa.

Cô ngồi trên giường cho tỉnh táo hơn đôi chút mới mặc quần áo đi ra ngoài.

Phòng khách cũng không vén rèm cửa mà bật đèn sáng choang, Dư Trì đang thong thả ngồi trên sofa ngoài phòng khách, tay đang cầm xem kịch bản, nghe thấy tiếng động anh ngẩng lên. Thịnh Li đi qua ngồi phịch lên đùi anh, Dư Trì thu eo cô, trầm giọng hỏi: “Đói chưa?”

Thịnh Li: “Anh dậy khi nào?”

“Mười một giờ.”

“Tủ lạnh có rau, có sủi cảo mẹ em gói nữa.”

Dư Trì: “Em muốn ăn gì?”

Thịnh Li ngẫm ngợi, nói: “Muốn ăn bánh trứng, anh biết làm không?”

Một lát sau Dư Trì mới trả lời: “Biết.”

Chỉ là lâu rồi không làm.



Thịnh Li đi tắm, lúc tắm ra trên bàn đã bày một dĩa bánh trứng cùng một dĩa sủi cảo. Dư Trì bê hai phần nước chấm ra đặt lên bàn, hai người ngồi xuống đối diện nhau, Thịnh Li gắp một miếng bánh trứng, ăn chậm nhai kỹ, nuốt xong cô ngẩng đầu nhìn anh cười: “Ngon.”

Dư Trì nhìn cô chằm chặp một chập, lạnh giọng đáp lại một tiếng.

Thịnh Li: “?”

Ủa vụ gì đây. Tối qua anh ngang nhiên sửa lại kịch bản mà vẫn chưa thấy đủ đô à?

Dùng bữa xong, Dư Trì cho chén dĩa vào máy rửa chén, chắc do đã ăn no nê rồi, thể lực và đầu óc Thịnh Li khôi phục lại phân nửa, cô đi đến cửa phòng bếp ngắm nhìn chiếc bóng dài tít tắp của anh, bất chợt đi tới ôm anh từ đằng sau, “Bánh trứng hồi ấy anh mang cho em không phải hàng mua, mà là anh làm đúng không?”

Dư Trì khựng lại giây lát, chọn chế độ rửa trên máy rồi xoay người dựa vào tủ bếp, cúi đầu nhìn cô cười khẩy một tiếng: “Ừ.”

Thịnh Li đã hiểu sương sương vì sao ban nãy mặt anh hầm hầm rồi, cô siết eo anh, nghiêng đầu nói: “Ra là ngày xưa anh toàn nấu cho em, em cứ nghĩ anh mua không thôi.” Cô cười, nâng mặt anh, “Xịn quá anh Trì ơi.”

Dư Trì dửng dưng đáp: “Muộn rồi.”

Thịnh Li: “Vậy sao đây anh?”

“Đổi xưng hô thử đi.”

“….”

Cái cậu nham hiểm này lại muốn cô gọi bằng chồng nữa á?

Thịnh Li vừa muốn nói điện thoại Dư Trì đã reo vang.

Hai người ra khỏi bếp, điện thoại đang nhấp nháy trên bàn chỉ hiện mỗi chữ “M”, Dư Trì nhìn hai giây mới nghe máy. Thịnh Li đang nghĩ xem chữ M này là ai thì đã nghe thấy Dư Trì bình tĩnh cất lời: “Mẹ, có chuyện gì không?”

Hoá ra “M” là mẹ.

Thịnh Li tựa vào bàn ăn, kéo tay Dư Trì nhìn anh nghe điện thoại.

“Không về.” Giọng điệu Dư Trì nguội lạnh, “Không có thời gian, đúng vậy, một ngày cũng không có.”

Dư Mạn Kỳ nghẹn họng một lúc rồi khẽ giọng nói: “Đã hơn ba năm con chưa về rồi, mẹ muốn gặp con, chừng nào có thời gian thì về con nhé. Dù gì đi nữa bố mẹ vẫn là bố mẹ con, con không muốn gặp chú con thì ra ngoài ăn bữa cơm với mẹ cũng được, hoặc là mẹ đi gặp con….”

Dư Trì trả lời: “Đừng đến tìm con.”

Dư Mạn Kỳ lặng thinh vài giây mới nói: “Năm nay em con lên lớp 11, chung quy thằng bé cũng là em con. Hồi đi học thành tích của con xuất sắc, thi thoảng con trò chuyện với thằng bé trên Weixin, động viên nó chăm chỉ học tập nhé.”

“Ồ. Con cứ nghĩ mẹ bắt con phải đưa thằng bé vào giới chứ.” Dư Trì cười khẩy, không có hứng nói thêm, “Nếu không còn việc gì nữa vậy con cúp máy.”

Anh cúp máy, Thịnh Li lắc lắc tay anh, “Mẹ anh muốn em trai anh gia nhập giới giải trí hả?”

