Lúc tụi Diệp Trình về đến thôn, trời đã tối, Thái Kim Chi không yên tâm để Diệp Bình ngủ một mình ở nhà, nên sau khi trở về từ thị trấn vẫn luôn ngủ ở nhà tụi Diệp Trình. Thấy Diệp Trình và Lục Minh Viễn trở lại, bà chuẩn bị cho tụi nó một mâm cơm, mấy người ngồi xung quanh bàn dùng bữa. Diệp Bình nói trường học đã khai giảng trở lại được vài ngày, hôm nay tụi Diệp Trình về tới, cũng đúng là ngày cao trung vào học, hai đứa về trễ, đã bỏ lỡ một ngày học rồi.
Ngày hôm nay Diệp Bình rất hưng phấn, cứ lôi kéo anh trai kể chuyện lên thị trấn bán trứng bắc thảo. Thật ra việc buôn bán trên thị trấn cũng không phải quá tốt, Thái Kim Chi và Diệp Bình bán mấy ngày cũng chỉ bán được thường thường thôi, trứng bắc thảo nhà tụi nó nhiều, mà qua kỳ nghỉ đông con nít đi học cả, trong nhà liền không còn lại bao nhiêu người, thế nên Thái Kim Chi phải giảm giá, một quả bảy mao tiền, ba quả hai đồng, cuối cùng trước ngày trường học khai giảng cũng bán được hết trứng.
Ý của Thái Kim Chi cùng vợ chồng Tiền Thủ Vạn là muốn năm nay làm trứng muối nhiều hơn một chút, bớt làm trứng bắc thảo đi, gần đây trong thôn rất nhiều nhà làm trứng bắc thảo, giá càng lúc càng rẻ, nuôi vịt cũng không còn kiếm được tiền nữa rồi.
Lần này Diệp Trình và Lục Minh Viễn tới thành phố C, ở lại đó gần một tháng, trừ chi phí đi đường, buôn bán lời được hơn hai ngàn đem về, chỗ tiền này nhất định phải giữ lại, để sau này đóng tiền học phí, ngày thường cố gắng tiết kiệm một chút, tận lực không động đến, trong nhà có bán trứng vịt, Diệp Trình và Lục Minh Viễn còn nghề sửa giày nữa, về cơ bản cũng đủ cho ba đứa nó tiêu dùng.
Quần áo mà Cao Kim Hoa cho, Diệp Trình để Đại Bàn, Nhị Bàn cầm đi mấy bộ, lại chọn cho Diệp Bình vài món trông sạch sẽ, nhã nhặn, còn lại cất hết vào tủ. Nhà tụi nó gần như không cần tiêu tiền mua quần áo, Diệp Bình cũng không giống mấy cô nhóc khác thích trưng diện, thường xuyên mặc lại đồ cũ của anh trai mình.
Mấy năm nay theo kinh tế ngày càng phát triển, tụi nhỏ đang độ tuổi trưởng thành cũng dần nảy sinh tính hư vinh, mọi người đều bỏ tiền mua quần áo mới, mặc lại đồ cũ của người khác đột nhiên trở thành một chuyện rất đáng xấu hổ. Cũng may mấy đứa nhà Diệp Trình thành tích đều rất tốt, đứng top đầu trong lớp, thậm chí trong trường, thế nên không có bao nhiêu đứa khinh thường tụi nó.
Nhưng Đại Bàn, Nhị Bàn lại không được như vậy, nhà tụi nó vốn nghèo, Đại Bàn, Nhị Bàn lại không phải đứa đặc biệt thông minh hay chăm chỉ, thành tích chỉ thường thường, còn ham chơi, thường xuyên cùng một đám nhóc chạy chơi khắp núi.
Hồi tiểu học thì không sao, chờ tới khi tụi nó lên sơ trung, vấn đề liền xuất hiện. Trường sơ trung nằm ở trấn trên, rất nhiều học sinh trong trường có cha mẹ làm công chức, làm bác sĩ trong bệnh viện hay giáo viên trong các trường, một vài đứa cha mẹ còn làm ăn buôn bán bên ngoài, kiếm được không ít tiền, sớm đã mua cho con cái trong nhà di động các kiểu, ăn mặc càng không phải nói.
