Câu chuyện này có lẽ sẽ không giống như nhiều người mong đợi.

Chắc hẳn ai cũng nghĩ nếu một người được quay về lúc mười tuổi - nhưng với ký ức của năm hai mươi tuổi, thì người đó chắc chắn sẽ tận dụng ký ức đó, phải không? Dựa trên kinh nghiệm và bài học của lần thứ nhất, thì làm lại lần thứ hai sẽ dễ dàng tốt đẹp hơn nhiều.

Thế nhưng chuyện xảy ra với tôi, ờ, có thể nói là hoàn toàn ngược lại. Giờ nghĩ lại, tôi có lẽ đã làm những chuyện ngu ngốc. Vô cùng ngu ngốc.

Khi tôi biết thời gian cuộc đời tôi đã bị vặn ngược lại 1 thập kỷ, tôi đã nghĩ rằng "Mình có cần đâu!"

Sự thật là tôi rất thỏa mãn với cuộc sống của mình. Tôi có một cô bạn gái dễ thương, may mắn có được rất nhiều bè bạn, vào được một trường đại học tốt, có một tương lai sáng lạng trước mắt.

Cơ hội làm lại từ đầu lẽ ra phải được dành cho ai đó thất vọng não nề với cuộc sống của họ chứ, tôi nghĩ. Vì vậy, tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Ý tưởng của tôi là lặp lại tất cả những gì tôi đã làm từ cuộc đời thứ nhất trong cuộc đời thứ hai này. Cho dù tôi biết tất cả những sai lầm tôi sẽ mắc phải, tôi vẫn quyết định sẽ lặp lại y hệt như cũ. Chỉ có như vậy thì mười năm quay ngược này mới trở thành vô nghĩa.

Trong đầu tôi có tất cả những tai nạn hay thảm họa, tất cả những khủng hoảng hay những biến đổi sắp tới, nhưng tôi vẫn kín miệng. Tôi sẽ bắt chước cuộc đời thứ nhất thật hoàn hảo.

Cơ hội thứ hai của tôi bắt đầu từ Giáng sinh năm tôi mười tuổi.

Sau khi nhận ra mình đã quay ngược thời gian, tôi để ý thấy có một túi giấy đựng máy Super Nitendo cạnh giường. Phải rồi, hồi đó mình thèm có một bộ lắm.

Trong cái túi có cả băng game nữa. Mượn từ trong game, thì có thể nói rằng tôi vừa "ăn" được một cái New Game Plus.

Tôi lau nước đọng trên cửa kính mờ sương bằng ống tay pajama. Bên ngoài vẫn còn tối đục, nhưng trong tầm mắt tôi là một thị trấn phủ đầy tuyết. Có lẽ bên ngoài lạnh lắm, nhưng cơ thể non nớt của tôi rất ấm.

Tôi lục cái túi giấy loạt soạt, khiến em gái tôi nằm giường tầng dưới cũng tỉnh dậy. Con bé mơ màng quay ra trông thấy con gấu bông bên giường, rồi "Yaaaaay!". Hơi chậm một chút nhỉ.

Tôi trèo thang xuống, ngồi lên giường con bé. Trong lúc con bé còn đang mê mải với con gấu bông, tôi bảo "Này".

"Anh hai vừa từ tương lai mười năm sau về đấy."

Vẫn còn ngái ngủ, con bé cười "Anh về rồi!"
Tôi rất thích lời đáp đó, vừa nói "Ừ, anh về rồi" vừa xoa đầu em gái.
Con bé nhìn tôi với ánh mắt như không hiểu gì cả.

Vì muốn chia sẻ với ai đó kế hoạch mà tôi đã vạch ra, tôi đã nói thế này với đứa em gái mới bảy tuổi.

"Anh biết tất cả những sai lầm anh sẽ phạm phải, anh cũng biết mình đáng lẽ phải làm gì. Kể từ bây giờ anh có thể trở thành thiên tài hay nhà tiên tri."

"Nhưng anh không muốn thay đổi bất kỳ điều gì cả. Với anh, cứ sống y hệt như trước đây là được rồi."

Con bé ngẩn ngơ, tay ôm gấu bông, nhìn tôi chằm chằm.
"Em chẳng hiểu gì cả", con bé thật thà nói.

Trong khi tái diễn lại cuộc đời thứ nhất, tôi không bao giờ đắn đo suy nghĩ. Kìm nén mong muốn chế giễu những người xung quanh, tôi cố tình gặp họ và cố tình để những sự kiện xảy ra y hệt như trước.

Tôi có thể nói rằng tôi đã làm tốt, rất tốt.
Thế nhưng, như người ta nói, ngay đến những thứ nhỏ nhặt như một cái vỗ cánh của con bướm (*) cũng có thể đem đến những thay đổi mạnh mẽ.

Năm năm trôi qua trong cuộc đời thứ hai, và mọi thứ đã bắt đầu chệch hướng thấy rõ.

(*): Hiệu ứng bươm bướm, "Liệu con bướm đập cánh ở Brasil có thể gây ra cơn lốc ở Texas?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play