Cậu hơi buồn cười, cúi đầu kề sát tai cô: “Chị à, năm giờ rưỡi rồi.”
Thịnh Li quấn chặt cánh tay cậu, mệt mỏi lầm bầm: “Năm giờ rưỡi thì có liên quan gì tới tôi đâu…”
“Lúc trước chị nói năm giờ rưỡi phải quay về khách sạn, bảo em nhất định phải gọi chị dậy.”
“…..”
“Vậy hôm nay không đến đoàn phim nữa, em bảo Viên Viên giúp chị xin nghỉ.”
Xin nghỉ?
Không đến đoàn phim?
Trong cơn mê man, cuối cùng Thịnh Li cũng đấu tranh giành lại tỉnh táo và lý trí, cô mở bừng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Dư Trì, ý thức ùa về ngay lập tức. Cô không ngượng gì mà đẩy cậu sang một bên, lật mặt như bánh tráng: “Tránh xa chị ra một chút.”
Cô thừ người giây lát rồi bổ sung: “Không đúng, cậu ra ngoài đợi chị, chị gọi cậu hẳn vào.”
Dư Trì chăm chú nhìn cô mấy giây, hiếm khi cậu không vặn lại cô. Cậu nhặt quần áo dưới đất khoác lên người, sau đó đặt quần áo của cô bên cạnh giường, đứng nhìn cô từ trên cao, nói một câu rất gợi đòn: “Chị cần giúp gì thì cứ gọi em.”
Dư Trì ra khỏi phòng ngủ, gài cửa lại.
Thịnh Li nhổm người dậy, cảm giác toàn thân bủn rủn, cô đã thấm thía được hậu quả nghiêm trọng nhường nào khi cùng một chú chó săn mười tám tuổi vần nhau suốt một đêm, không gì khó chịu hơn khi chỉ vừa chợp mắt hơn một tiếng đã bị dựng dậy, nhưng không dậy không được.
Bây giờ cô hối hận ghê gớm, đáng ra phải chọn ngày nào không có cảnh quay buổi sáng cơ.
Vài phút sau, Thịnh Li mặc quần áo chỉnh tề ngồi cạnh giường, cụp mắt nhìn điện thoại gửi cho Viên Viên một tin nhắn, cô cứ nghĩ Viên Viên còn đang ngủ, thế thì cô tự mình về, không nghĩ tới Viên Viên trả lời cô trong chớp nhoáng.
Viên Viên: [Em tới dưới lầu rồi, chị xuống là được.]
Thịnh Li: [Dư Trì gọi em tới hả?]
Viên Viên: [ Ảnh gọi em á, sáu giờ tới nơi rồi, chúng ta phải lẹ lẹ thôi!]
Cổ họng Thịnh Li hơi khàn, cô với lấy cốc nước trên tủ uống mấy ngụm sau đó gọi Dư Trì.
Dư Trì bỏ chìa khoá và điện thoại vào túi rồi đi vào phòng.
Lúc này Thịnh Li thật sự buồn ngủ muốn chết, hai mắt đỏ hoe, ngẩng khuôn mặt uất ức nhìn Dư Trì: “Chị không muốn đi bộ, cậu cõng chị xuống lầu đi.”
Ý cười thấp thoáng nơi đáy mắt Dư Trì, cậu gật đầu, khom lưng ôm cô lên.
Thịnh Li choàng tay qua cổ cậu, vùi mặt vào hõm vai cậu ngáp một cái, ậm ờ nói: “Tận mười lầu lận đấy, cậu tính ôm chị xuống luôn à?”
“Ừm.” Dư Trì thấp giọng trả lời, ôm cô ra ngoài mở cửa, “Chị nhẹ hều.”
“Nghe câu này mát lòng ghê.” Thịnh Li khoái gần chết, cô thò móng vuốt ra vần vò trên đầu cậu, cửa sổ nhỏ trên lối đi để mở, cô bị một cơn gió sớm tinh mơ phất qua làm cả người tỉnh táo hẳn, trong đầu cô lại ùa về không ít mảnh ký ức thẹn thùng nào đó, cô nói không chút kiêng dè, “Cũng đúng thôi, bạn trai của chị trẻ trung thể lực tốt, đẹp trai nè, dáng ngon nữa, phần cứng (*)…..”
(*) Phần cứng: mọi người hiểu theo kiểu “trong tối” nhaaa hí hí
“Chị à, đừng có khoác lác.” Dư Trì khựng bước cúi đầu nhìn cô, nụ cười trên môi lúc ẩn lúc hiện.
Thịnh Li: “…..”
