"Tỉnh?"

Bên trong tẩm điện chỉ châm vài cây nến, thấy người tỉnh lại, Lam Trạm thả lỏng lời nói. Hắn phất phất tay, vài tên nội thị liền đi châm nến bên ngoài rồi mang đồ rửa mặt tới.

Ngụy Anh gắng gượng ngồi dậy, cảm thấy cả người giống như sắp tan ra. Lam Trạm lót một cái gối mềm vào sau lưng Ngụy Anh, muốn hắn thoải mái một chút. Sau khi rửa mặt xong, Lam Trạm nói: "Đói bụng đúng không, đã ngủ một ngày rồi."

Hắn nhận lấy bát cháo trong tay người hầu, thử độ ấm, cẩn thận múc một muỗng đưa tới bên miệng Ngụy Anh. Tổng quản có chút kinh ngạc, hình như bệ hạ..... trước nay chưa từng chăm sóc ai như vậy. Hắn âm thầm hiểu rõ thánh ý*, ít nhất là trước mắt không thể đối xử không tốt với vị Ngụy công tử này.

*Thánh ý: Ý vua.

Chỉ là, hoàng đế hạ mình hầu hạ, Ngụy Anh lại không giống như có cử chỉ cảm kích. Hắn mím chặt môi không chịu uống. Sắc mặt Ngụy Anh vẫn có chút tái nhợt, Lam Trạm bỏ cái muỗng bạc xuống, nói: "Làm sao, sợ cháo có độc?"

Ngụy Anh không đáp lời, trong mắt lại rõ ràng có ý này.

Trong điện lập tức yên tĩnh, đám nội thị đều cúi đầu, cho là Lam Trạm sẽ tức giận. Ai ngờ Lam Trạm chỉ bưng chén lên, tự uống một miếng, nhàn nhạt nói: "Có thể uống."

Ngụy Anh rũ mắt, hắn đương nhiên hiểu, nếu Lam Trạm muốn giết hắn không cần phải xuống tay từ thức ăn. Lần này thử chẳng qua chỉ muốn xem một chút, giới hạn chịu đựng của Lam Trạm với hắn là gì. Tuy là vật trong tay Lam Trạm nhưng không nghĩ cúi đầu nghe lệnh, làm người đắn đo.

Áo ngủ trên người Ngụy Anh buộc chặt, đây là đêm qua mình tự tay thay cho hắn. Rốt cuộc đêm qua vẫn là bản thân có chút quá mức, Lam Trạm không tính toán Ngụy Anh vô lễ, kiên nhẫn múc một muỗng cháo lần nữa, đút cho Ngụy Anh.

Lúc này Ngụy Anh ăn đã tỉnh táo một chút. Chỉ là mới ăn nửa chén cháo, hắn liền không muốn ăn nữa.

Lam Trạm thở dài, thảo nào người này lại nhìn mảnh khảnh như vậy. Hắn bỏ chén trong tay xuống, gọi người mang thuốc lên.

"Thái y nói sức khoẻ ngươi không tốt, cần dùng thuốc điều trị."

Ngụy Anh trầm mặc, sức khoẻ hắn như thế nào hắn là người rõ ràng nhất, vẫn luôn dùng thuốc điều dưỡng.

"Trong này, có cái gì?" Giọng của hắn có chút mất tiếng, thái y nhìn sắc mặt Lam Trạm, cân nhắc một chút rồi trả lời.

Ánh mắt Ngụy Anh hơi loé, cùng phương thuốc hắn hay dùng không khác biệt lắm, chỉ nhiều thêm vài thứ thuốc bồi bổ khí huyết. Hắn nhìn chằm chằm chén thuốc tối om kia chốc lát, cuối cùng uống cạn.

Vị đắng quen thuộc, cũng may đã sớm là thói quen.

Lam Trạm chọn một viên đường bạch nha, đưa tới bên miệng Ngụy Anh. Ngụy Anh khó hiểu, Lam Trạm nhét đường vào trong miệng hắn, cười nói: "Ngọt."

