Dư Mạn Kỳ gượng cười: “Mẹ không yên tâm về con nên đi nghe ngóng ở chỗ mọi người, con không cho chúng ta đến đoàn phim, chúng ta chỉ đành đến tận nơi xem.”

Dư Trì quá hiểu bọn họ, cậu không đủ kiên nhẫn vòng vo mà trực tiếp nói thẳng: “Tôi nói rồi, tôi gia nhập đoàn phim là chuyện của tôi. Tôi không có khả năng hủy hợp đồng, hai người đã ký với Khương Nam những gì, sau khi tôi đóng bộ phim này hai người được hưởng bao nhiêu, đó cũng là chuyện của các người, tôi không quản được. Vì vậy các người cũng không cần dò xét tôi, càng không cần phải cố chấp can thiệp vào chuyện của tôi, năm tôi mười bốn tuổi các người không kiểm soát được, vậy bây giờ tôi trưởng thành rồi, các người muốn kiểm soát cũng vô ích.” Cậu dừng lại một lát, sau đó nhìn Dư Mạn Kỳ, cong môi cười giễu, “Cũng không cần có suy nghĩ làm lành, kể từ ngày bà bán tôi đi, quan hệ giữa chúng ta đã định trước sẽ đi đến bước đường này.”

Sắc mặt Dư Mạn Kỳ ngượng ngập, không cười nổi nữa.

“Sao có thể nói là bán đi được?” Giang Đông Mẫn không nhịn được phải xen vào, cau mày nhìn Dư Trì, “Lúc đó con thích đóng phim nhưng tuổi còn nhỏ, với tư cách là bố mẹ chúng ta ký giúp con là lẽ dĩ nhiên. Khi ấy Khương Nam đưa ra điều kiện rất tốt mà, bởi vậy chúng ta mới ký hợp đồng cho con, sau này phát hiện ra hợp đồng có vấn đề, đó là vì chúng ta không thạo nghiệp vụ, cũng là nạn nhân cả, sao có thể trách chúng ta được? Càng không thể nói là bán đi.”

Năm đó, Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ không hay biết chuyện Hà Nguyên Nhậm đề cử và giới thiệu người đại diện cho Dư Trì, với điều kiện năm đó của Dư Trì, cho dù Dung Hoa không ký thì cậu vẫn có thể ký với một công ty chủ quản khác có năng lực tốt. Cứ cho là không ký với công ty chủ quản đi nữa thì đợi đến lúc cậu thi vào trường nghệ thuật, đó vẫn là một sự lựa chọn tốt hơn, tuyệt đối sẽ không vì một bản hợp mà bị Tinh Tình chôn vùi mười năm trời.

Từ trước tới nay Dư Trì chưa từng nói với bọn họ những điều này, dẫu có nói cũng không còn ý nghĩa, bấy lâu nay Dư Mạn Kỳ không hề quan tâm cậu nghĩ gì. Còn Giang Đông Mẫn, có lẽ việc bán Dư Trì với cái giá ba mươi vạn tệ chính là một điều tiếc hận trong cuộc đời này.

“Tôi chỉ có một người bố, ông ấy chết rồi, ông nghĩ ông là bố của ai?” Dư Trì lạnh lùng liếc nhìn Giang Đông Mẫn.

Giang Đông Mẫn: “Tốt xấu gì tôi cũng nuôi cậu mấy năm, bố dượng cũng là bố, tại sao không tính?”

Kể từ năm mười một tuổi, Dư Trì đã lăn lộn đóng phim ở đoàn phim, dù cậu còn nhỏ tuổi, cần phải nương tựa vào Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ, nhưng những năm đó số tiền sinh hoạt, ăn mặc của cậu còn không tới ba vạn tệ, từ trước đến nay Giang Đông Mẫn càng chẳng quan tâm gì đến cậu, cũng chẳng xem cậu như con, từ đầu đến cuối chẳng qua cậu chỉ là một công cụ.

Dư Trì không tiếp tục nhìn Giang Đông Mẫn nữa mà nhìn sang Dư Mạn Kỳ, bình thản hỏi: “Bà cũng nghĩ như vậy sao?”

Dư Mạn Kỳ không trả lời ngay mà đưa mắt nhìn thoáng Giang Đông Mẫn.



