Sáng hôm sau, trên đường vội tới trường quay, Thịnh Li nhắm mắt dựa vào ghế nghĩ tới cảnh hôn của ngày hôm nay, Viên Viên tò mò hỏi cô: “LiLi, tối qua chị bảo em gửi cho chị tài liệu Những điều cần biết để lấy lòng LiLi để làm gì vậy?”

Thịnh Li mở mắt, đáp nhẹ tênh: “À, chị sợ anh rể của em không theo đuổi người nữa nên giúp anh ấy một tí.”

Viên Viên: “…..”

“Hai người diễn sâu ghê.” Viên Viên rạo rực trong lòng, nuốt ực một viên đường, chờ mong hỏi, “Thế anh rể nói sao?”

Thịnh Li liếc cô ấy, khóe môi cong cong: “Cậu ấy không trả lời chị.”

Viên Viên: “…”

Thôi được, quả nhiên CP cô ship không đi theo con đường bình thường.



Tới trường quay, Thịnh Li hóa trang xong liền đi nghe Trần Uyên giảng giải, hôm nay chủ yếu quay cảnh trùng phùng giữa Từ Viện và Chu Lạc, đây là một cảnh quay lớn với diễn biến dồn dập và rất khó quay. Trần Uyên nói: “Từ Viện hận Chu Lạc thấu xương, tình yêu của Chu Lạc với Từ Viện là kiểu vặn vẹo, chút nữa Từ Viện giáng cho Chu Lạc một bạt tai phải dùng lực thật mạnh, tí nữa quay thử trước nhé.”

Cảnh bạt tai là cảnh không dễ thực hiện, Thịnh Li và Cảnh Di Minh NG ngót nghét mười lần, cô xuống tay không nổi, sợ mình kiểm soát lực tay không tốt sẽ giáng một cái bạt tai thật lên khuôn mặt Ảnh đế Cảnh. Thấy đã gần đến trưa, Cảnh Di Minh bèn nói: “Thế này đi LiLi, lát nữa em cứ đánh thật.”

Thịnh Li sững ra, đắn đo hỏi: “Vậy có được không ạ?”

Xuống tay chỗ khác còn được, đằng này dùng sức giáng bạt tai thật, vậy thì không chỉ đau thôi mà còn rất khó xử.

Cảnh Di Minh cười xòa: “Đàn ông bọn anh da thô thịt dày chẳng đau mấy đâu, Dư Trì va phải thắt lưng bầm một mảng lớn, cơn đau đó chưa hẳn đã nhẹ hơn bạt tai cậu ấy còn chịu được, cứ xem như anh xả thân vì nghệ thuật đi.” Anh ấy nói tới đây rồi đưa mắt nhìn quanh, “Hôm nay Dư Trì vẫn chưa tới à?”

Trần Uyên nói: “Thắt lưng thằng bé vẫn chưa đỡ, Hoàng tổng không yên tâm nên bảo thằng bé đi chụp X-quang, hôm nay cho cậu ấy nghỉ một ngày.”

Thịnh Li nhíu mày, hôm qua cô còn hỏi Dư Trì phần thắt lưng thế nào rồi, cậu nói không sao. Hai hôm nay quay phim như thường, cô nhìn dáng vẻ thản nhiên của cậu, còn nghĩ chẳng có vấn đề gì.

Có được câu của Cảnh Di Minh, Thịnh Li thả lỏng tâm trạng quay phim, rốt cuộc cũng quay xong trước giấc trưa.

Thịnh Li vừa quay xong liền nhắn tin Weixin cho Dư Trì.

Lúc đó Dư Trì đang trên đường về khách sạn, Hoàng Bách Nham lật tới lật lui kết quả chụp X-quang, chau mày: “Em nhịn giỏi thật, đã bầm như vậy còn không đi kiểm tra, may mà không động tới xương cốt. Nhưng bác sĩ nói chỗ bị thương khá nặng, ít nhất phải nghỉ ngơi vài ngày, hai ngày trước em đã không nghỉ ngơi đàng hoàng rồi, anh đã nói với Trần Uyên, chiều mai em hẵng tới đoàn phim, nghỉ ngơi một ngày rưỡi đi.”