Đường tan ở trong miệng, thật sự ngọt. Chẳng qua đường do quân chủ địch quốc đưa cho, cho dù như thế nào cũng không thể nhận.

Uống xong thuốc, cung nhân liền thu dọn đồ đạc, biết điều mà lui xuống. Lam Trạm ngồi xuống cạnh giường, hai người im lặng một trận, Lam Trạm nói: "Đêm qua chịu không nổi cũng không chịu nói, vì sao phải cậy mạnh.*

Ngụy Anh ngước mắt lên nhìn một cái, không nói. Chuyện hôm qua hắn không muốn nhớ lại, quân vương trẻ tuổi ôm lấy eo hắn, đùa nghịch qua lại. Trên người hắn toàn là dấu vết Lam Trạm để lại. Tới cuối cùng, hắn bị Lam Trạm bức* đến khóc nức nở.

*Bức: bức bách, ép buộc.

Lam Trạm cũng là lần đầu. Khi Ngụy Anh đau đến mức rơi vài giọt nước mắt làm cho hắn có chút chân tay luống cuống, ôm người trong ngực dỗ rất lâu. Hắn đối với Ngụy Anh vốn chỉ là nổi lên chút tâm tư trêu đùa, muốn nhìn một chút Ngụy công tử trong lời đồn đến cuối cùng có bộ dáng ra sao.

Bệnh tật ốm yếu là thật, làm người rung động cũng là thật.

Hai người lại không nói chuyện.

Đêm đã khuya, Lam Trạm sai người tắt nến, cũng lên giường. Ngụy Anh dựa vào trong sườn ngủ, thấy Lam Trạm chỉ nằm xuống, không có hành động gì mới nhẹ nhàng thở ra.

Trước mắt hắn bị nhốt ở trong cung, hoàng đế đối với hắn chẳng qua chỉ là nhất thời mới mẻ, nghĩ chắc cũng chẳng lâu dài. Tĩnh Ninh thành bị phá, một mạch Giang thị đều bị tù trong cung nghiêm ngặt trông giữ. Khánh Quốc chẳng quan tâm bọn họ, Cô Tô chặt đứt mối liên hệ của họ với bên ngoài. Hôm qua lúc mình bị đưa đi, thiếu chút nữa Giang Trừng đã đánh nhau với người trông coi. Cũng không biết hiện tại bọn họ thế nào, có lo lắng cho mình hay không. Đang suy nghĩ kế sách, cơ thể lại bỗng nhiên bị người vặn qua.

Lam Trạm ôm người vào lòng ngực, nhịn không được hôn lên môi Ngụy Anh, nói: "Nghĩ cái gì vậy?"

Ngụy Anh không muốn để ý hắn, xoa xoa tóc Ngụy Anh, Lam Trạm lại nói: "Người bên cạnh ngươi đều gọi ngươi là gì?"

Nói ra thật xấu hổ, đều đã ngủ cùng nhau trên một cái giường, hắn còn chưa có nghiêm túc hỏi tên Ngụy Anh. Ngụy Anh như cũ không để ý hắn, với hắn mà nói, bọn họ là người xa lạ đối địch thôi.

Lam Trạm thở dài: "Được rồi, ngươi không nói, ngày mai ta đi hỏi người Giang gia một chút."

Trăng tròn treo cao, rát vàng mặt đất. Quân vương trẻ tuổi nhìn qua có chút vui mừng, nhỏ giọng nói: "A Tiện..... Vậy về sau trẫm sẽ gọi ngươi là Tiện Tiện."

Ngụy Anh chán nản, biết không tránh được Lam Trạm, liền nhắm mắt ngủ. Lam Trạm nhẹ nhàng hôn vào giữa trán hắn, không thể nói rõ cảm xúc dưới đáy lòng mình.

"Tiện Tiện." Hắn lẩm bẩm nói: "Sau này ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt."

- -----

Trạm: Không chịu nổi cũng không nói với ta, đáng thương không.

Tiện (coi thường): Nói với ngươi có tác dụng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play