“Bỏ đi, xem như tôi chưa hỏi.”

Dư Trì vô cùng thất vọng, xoay người bỏ đi.

Dư Mạn Kỳ ở đằng sau gọi với theo vài tiếng, nhưng cậu xem như không nghe thấy, bước chân ngày càng nhanh, thoáng chốc đã bỏ xa hai người.

Để mặc Dư Mạn Kỳ và Giang Đông Mẫn, hai người liếc nhau, Giang Đông Mẫn ghét bỏ nói: “Bà là mẹ nó mà không biết dỗ dành nó chút nào sao?”

Dư Mạn Kỳ nhíu mày: “Nó đâu còn là đứa con nít nữa, thà rằng thuê phòng ở bên ngoài cũng nhất quyết không chịu về nhà, bộ chuyện này còn chưa thể hiện rõ thái độ của nó sao? Tôi phải dỗ thế nào?”

Hai người bắt đầu cãi nhau, đến tận khi có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đến can ngăn: “Các người tìm ai?” Khi người đàn ông nhìn thấy khuôn mặt Dư Mạn Kỳ thì chợt bừng tỉnh, “À, bà là mẹ của cậu đẹp trai đối diện nhà tôi đúng không?”

Giang Đông Mẫn lén lút đi theo Dư Trì mấy lần mới biết cậu sống ở đây, nhưng không biết cậu ở tầng nào. Ông ta nhìn người đàn ông trung niên kia: “Anh sống ở lầu mấy?”

“Lầu mười.” Người đàn ông nhìn bọn họ một lúc rồi thuận miệng khuyên giải vài câu, “Con cái lớn cả rồi, có bạn gái thì ra ngoài ở riêng là chuyện bình thường mà, không về thì không về, không cần quản tụi nó chặt như vậy đâu.”

Nói xong thì bỏ lên lầu.

Dư Mạn Kỳ và Giang Đông Mẫn sững sờ tại chỗ, Dư Kỳ có bạn gái?

***

Năm giờ rưỡi chiều tại trường quay, Thịnh Li quay xong một cảnh liền vội vàng đi vào phòng rửa tay, bà dì của cô ghé thăm, suýt nữa đã làm bẩn trang phục diễn. Cô thay đồ xong, cả người ỉu xìu tựa vào phòng nghỉ nghỉ ngơi, Viên Viên rót cho cô một cốc nước đường đỏ, “Chị cần miếng dán chườm nóng không?”

Thịnh Li đón lấy cốc nước thổi vài hơi: “Trời thì nóng, chị lại mặc trang phục diễn dầy từng này. Còn chườm thêm miếng chườm nóng để chị tự bốc cháy luôn hở?”

Viên Viên: “……”

Thịnh Li hỏi: “Dư Trì đâu rồi em?”

“Lúc chiều cậu ấy quay xong thì đi rồi.”

Ngoài cửa có hai người đi ngang qua, vừa đi vừa nói: “Thứ bảy tuần sau là Thất Tịch, cậu nói xem đoàn phim có cho nghỉ phép không? Hay có tổ chức hoạt động gì không ta?”

“Muốn nghỉ thì mơ đi, tụ tập mở tiệc ăn uống thì nghe còn có lý.”

Thất Tịch đó, ngày lễ tình nhân đó, Thịnh Li uống một ngụm nước đường đỏ, cô thầm nghĩ đây là ngày lễ đầu tiên từ khi cô và Dư Trì quen nhau, là một ngày rất đáng để kỷ niệm, theo lẽ thường bọn họ nên ra ngoài ăn uống, hẹn hò. Nhưng mà điều kiện hiện tại không cho phép, hai người chỉ mới ngấm ngầm tán tỉnh ở đoàn phim, bí mật hẹn gặp nhau thôi đã vất vả lắm rồi, ra ngoài hẹn hò ư…. thôi bỏ đi.

Cơ mà mua quà tặng Dư Trì thì quá ư đơn giản, nào là quần áo, túi ví, phụ kiện nè, tha hồ lựa chọn. Những món đồ này đối với Dư Trì mà nói, trước đây có hay không cũng được, nhưng đã tiến vào giới rồi, những thứ này đều là những vật dụng cần thiết.

Cô có thể phối hợp và tạo ra những outfit hoàn chỉnh cho Dư Trì từ đầu đến chân.

