Có một cô gái trẻ tên K sống với bà và ba mẹ. Người bà từng rất tử tế, nhưng kể từ khi bà nằm liệt giường vài năm trước, tính cách của bà thay đổi hoàn toàn, và bà thường liên tục phàn nàn và nhận xét ác ý với mẹ của K, người chăm nom bà. Bà của cô thường nói, “Tao biết chúng bây đều mong tao chết sớm.”. Cả nhà cô đều phát ngán phải nghe những lời lẽ đó rồi cuối cùng họ bắt đầu hi vọng rằng bà sẽ mau chóng chết thật.
Dần dần gia đình bắt đầu ít quan tâm tới bà hơn, và chất lượng đồ ăn ngày càng tệ, kết quả là bà nhanh chóng yếu đi ngày qua ngày. Bây giờ bà hầu như không cử động được, trở thành một vật biết thở trên giường. Quá rõ ràng với mọi người rằng bà chẳng còn sống lâu được nữa.
Lúc này phòng của K ở trên tầng hai (tầng một tính theo nước Anh) và một đêm cô đang ngủ thì bất thình lình nghe thấy tiếng còi xe vang bên ngoài. K cố phớt lờ nhưng lát sau nó lại vang lên. Tiếng còi cứ vang vọng làm cô không ngủ nữa mà bực bội kéo màn cửa để nhìn ra ngoài, tự hỏi ai có thể làm cái việc quấy rối xã hội vào đêm như thế này.
Thứ cô thấy làm cô rùng mình. Có một cái xe tang đang đậu trước nhà cô. Cô không thể chắc rằng có người ở trong đó hay không, và động cơ có vẻ không hoạt động. Nó đứng yên ở đó.
K hoảng sợ, chạy về giường và kéo chăn lông chùm kín đầu. Cô run rẩy nhưng chẳng có chuyện gì nữa xảy ra và suốt cả đêm mọi chuyện rất yên tĩnh.
Khi trời sáng K hỏi bố mẹ rằng họ có nghe thấy tiếng còi đêm qua không. Họ bảo không. Thật khó tin là tiếng còi lớn như vậy mà họ không để ý, nhưng trông họ không có vẻ đang nói dối, mà cũng chẳng có lí do gì phải làm vậy. Cô tự hỏi có phải chiếc xe tang tới vì bà của mình không, vì đó là lời giải thích hợp lí duy nhất. Bà của cô, tuy nhiên, vẫn “ổn.”
Đêm đó chiếc xe tang lại tới nhà cô nữa, và đêm tiếp theo cũng vậy. Lúc đầu K cố gắng lờ đi nhưng vì lí do lạ lùng nào đó tiếng còi không ngừng vang trừ khi K nhìn ra cái xe tang từ cửa sổ phòng ngủ. Đêm này qua đêm nọ việc y hệt vẫn diễn ra khiến K trở nên vô cùng lo lắng và kinh sợ.
Vào đêm thứ bảy kể từ khi nó bắt đầu, bố mẹ K phải ra ngoài cả ngày. K muốn đi với họ nhưng phải có người ở lại trông bà. Cũng vì họ biết rằng tinh thần của K đang không ổn định họ nửa bắt buộc cô ở nhà và đi một mình.
Để cố gắng tống khứ nỗi sợ trong đầu, K xem chương trình hài trên TV càng nhiều càng tốt. Cô sợ phải tới gần phòng của bà và thậm chí không mang bữa trưa lên dù biết rằng đó là nhiệm vụ của mình.
Bố mẹ cô đã bảo rằng họ sẽ về nhà lúc chiều muộn nhưng đã tối mà vẫn không có dấu hiệu nào của họ. Rồi cũng qua nửa đêm, và thời điểm cái xe tang thường xuất hiện đang đến càng lúc càng gần. Nhưng vẫn chưa nghe tin gì từ bố mẹ cô, không có cả một cuộc gọi cấp tốc.
Rồi cô nghe thấy âm thanh quen thuộc của tiếng còi bên ngoài. Lúc này K đang ở dưới lầu nhưng cô không dám nhìn cận cảnh nên lên lầu và nhìn từ phòng ngủ như mọi khi.
Nhưng thứ cô nhìn thấy từ cửa sổ không phải cảnh tượng thường ngày.
Từ bên trong xe tang, bình thường vẫn đứng yên, vài người đàn ông mặc đồ đen bước ra, và họ đang đi qua cánh cổng. K hoàn toàn hoảng loạn.
Rồi cô nghe thấy tiếng chuông cửa dưới lầu.
Chuông cửa vang lên một hồi, cho tới khi bị thay thế bởi tiếng gõ cửa nhẹ sau ngày càng lớn và gấp rút.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!!!
K thấy mình có thể chết vì hoảng sợ. Một ý nghĩ nảy ra trong đầu rằng có thể cô đã quên khóa cửa trước. Cô càng nghĩ thì càng thấy chắc chắn rằng mình đã quên thật.
K nhảy dựng và chạy xuống lầu với tất cả sức lực.
Nhưng vài giây trước khi cô chạm tới cửa trước, điện thoại dưới cầu thang bắt đầu reng.
Cửa vẫn tiếp tục đập. K không thể nhúc nhích; tất cả những gì cô muốn làm là bịt tai lại và hét. Nhưng thay vào đó cô cầm lấy ống nghe.
“Alô?Alô?Alô?”
“Alô. Đây có phải là số của ông__ không?”
Một giọng đàn ông nhẹ nhàng đến bất ngờ.
“Cảnh sát đây. Tôi muốn cô bình tĩnh lắng nghe. Mới đây ông và bà__ đã gặp tai nạn bi thảm và qua đời. Tôi cho rằng cô là con gái họ, phải không? Alô? Alô…?”
K quá choáng váng để nói hay làm gì. Kì lạ thay, tiếng đập cửa dai dẳng đã đột ngột dừng lại.
K bắt đầu nghĩ; có lẽ xe tang tới để đưa ba mẹ cô đi chăng? Không phải là bà của cô?
Thật ra thì, bà của cô có ỔN không?
Ngay lúc đó K thấy ai đó vỗ nhẹ lên vai.
K quay lại, và bà của cô, người được cho là không thể tự di chuyển được, đang đứng ngay sau cô.
Và bà của K mỉm cười và nói,
“Mày cũng phải đi luôn.”