“Không cần, chuyện bé xé ra to.” Dư Trì cảm thấy vẫn chịu đựng được.

Hoàng Bách Nham: “Cũng đã nói rồi thì nghỉ ngơi đi, một năm qua em cũng chẳng có được mấy ngày nghỉ.”

Điện thoại reo chuông, Dư Trì mở ra xem.

Thịnh Li: [Kiểm tra sao rồi? Có ảnh hưởng tới xương cốt không?]

Khóe môi Dư Trì lẳng lặng rướn lên, trả lời: [Không sao, chị yên tâm.]

Thịnh Li: [Sao cậu đi bệnh viện mà không nói với chị một tiếng?]

Dư Trì: [Chúng ta có quan hệ gì, tôi cần gì phải báo cáo lịch trình cho chị?]

Thịnh Li im bặt ngay tức khắc, hóa ra file tài liệu kia của cô chẳng có tí tác dụng nào à? Đã dạy cậu phải lấy lòng chị thế nào rồi mà cậu còn cứng miệng! Thịnh Li hít sâu một hơi, dặn lòng không được tức, cô nhắn lại từng chữ từng chữ một: [Chẳng phải hôm nay chúng ta có cảnh quay sao? Cậu bỗng dưng không tới, ít ra cũng phải báo với chị một tiếng. Dẫu sao đóng cảnh hôn với bạn trai cũ cũng hơi ngượng chứ, chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.]

Dư Trì nhìn chằm chằm chữ “ngượng” ấy bằng nét mặt vô cảm, hóa ra…. đến bây giờ chỉ còn lại sự ngượng ngập thôi ư? Dư Trì đanh mặt nhắn lại: [Sẵn nhắc cho chị, chị với bạn trai cũ còn có cảnh giường chiếu.]

Thịnh Li: “…..”

Cô bị chẹn họng giây lát, vài giây sau mới nhắn lại một câu: [Cảm ơn đã nhắc.]

Bên kia không nhắn lại nữa.

Do một mình cô hết, khiến câu chuyện rơi vào ngõ cụt, còn đẩy cả hai vào tính thế khó xử.

____

Dư Trì bị Hoàng Bách Nham theo sát, ép phải nghỉ ngơi một ngày rưỡi, hai giờ chiều mới tới trường quay.

Phần quay này cậu vẫn để mặt mộc, vì vậy sau khi tới trường quay chỉ cần đổi quần áo và đổi giày là được, thường sau khi cậu tới, nhân viên của bộ phận trang phục sẽ mang quần áo tới ngay, hôm nay cậu đã tới hơn mười phút nhưng quần áo vẫn chưa đưa sang.

Cậu nhìn quanh một vòng, cô gái thường ngày đem quần áo tới cho cậu đang nói chuyện với Thịnh Li.

Tiểu Trần có ấn tượng sâu sắc với cô gái này, bọn họ đã gia nhập vài đoàn phim rồi, có thể nói chỉ cần trong đoàn phim có con gái thì chẳng có ai không thích Dư Trì, nhất là mấy cô gái trẻ, đa phần đều là fan nhan sắc của Dư Trì.

Cô gái này là ngoại lệ, tuy rằng bên ngoài tỏ ra khách sáo, nhưng có đôi khi sẽ lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, Tiểu Trần đã đánh tiếng với Dư Trì, có khi nào cô gái này là antifan không, tức fan nhà đối thủ. Tiểu Trần nói: “Để em đi hỏi.”

“Để anh.”

Dư Trì sải bước về phía đó.



Bên này, Thịnh Li ong ong đầu nhìn cô gái trước mặt, cô đâu ngờ ở đoàn phim này còn gặp phải fan não tàn của Lộ Tinh Vũ.