Cậu đẹp trai như vậy, dáng ngon như kia, không ăn diện thì lãng phí của trời lắm.

Tự nhiên cô cảm thấy háo hức ghê, thế là lôi điện thoại ra lướt xem những mẫu trang phục theo mùa dành cho nam của một số thương hiệu lớn, cô dựa theo sở thích của mình, sau khi xem tới lui đã ưng ý được mấy bộ rồi gửi hình cho stylist là người quen của cô, nhờ anh ấy mua hộ.

Stylist hóng hớt vài câu: [Mua cho anh Tiểu Lộ hả?]

Thịnh Li: […….]



Khí chất của Dư Trì hơi hao hao Lộ Tinh Vũ, mà trùng hợp đây cũng là những thương hiệu Lộ Tinh Vũ yêu thích, thêm nữa dạo trước hai người cùng nhau lên hot search, chẳng trách stylist lại suy diễn lung tung.

Sau khi suy nghĩ, cô thận trọng trả lời: [Không phải anh ơi, em mua cho cậu em họ ở nhà.]

Uống hết ly nước đường đỏ và đặt quà xong xuôi, Thịnh Li dựa trên ghế vào Weixin ghẹo bạn trai.

Thịnh Li: [Dư Tiểu Trì, cậu lại đi đâu mất tiêu rồi? Vừa diễn xong đã không tìm thấy cậu nè.]

Lúc này Dư Trì đang ngồi trên xe taxi, cậu bình thản nhắm mặt tựa người ở hàng ghế sau, ánh nắng từ cửa sổ thuỷ tinh hắt lên khuôn mặt cậu, nhưng cậu vẫn lặng yên không nhúc nhích, mãi đến khi điện thoại rung lên.

Lúc này cậu mới mở mắt kiểm tra tin nhắn Weixin.

Khoé môi Dư Trì vô thức cong nhẹ, cúi đầu trả lời: [Có chút chuyện phải vào nội thành một chuyến.]

Vào nội thành?

Không lẽ cậu nhóc này đi mua quà cho mình sao?

Thịnh Li lách cách gõ một hàng chữ, nghĩ sao đó lại xoá đi rồi gửi lại một tin nhắn: [Tối nay chị không đi gặp cậu được.]

Dư Tiểu Trì: [Sao vậy?]

Thịnh Li: [Kỳ sinh lý, dì cả í, hiểu không?]

Dư Tiểu Trì: […..]

Dư Tiểu Trì: [Không hiểu.]



Thịnh Li há hốc, không hiểu cái đầu cậu, cậu nghĩ mình là chàng trai ngây thơ chưa trải sự đời à? Cậu là đàn ông đã ăn mặn mấy lần rồi đó! Mặc dù kỹ thuật có hơi kém một xíu…..

Điện thoại lại rung lên.

Dư Trì: [Cũng không nhất thiết phải làm chuyện gì, em chỉ đơn giản là muốn gặp chị.]

Thịnh Li nhìn những lời này, tim cô bất giác mềm nhũn rồi vẫn thiếu nghị lực mà đồng ý.

Mười một giờ tối, Thịnh Li về khách sạn làm vệ sinh tắm rửa, vừa ngã nhoài xuống giường đã muốn nằm im bất động, mệt xỉu, còn đau bụng nữa, cả người không thoải mái tí nào. Cô vẫn không quên lời hẹn với Dư Trì, sau một hồi ngọ nguậy vẫn không muốn nhúc nhích, chỉ có thể mò lấy điện thoại để gọi cho Dư Trì.

Dư Trì vừa về đến nhà, cậu đặt món quà mới mua lên bàn trà thì điện thoại đổ chuông.

Giọng nói yếu ớt của Thịnh Li vang lên trong điện thoại: “Dư Tiểu Trì, tối nay chị đành lỡ hẹn rồi, không được giận đâu đấy.”

“Khó chịu lắm sao?” Dư Trì dịu dàng hỏi, “Em đến xem chị thế nào nhé? Được không?”



Hai người gặp nhau vào ngày 8/6, mà giờ đã gần cuối tháng 8 thì mọi người cũng biết điều gì sắp xảy ra rồi ha, ngay chương sau sẽ có biến luôn!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play