Cẩm thạch trắng xây thành bể tắm tinh xảo, đẹp và quý giá. Vài tên cung nhân sau chuẩn bị tốt mọi vật, liền nhỏ giọng lui ra.

Khoé miệng Ngụy Anh gợi lên một độ cung trào phúng, hiện giờ người là dao thớt, ta là cá thịt, hắn làm sao có thể lựa chọn. Từ từ tự cởi quần áo, đem toàn bộ cơ thể ngâm trong bể tắm. Nước ấm áp bao bọc, Ngụy Anh bỗng cảm thấy bản thân mệt mỏi quá. Giống như cứ chìm xuống như vậy, cũng tốt.

Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục suy nghĩ.

Trong bể tắm quay lại yên lặng.

Trong phòng bên cạnh, Cao công công rót cho tổng quản một ly trà, muốn hỏi một vài chuyện. Bệ hạ kế vị mấy năm, đây là lần đầu tiên triệu hạnh* người, lại còn xuất thân từ Khánh Quốc, làm cho bọn họ có chút không rõ đường đi. Vẻ mặt tổng quản khó lường, nói: "Theo ta thấy, ngươi cũng không cần phí sức làm việc kia."

*Triệu hạnh: đại khái chắc là muốn thị tẩm người.

Hắn ung dung thong thả uống ngụm trà, nói: "Bệ hạ có lệnh, tất cả quy củ khi thị tẩm đều không cần để vị công tử kia học."

"Này......"

Cao công công muốn nói lại thôi, hạ thấp giọng nói: "Vị công tử bên trong kia...là địa vị gì?"

Tổng quản lại không muốn nhiều lời nữa, nói: "Ngươi hầu hạ tốt là được. Còn lại, đừng quản nhiều."

Cao công công gật đầu, luôn miệng đồng ý.

Thật lâu sau, mặt nước yên tĩnh bị phá vỡ. Ngụy Anh đứng dậy, nhìn trên bình phong treo một bộ áo ngủ màu trắng, cười tự giễu. Cứ thế chết ở trong hậu cung hoàng đế Cô Tô, quá không đáng giá.

Tĩnh Ninh thành bị phá, nhưng bá tánh còn ở. Không nghĩ tới cuối cùng vậy mà chỉ có thể dựa vào lớp da này giữ được mình.

Lúc Lam Trạm trở lại tẩm điện liền nhìn thấy Ngụy Anh mặc một bộ bạch y, yên tĩnh ngồi bên giường. Tóc đen rời rạc, hắn hơi hơi cúi đầu, đẹp như một bức hoạ. Ánh nến nhu hoà chiếu rọi, người ban ngày quật cường, bây giờ thoáng mang theo hai phần dịu ngoan.

Đem người ôm ở trên đầu gối, Lam Trạm cúi người, hôn lên môi Ngụy Anh. Trong mắt Ngụy Anh hiện lên chút hoảng loạn, chân tay có chút luống cuống. Lam Trạm lại là không thầy dạy cũng hiểu, không nhanh không chậm mà hôn Ngụy Anh, trấn an cảm xúc hắn.

......

Áo ngủ đơn bạc* bị cởi bỏ, quần áo chảy xuống, cả người đều hiện ra ở trước mặt quân vương.

*Đơn bạc: ít ỏi, đơn sơ.

........Bị người tách ra, không thể phản kháng.

"Ngươi..... Ngươi tắt nến đi."

Trong thanh âm Ngụy Anh đã mang theo chút nức nở. Tuy là tâm tính cứng cỏi, nhưng chung quy hắn chỉ là thiếu niên chưa kịp nhược quán*. Lam Trạm hôn trấn an hắn, theo lời tắt nến.

*Nhược quán: 20 tuổi.

......

Đã qua giờ Tý, quân vương trẻ tuổi vẫn không có ý dừng tay.

*Tý: 23 giờ-1 giờ sáng.

......

Hoàng hôn ngày thứ hai, người trên long sàng* vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Dưới chăn gấm, trên người Ngụy Anh vẫn còn dấu vết hoan ái đêm qua. Nhớ tới tiếng khóc nhỏ hôm qua, tâm Lam Trạm không tự chủ được mềm vài phần. Thái ý cách một màn che, nơm nớp lo sợ bắt mạch cho Ngụy Anh.

*long sàng: giường của vua.

Lam Trạm ngồi ở trước giường, cả giận nói: " Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Sao người còn chưa tỉnh?"

Hắn rất ít khi có sắc mặt như vậy, thái y ổn định tâm thần, sợ hãi nói: "Hồi bệ hạ, dựa theo mạch tượng vừa xem, thân thể vị công tử này từ trước tới nay đều yếu ớt."

Thấy ánh mắt Lam Trạm cành ngày càng lạnh, thái y lắp bắp tiếp tục nói: "Lại thêm gần đây vị công tử này suy nghĩ quá nhiều, thân thể ngày càng suy nhược. Hơn nữa đêm qua......"

Sắc mặt thái y muốn nói lại thôi, Lam Trạm nhắm mắt, nói: "Trẫm đã biết, ngươi chữa tốt cho hắn là được."

Thái y nhẹ nhàng thở ra, rồi lại nói: "Thần cả gan... thường ngày vị công tử này sợ là vẫn luôn dùng thuốc điều trị, tùy tiện nấu thuốc sẽ ảnh hưởng đến dược tính*, không biết..."

*Dược tính: tác dụng của thuốc.

Lam Trạm ngưng mi, gọi cung nhân tới, trầm giọng phân phó: "Phái người đi Giang thị hỏi một chút, lúc trước hắn dùng thuốc gì.

Cung nhân lĩnh mệnh ra ngoài, Lam Trạm lại nói: "Có cách nào làm người tỉnh trước không?"

Thái y cung kính nói: "Trước đó thần sẽ kê cho công tử một phương thuốc bổ."

Lam Trạm nhàn nhạt lên tiếng, thái y như được đại xá, tự đi ra ngoài kê thuốc. Lam Trạm nhìn người trên giường sắc mặt tái nhợt, đêm hôm đó qua đi, rất nhiều việc hình như đều không giống. Không rõ chỗ nào thay đổi, chỉ là hắn cảm thấy, bản thân đối với người trên giường, hình như trách nhiệm nhiều hơn.

Ước chừng sau nửa canh giờ, thuốc nấu xong liền được bưng lên. Chỉ là Ngụy Anh vẫn hôn mê, có chút khó khăn. Lam Trạm nâng Ngụy Anh dậy, để hắn tựa vào ngực mình, miễn cưỡng đút được nửa chén thuốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play