Một giờ khuya hôm qua, những cuộc gọi liên hồi của Lộ Tinh Vũ kéo cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tên đó rõ ràng đã uống say mèm, vừa nhấc máy đã oang oang mồm: “Chị, có phải chị đã sớm biết rồi không, ban đầu Hà Nguyên Nhậm tiến cử Dư Trì cho Dung Hoa, đáng lẽ người Dung Hoa ký kết là Dư Trì… hahahaha mẹ nó nực cười thật, chị Dung chắc hối hận lắm vì ban đầu không ký với Dư Trì, còn chị? Có phải chị cũng nghĩ vậy không, ban đầu người mà Dung Hoa ký là Dư Trì thì tốt rồi, nếu vậy hai người sớm đã ở bên nhau, đường đường chính chính cùng nhau trưởng thành, hỗ trợ lẫn nhau, chị thích hắn, hắn thích chị, niềm vui nhân đôi nhỉ….”

“Cũng chẳng cần cởi trói CP, buộc chặt nhau thẳng tới già, phải vậy không?”

“Chị không cần trả lời, em biết chắc chị sẽ nghĩ như vậy, dù Dung Hoa không ký kết với Dư Trì thì hai người cũng gặp nhau thôi, mẹ nó còn yêu nhau nữa, chị còn giúp cậu ta chuộc thân, cậu ta giẫm đạp em để trèo lên chị nào có để tâm, chị không thích em huhuhu….”

Lộ Tinh Vũ vừa khóc vừa mắng, cuối cùng Dung Hoa đoạt điện thoại giải thích với cô, Lộ Tinh Vũ vô tình biết chuyện năm đó Hà Nguyên Nhậm giới thiệu Dư Trì cho Dung Hoa.

Lộ Tinh Vũ hỏi Dung Hoa: “Có phải chị hối hận vì không ký với Dư Trì không?”

Dung Hoa trả lời thật lòng: “Thật sự có hơi hối hận.”

Lời này đả kích nghiêm trọng đến Lộ Tinh Vũ, tối đó cậu ta nhốt mình trong nhà uống rượu, sau khi uống say bí tỉ thì đăng Weibo —– Lộ Tinh Vũ V: Thế giới này quá phũ phàng, đm cảm thấy mình sống mấy năm qua thật chẳng có tích sự gì, tôi phải làm sao đây?

Nửa đêm canh ba, tên nhóc này lên hot search.

Dưới bài đăng, fans hâm mộ lòng đau như cắt, bảo cậu tập trung nghỉ ngơi, tiện thể mắng Dư Trì một lượt. Super topic Tinh Thịnh CP réo Thịnh Li tới an ủi Lộ Tinh Vũ, còn có rất nhiều fans CP bất bình chuyện Thịnh Li và Dư Trì đóng chung một phim.

Lúc đó, lượng bình luận và tin nhắn riêng trên Weibo của Thịnh Li tăng đột biến, nào là mắng cô, kêu cô an ủi Lộ Tinh Vũ đi, bảo cô đừng xía vào chuyện của Lộ Tinh Vũ nữa…

Một đêm nhốn nháo, tối qua Thịnh Li chẳng ngủ ngon.

Cô gái trước mặt ở bộ phận trang phục, tầm đâu loanh quanh hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cô nàng xách một cái túi lớn, dè dặt hỏi Thịnh Li: “Chị LiLi ơi, gần đây anh Tiểu Lộ có tới tham ban không? Em không muốn quấy rầy anh ấy, tại em thấy dạo này anh ấy không được vui, em thay mặt fans hâm mộ gửi tặng anh ấy món quà nhỏ, còn viết một bức thư động viên tinh thần.”

Thịnh Li cạn lời luôn: “Quà tặng cậu ấy thì em cứ đưa thẳng cho cậu ấy, không thì khi nào cậu ấy tới tham ban rồi đưa là được mà?”