Dư Trì xoay nghiêng người, cũng dựa vào cạnh bàn thản nhiên đáp ừ: “Ban đầu bà ấy có suy nghĩ này nên gọi cho anh vài lần, muốn anh giúp đỡ nhưng đã bị anh cự tuyệt.”

“Em trai anh đẹp trai không?”

“Không xấu trai.”

“….”

Dư Trì mở Weixin tìm tài khoản của Dư Mạn Kỳ để Thịnh Li tự nghiệm.

Dư Mạn Kỳ rất năng cập nhật, mỗi ngày ít nhất một tin và thường xuyên “PR trá hình” ảnh của Dư Trì. Hôm nay bà đăng hai tin, một tin là hình Dư Trì anh tuấn ngời ngợi trong phim Truy yêu, ngoài ra là một tin khác chụp một cậu bé da hơi ngăm đen đang nằm nhoài trên bàn làm bài tập.

Nói có hơi chạnh lòng, cậu em cùng mẹ khác cha này của Dư Trì lớn lên giống bố, không thừa hưởng lấy chút vẻ ngoài của Dư Mạn Kỳ, đúng là không xấu. Nhưng đặt hai bài đăng cùng một chỗ thì chênh lệch một trời một vực.

Thịnh Li thoát Weixin bỏ điện thoại trên bàn, ngẩng đầu hỏi: “Họ vòi tiền anh hả?”

Dư Trì chẳng buồn gật đầu, cười mỉa nói: “Anh đưa họ ba trăm ngàn tệ, xem như lấy lại tự tôn năm đó.” Anh đã không còn vướng bận chuyện năm xưa bị bán đi với giá ba trăm ngàn tệ nữa, dù gì chuyện đã qua rất lâu rồi. Nói gì đi nữa Dư Mạn Kỳ vẫn là mẹ anh, sau này anh sẽ chu cấp phí phụng dưỡng, chỉ là không muốn gặp bà.

Điện thoại trên bàn đột nhiên reo inh ỏi, Dư Trì lấy điện thoại mở Weixin lên.

Weixin lại có thêm một nhóm chat, trong nhóm chỉ có Hồ Nhất Dương, Dư Trì và Từ Dạng. Nhóm do Hồ Nhất Dương tạo.

Thoạt tiên Hồ Nhất Dương gửi vào nhóm hai tấm hình rồi tới tấp tag tên Dư Trì.

Tấm hình chụp năm ngoái khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Dư Trì sắp xếp thời gian cùng họ đi ăn một bữa, hôm ấy anh đeo chiếc khuyên tai ngôi sao trên tai phải, bị Hồ Nhất Dương gọi là “bê đê” chỉ mang một chiếc.

Khi ấy Từ Dạng kéo anh chụp hai tấm hình, một tấm anh chụp cùng Từ Dạng, một tấm chụp chung ba người.

Trưa nay, tài khoản chính thức của công ty giải trí Hoa Ngu tung một đoạn video Thịnh Li chúc Tết Nguyên Đán vào năm ngoái, trong video Thịnh Li lại mang chiếc khuyên tai ấy, Hồ Nhất Dương xem xong video thì hoang mang tột độ, lật đật lục lại bài đăng năm xưa của Từ Dạng ra đối chiếu, càng xem càng lú.

Hồ Nhất Dương: [@Dư Trì, anh Trì anh nói rõ đi, anh với nữ thần của tui có quan hệ gì? Mối tình đầu của anh có phải là nữ thần nhà tui không?]

Hồ Nhất Dương: [Lúc trước tui gặng hỏi anh nhưng anh không nói, tui nghĩ cô nào mà bí ẩn dữ thần thế!]

Hồ Nhất Dương: [@Dư Trì, tui suy nghĩ nghiêm túc ấy, càng nghĩ càng thấy sai sai, năm cấp ba anh làm gì có tình đầu, chuyện hồi hai tháng thi đại học ấy hả? Lúc đó anh làm trợ lý cho cô ấy, về sau còn gia nhập đoàn phim với tư cách diễn viên, với cái tính cool ngầu lầm lì của anh, ngoài nữ thần nhà tui ra thì còn ai có thể khiến anh rung rinh hở? Tui suy suốt mấy tháng cũng chẳng ngờ tới là nữ thần nhà tui! Nhưng trừ cô ấy ra chắc chắn chẳng còn ai khác.]

Hồ Nhất Dương thấy Dư Trì im re lại liên hoàn tag Dư Trì.

Hồ Nhất Dương: [@Từ Dạng, bro trồi lên nói gì đi, tui không tin bro không biết sự tình.]

Từ Dạng: [Ớ, Nhất Béo bro bình tĩnh nào.]

Hồ Nhất Dương: [Bình tĩnh méo gì nữa, bro nói tui biết có phải thật không đi?]

Một lát sau.

Thịnh Li cặm cụi nhìn màn hình điện thoại Dư Trì, cô cười rộ lên, “Cậu Nhất Béo này dễ thương ghê.”

Dư Trì cười khẩy, gõ chữ: [Phải.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play