Tôi có thói quen vừa đi ngủ vừa nghe nhạc
Buổi sáng tôi thường thức dậy với headphone vẫn còn đeo trên tai.
Tôi không nhớ rõ cho lắm nhưng đêm kia tôi thấy khó ngủ.
Thường thì đặt đầu xuống gối là chỉ mười phút sau tôi đã mất hết ý thức.
Và bạn biết đôi khi tim bạn đập nhanh khi bạn không ngủ được chứ?
Tôi không biết tại sao nhưng tôi có thể cảm thấy tim tôi đang đập điên dại trong lồng ngực.
Được rồi, nghe chút nhạc nào! Tôi nghĩ. Tối nay tôi sẽ nghe nhạc rock để đổi khẩu vị.
Có thể cuối cùng tôi sẽ càng tỉnh hơn, nhưng chả sao! Tôi thức đến sáng cũng được mà. Không có vấn đề gì hết.
Tôi bật chế độ xáo trộn trên dàn loa và thưởng thức nhóm nhạc yêu thích của tôi.
Nhưng khi tới bài hát tôi không thích tôi đều đảo nhanh qua.
Thế nên dùng chế độ xáo trộn cũng vô ích…
Sau một lúc thì tôi bắt đầu lim dim.
Một vài bài hát trôi qua mà tôi không biết. Thôi kệ, tôi cứ ngủ như thế này. Tôi quá lười để nhúc nhích.
Thỉnh thoảng khi tôi mở nhạc lúc đang ngủ, tôi mơ thấy ca sĩ đang hát bài hát đó.
Ước gì đó không phải là mơ…
Nhạc vẫn tiếp tục phát…
Một khoảng lặng dài. Hết rồi sao?
Tôi kiểm tra màn hình. Thời gian ghi 1 phút 55 giây, sau chuyển thành 56 giây; nhạc vẫn còn đang chạy mà.
Bộ tôi có bài hát này hay sao? Tôi không hề nhớ.
Rồi tai tôi nghe được một âm thanh yếu ớt.
Đó là âm thanh dễ chịu của gió làm bạn tưởng tượng đến cánh đồng cỏ rộng lớn.
Có ai đó đang đi về phía tôi.
‘Xin chào.’
Đó là giọng nói của một cô gái.
Cô ấy thật xinh xắn.
Tôi có thể tưởng tượng được hình dáng cô ấy chỉ bằng cách nghe giọng nói.
‘Xin chào. Oneh-san (chị)?’
Giọng nói đó đang nói chuyện với tôi sao?
Tôi đáp lời cô ấy trong đầu.
‘Xin chào. Em bao nhiêu tuổi rồi?’
Cô gái trả lời:
‘Em mười bảy tuổi. Thật vui vì em đã có bạn bè.’
‘Ồ, chị hơn em năm tuổi! Cho chị biết tên em đi! Chị là Kumiko. Hân hạnh gặp được em.’
Tôi cảm thấy ấm áp khi nghe cô ấy nói chữ “bạn bè”
‘Em là Atsumi. Chị viết chữ “biển ấm” bằng tiếng Hán và đọc nó là “Atsumi”. Em gọi chị là Kumiko Oneh-chan được chứ?
‘OK! Thế thì chị sẽ gọi em là Ah-chan.’
Chúng tôi nói về nhiều thứ.
Về tôi, và về Ah-chan…
Ah-chan cũng kể cho tôi về vấn đề của cô ấy.
Có vẻ như cô ấy không hòa thuận với bố cô.
Rồi tôi bất ngờ hỏi:
‘Ah-chan, em làm gì ở đây vậy?’
‘AAAAAAAHHHHHaahhhhhhAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHH’
Tiếng hét vang lên trong tai tôi. Không, không, không!
Cứ như là tiếng hét của ai đó đang đau đớn sắp chết vậy. Nỗi kinh hoàng lôi tôi về thực tại.
Tôi phải tháo headphone ra…..nhưng, tôi không thể???
Tiếng hét đang làm tôi kiệt sức…..AAHH tôi yêu cái headphone Aahhh tôi luôn đeo headphone trên tai AAHH tôi không biết có gì vui nhưng tôi không thể ngừng mỉm cười. Mọi người xung quanh đều bảo tôi điên rồi. Họ luôn nói tôi có gì đó lạ và cuối cùng bây giờ tôi đã bị tâm thần AAAAAHHH tôi không quan tâm họ nói gì. Bởi vì Ah-chan đang ở với tôi AAAAAAHHHHH ở đây cảm giác thật tuyệt AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHH HHHHHHHHHHHHHHHHH