“Cũng không phải tặng anh ấy hết, còn tặng chị nữa.” Cô nàng thẹn thùng, “Quà fans tặng nhiều không kể xiết, chưa chắc anh ấy có thể thấy được, nhưng nếu gửi chỗ chị hoặc chị đem tới, thể nào anh ấy cũng thấy, hẵng sẽ vui lắm.”

Không đợi Thịnh Li từ chối, cô nàng đã chắp tay khẩn khoản van nài: “Xin chị đấy, chị ơi, bọn em chỉ muốn anh ấy phấn chấn trở lại thôi mà.”

Ánh mắt Thịnh Li lướt ra sau cô nàng, Dư Trì tay đút túi quần, đứng bên ngoài cách hai mét, dửng dưng nhìn bọn họ.

Cô thu lại ánh mắt, nghĩ rồi nói: “Em để đây đi, chị bảo Viên Viên đưa cho cậu ấy.”

Cô nàng còn muốn nói nữa, đắn đo hồi lâu mới giao chiếc túi cho Viên Viên rồi dè dặt bổ sung: “Anh Tiểu Lộ dạo này tội nghiệp lắm, chị an ủi anh ấy nhiều một chút được không chị?”

Thịnh Li bình tĩnh đáp: “Có dịp chị sẽ chuyển lời cho cậu ấy, fans hâm mộ rất quan tâm tới cậu ấy.”

“Làm phiền một chút.” Dư Trì bất chợt lên tiếng.

Cô nàng kia giật bắn mình, lật đật ngoảnh ra sau, khi nhìn thấy Dư Trì mới sực nhớ ra mình còn việc phải làm, cô nàng gượng gạo lên tiếng: “Xin lỗi anh Dư, em không biết anh tới, em mang quần áo tới cho anh ngay.”

Dư Trì bình thản đáp: “Phiền cô nhanh một chút.”

Chờ cô nàng chạy đi lấy quần áo rồi, Viên Viên chợt nhớ cô ấy nói bên trong túi có quà của Thịnh Li, bèn đổ đồ trong túi ra để phân chia quà, mắc công lại đưa quà của Thịnh Li cho Lộ Tinh Vũ.

Lộp cộp ….

Đổ ra xem, thế mà lại có mấy tấm standee chibi trong tư thế thân mật giống hệt người thật, vừa nhìn đã biết là Thịnh Li và Lộ Tinh Vũ, một tấm standee hôn môi trong đó rơi xuống từ trên bàn, nảy vài cái trên mặt đất rồi dừng bên chân Dư Trì.

Thịnh Li: “….”

Viên Viên: “….”

Hai người đồng thời chết lặng, toang thật rồi.

Dư Trì cúi xuống nhìn tấm standee chibi ấy, ngẩng đầu nhìn xoáy vào Thịnh Li hai giây, cười rét lạnh rồi xoay người bỏ đi.

Thịnh Li chống khuỷu tay trên bàn che mặt, cô nàng này không những là fan não tàn của Lộ Tinh Vũ, đm còn là một fan CP cuồng si!

Viên Viên sực tỉnh, phóng tới nhặt tấm hình ấy, nhét vào túi trong tích tắc. Cô ấy vừa nhét đồ vừa mếu máo: “LiLi ơi làm sao bây giờ…. lỗi em, huhuhu…”

Thịnh Li chẳng màng nói gì, cô cũng chẳng biết làm sao nữa.

Chỉ biết rằng, tối nay hai người phải quay cảnh hôn.

Giờ thì hay rồi, sao mà quay đây?

Khoảng thời gian này hai người đã tôi luyện được sự ăn ý, nhưng bị một loạt sự việc trong hai ngày nay phá sạch, Thịnh Li nghĩ tới tấm standee không dám nhìn thẳng kia, kèm với nụ cười lạnh thấu của Dư Trì, nổi khó xử và cơn buồn bực lên thẳng tới đỉnh điểm.

Chỉ một tấm standee, thế mà cô cứ có cảm giác như bị chồng bắt gian.