Cô nhắm chặt mắt, úp mặt vào hõm vai Dư Trì giả chết.
Còn chưa tới sáu giờ sáng, tiểu khu vẫn đang say giấc nồng, bốn bề tĩnh lặng trống trãi không người, một chiếc SUV đen đỗ dưới lầu.
Viên Viên vừa nhìn thấy đèn cảm ứng âm thanh ở lối đi sáng lên thì nhảy tót xuống xe.
Khi Dư Trì bế Thịnh Li ra, cô nàng đứng ngây ngốc cạnh xe, đợi hai người đi tới trước mặt mới hoàn hồn lại, lắp bắp nói: “Ờ thì, LiLi…. chị, chị có sao không?”
Mặt Thịnh Li hơi đỏ, đáp một tiếng không sao rồi đẩy nhẹ Dư Trì: “Thả chị xuống.”
Xe là chạng vạng hôm qua Viên Viên mượn của đoàn phim, trước giờ chiếc xe này vẫn luôn đỗ trong hầm xe, thường ngày rất ít khi dùng tới, Viên Viên vịn cớ xe của bọn họ gặp trục trặc nên mượn dùng một đêm.
Một chiếc SUV bình thường, so với chiếc xe bảo mẫu của Thịnh Li thì khiêm tốn hơn rất nhiều, sẽ không thu hút sự chú ý của mọi người.
Dư Trì đặt Thịnh Li xuống, Viên Viên lén lút nhìn cậu một cái, đó giờ cô luôn công nhận Dư Trì đẹp trai, nhưng lúc trước cô không hề nghĩ cậu ấy sẽ trở thành bạn trai của LiLi.
Hồi ấy cảm thấy cậu mới mười tám tuổi, còn quá nhỏ.
Bây giờ cậu đã khác xưa, trông càng gợi cảm và hấp dẫn.
Viên Viên hắng giọng: “Chúng ta phải nhanh lên.”
Bình minh dần ló dạng, bầu trời xuất hiện một tia sáng mỏng manh, mảnh trăng khuyết lặng lẽ đi ở góc trời. Chẳng rõ tia sáng ấy bắt nguồn từ ánh nắng hay ánh trăng,dịu dàng bao phủ lên thân hình Dư Trì, đến cả đường nét cũng trở nên nhoè đi. Cậu ung dung đứng đút tay vào túi quần, dáng người cao dong dỏng, phía sau là một toà nhà cũ kỹ, thoạt nhìn tựa như một cảnh phim điện ảnh cổ kính vương nét diễm lệ.
Thịnh Li tựa vào ghế dõi theo Dư Trì ngoài cửa sổ, ánh mắt như xoáy vào khung cảnh ấy.
Bốn mắt nhìn nhau, cõi lòng nảy sinh một cảm giác mơ màng tựa như đang đóng một thước phim trong bộ phim điện ảnh: Ngày ấy tháng ấy năm ấy, cô yêu chàng thiếu niên lạnh lùng anh tuấn, thong dong tự tại ấy. mối quan hệ ấy không mấy “chính thức”, sau một đêm mây mưa, hai người rời xa nhau vào một buổi sớm ban mai.
Sự gắn bó mật thiết mãnh liệt này tựa như rượu mạnh bốc chậm, nhắc nhở Thịnh Li rằng cô đã cùng thiếu niên trước mặt làm những chuyện thân mật nhất thế gian.
Lòng cô bịn rịn lưu luyến, cô không muốn rời đi.
Viên Viên bên cạnh đột nhiên thở ra một câu: “Anh, anh rể, tạm biệt.”
Dư Trì: “…..”
Thịnh Li: “…….”
Sau khi xe lăn bánh.
Lúc này cô mới thôi ngơ ngẩn, sau khi khôi phục tinh thần thì ngoẹo đầu hỏi Viên Viên: “Vừa nãy em gọi Dư Trì là gì?”
Viên Viên vô tội chớp mắt: “Anh rể đó, lúc trước chị nói nếu em bằng lòng thì gọi cậu ấy là anh rể còn gì?” Nói xong còn oán thán nhìn cô như khuê nữ, “Bọn chị đã… đến nước này rồi, em còn không đổi xưng hô thì khác gì một con nhỏ không biết điều chứ?”
Thịnh Li: “….”
Viên Viên thật sự là một cô nhóc lanh lợi.
===
Chương này cũng như các chương về sau, mình sẽ để xưng hô giữa Thịnh Li và Dư Trì là “Chị-cậu” hoặc “Chị-em” tuỳ ngữ cảnh nhé.