Chuyện gì tới sẽ tới, chạy đâu cho thoát.



Thịnh Li ôm tâm trạng rối ren đi dặm lại lớp trang điểm, vừa uống một cốc nước ấm thì bị Trần Uyên gọi đi nghe giảng.

Dư Trì cụp mắt xem kịch bản, chuyên tâm nghe giảng, chẳng màng nhìn cô lấy một lần.

Trần Uyên nhìn Thịnh Li: “Cảnh này rất quan trọng, nụ hôn này ban đầu là Từ Viện chủ động, Trình Nam lúc này có phần chống cự, không phải cậu ấy không thích Từ Viện mà là sợ thái độ tùy tiện của Từ Viện, cậu ấy muốn Từ Viện cảm nhận được sự trân trọng, muốn Từ Viện biết rằng, cậu không chỉ muốn lên giường cùng cô mà cậu còn hết sức trân trọng cô. Tuy Từ Viện ở phía chủ động, nhưng lần này cô mang theo tâm thế trao thân mình để đến gần Trình Nam, vì Trình Nam không giống bất kỳ người đàn ông nào, cậu ngay thẳng, chính trực, cô khao khát cậu, nhưng cũng sợ cậu thật sự động lòng với cô…”

“A, vâng…” Thịnh Li gật đầu, nhưng cảm xúc lại có vẻ không đúng.

Trần Uyên bảo hai người thử di chuyển vị trí trước, trông Dư Trì điềm nhiên như không, Thịnh Li vẻ mặt bình tĩnh nhưng nhịp tim không ngừng tăng tốc, kèm theo một chút nao núng và ngượng ngùng, đây không phải là trạng thái của Từ Viện. Lúc thử di chuyển vị trí không cần hôn thật, nhưng hai người vẫn dựa sát vào nhau, đầu ấp má kề, hơi thở không ngừng phả lên mặt đối phương.

Trước khi quay chính thức, Trần Uyên lại nhắc một câu: “Hôn kiểu nút lưỡi, kịch liệt vào.”

…..

Sau khi Từ Viện gặp lại Chu Lạc liền bị anh ta bám theo gắt gao, mặc cho cô đã tát anh ta một phát, bảo anh ta xéo đi. Từ Viện bị bám theo vài lần liền gọi điện mách thẳng với Trình Nam: “Cảnh sát Trình, bao giờ cậu về, có người quấy rầy tôi.”

Khi đó Trình Nam đang ở ngoài làm nhiệm vụ, chẳng thể quay về ngay được.

Vài tiếng đồng hồ sau, Từ Viện nghĩ tới Chu Lạc, lòng bỗng xộc lên tâm lý báo thù.

Sắc trời ảm đạm, Trình Nam về tới lối nhỏ trong con hẻm cũ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng người dựa ngoài cửa, đèn cảm ứng âm thanh vụt sáng theo bước chân cậu. Từ Viện ngoảnh đầu nhìn cậu, khóe môi khẽ rướn lên, “Cảnh sát Trình, tôi đợi cậu lâu lắm rồi.”

Trình Nam chạy vội lên lầu, đứng trước mặt cô nhận lỗi: “Xin lỗi, tôi…”

“Cậu sao thế? Làm gì mà căng thẳng vậy? Vừa lên lầu đã xin lỗi.” Từ Viện nhích sát tới, níu lấy cổ cậu, ngẩng mặt lên chạm vào môi cậu, hơi thở thơm ngát như hoa lan, cất giọng nhỏ xíu, “Không được tránh, đừng tránh….”

Cổ Trình Nam cứng đờ, không ngọ nguậy nữa, nhưng hàng mày khẽ nhíu.

“Cậu đã yêu bao giờ chưa?”

“Chưa.”

“Có từng thích cô gái nào chưa?”

“….”

Yết hầu Trình Nam lăn nhẹ, khàn giọng đáp: “Thích, nhưng…”

“Chị chẳng mắc bệnh gì không sạch sẽ cả, hằng năm đều làm kiểm tra sức khỏe, đừng từ chối chị.” Từ Viện kiễng chân, chầm chầm, chầm chậm đặt môi mình bên khóe môi cậu, đầu lưỡi lướt nhè nhẹ giữa khe hở đôi môi rồi cắn môi cậu, giọng nói trở nên khêu gợi, “Không chê chị bẩn thì hôn chị đi, cảnh sát Trình.”

Hơi thở Trình Nam bắt đầu dồn dập, nhưng cơ thể lại sững ra trong chốc lát mới gấp gáp cúi đầu giữ lấy gáy cô, ép người vào tường, cuồng nhiệt hôn trả.

…..

Tim Thịnh Li đập nhanh kịch liệt, khi đầu lưỡi cậu xâm nhập, người cô như nhũn ra, nụ hôn sâu kiểu môi lưỡi quấn quýt duy trì được vài giây, những cảm xúc thuộc về Từ Viện đã hoàn toàn bị phá vỡ, cô không biết liệu Dư Trì có bị ảnh hưởng không, nhưng cô biết mình đã diễn hỏng cảnh này.

Quả nhiên, Trần Uyên hô: “Cắt!”

Ngay lúc ấy, Dư Trì cắn môi cô một cái mới lịch thiệp buông cô ra, ngoại trừ khóe môi có hơi đỏ thì trông chẳng có gì khác thường. Trần Uyên nói: “Từ Viện, quyền chủ động của cháu bị tước mất rồi, cảm xúc và động tác đều không đúng, lại lần nữa.”

Thịnh Li ngẩng lên nhìn Dư Trì, gương mặt ửng đỏ, cô hít một hơi thật sâu, “Vâng.”

Lúc trước Thịnh Li quay cảnh hôn, ít nhiều gì cũng có hương nước súc miệng hoặc hương kem đánh răng, mùi hương này không dễ khiến con người ta phân tâm. Nhưng nụ hôn vừa nãy, đâu đâu cũng là hơi thở nam tính sạch sẽ tinh khiết của Dư Trì, xúc cảm và hương vị giống hệt những lúc hôn môi trước đây của bọn họ.

Đêm qua ngủ không ngon giấc, nụ cười lạnh thấu vừa nãy của Dư Trì, và đủ loại cảm xúc phức tạp khi cùng đóng cảnh hôn với bạn trai cũ đang không ngừng quấy nhiễu lòng cô, khiến Thịnh Li không tài nào hòa mình vào cảm xúc của Từ Viện, dẫn đến cảnh quay này liên tục mắc lỗi.

Thịnh Li chưa từng có cảnh hôn nào NG vượt quá 6 lần, cô gần như sụp đổ, đây đã là lần thứ 12 NG rồi, mỗi một nụ hôn đều là kiểu hôn kịch liệt, cô cảm thấy khóe môi mình tê rần, càng NG càng hoảng loạn, trạng thái càng lúc càng tệ đi.

May mà trong 12 lần NG có 3 lần là lỗi của Dư Trì, tuy biết con số này so với cô vô cùng khiêm tốn….

Nhưng, tóm lại không ổn chút nào.

Trần Uyên khó hiểu, ông cau mày nói: “Khi trước chú cứ tưởng hai đứa phải ăn ý nhau lắm, thế quái nào mà quay cảnh hôn có thể NG khủng khiếp vậy, Từ Viện, cháu còn chỗ nào vướng mắc sao? Hay là trạng thái không tốt?”

Mặt Thịnh Li đỏ rần, cô xấu hổ đáp: “Cháu… tối qua ngủ không ngon.”

“Xin lỗi đạo diễn.” Dư Trì lướt nhìn Thịnh Li, nói với Trần Uyên, “Trước tiên nghỉ ngơi một lát được không ạ? Cháu nói chuyện với chị LiLi một chút, lần sau nhất định sẽ qua.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play