Ở trong môi trường như vậy, Đại Bàn, Nhị Bàn không thể thích ứng được, đứng trước kẻ có tiền đầy cảm giác ưu việt, hai đứa nó lập tức lộ ra vẻ nao núng, thành tích không tốt, gia cảnh lại nghèo, tính tình thì chất phác, dần dà liền bị bạn học khinh thường. Năm nay Đại Bàn, Nhị Bàn đang học năm hai sơ trung, lớn hơn Diệp Bình hai lớp, nhưng lại chẳng cao hơn Diệp Bình bao nhiêu, so với Diệp Trình và Lục Minh Viễn thì thấp hơn, mà trong thế giới tụi con trai, mấy đứa thấp rất dễ bị bắt nạt.
Ngòi nổ chính là từ một chiếc áo bông, bao quần áo cũ Diệp Trình mang về lần này, phần lớn là đồ tốt, trong đó có đủ loại thương hiệu. Nhưng mà trước giờ tụi Diệp Trình chưa từng mua đồ hiệu, cũng không quan tâm đến, nên không biết, Đại Bàn, Nhị Bàn càng không, có điều bạn học cùng lớp tụi nó lại biết.
Lúc chuẩn bị tới tiết thể dục, Đại Bàn cởi áo ra, một bạn nam trong lớp thấy được, liền nói áo của Đại Bàn chẳng phải là thương hiệu kia à, quần áo hiệu đó đắt lắm đấy, lần trước cậu ta vòi vĩnh mẹ hồi lâu, mẹ cũng không mua cho. Bạn học bên cạnh đáp lời, nói không thể nào, Đại Bàn lấy đâu ra tiền mà mua hàng hiệu chứ, liệu có phải hàng nhái không. Mấy đứa nhóc liền túm tụm lại nghiên cứu, phát hiện cái áo này chất lượng rất tốt, không giống hàng nhái, có điều thoạt nhìn có hơi cũ, không phải đồ mới.
Vì thế mấy tên con trai liền bắt đầu chế giễu Đại Bàn, nói nó không có tiền mua quần áo, phải nhặt đồ người ta không cần nữa để mặc, làm người mà không có cốt khí như thế đâu có được, sau này không có tiền cưới vợ có phải cũng nhặt người người ta không cần mang về không? Con trai tầm tuổi này đa phần đều nóng nảy, lỗ mãng, lại thêm mấy năm đó phim ảnh Hồng Kông thịnh hành, trong trường bắt đầu xuất hiện trào lưu học sinh hư, không biết cả ngày trong đầu chứa cái gì, cứ luôn tự cho mình là đẹp trai làm mấy trò ngu ngốc, không có việc gì còn thích theo xã hội đen.
Đại Bàn tuy có hơi nao núng, nhưng tốt xấu gì cũng là con trai Tiền Thủ Vạn, cho dù không di truyền được tính tình táo bạo của ông bô nhà mình, thì cũng không đến nỗi yếu đuối không có chút cốt khí nào. Vì thế nó liền cãi lại, chửi tụi con trai kia một trận, chửi vài câu bắt đầu động thủ, một đám nhóc con xúm lại hô hào ầm ĩ, chẳng mấy chốc đã kéo giáo viên thể dục tới, giáo viên thể dục lại mời chủ nhiệm lớp qua, chủ nhiệm lớp càng bạo lực hơn, vừa dạy dỗ vừa quyền đấm cước đá.
Đám nhóc kia nào dám ra vẻ ta đây trước mặt chủ nhiệm lớp, ngoan ngoãn chịu bị đánh mấy cái, sau khi tan học liền vây Đại Bàn, Nhị Bàn ở cổng trường, Đại Bàn, Nhị Bàn cùng cấp nhưng khác lớp, ngày thường tan học đều đi cùng nhau. Nhị Bàn so với Đại Bàn còn nóng tính hơn, chưa nói được hai câu đã xông lên đánh nhau với người ta, đám nhóc kia ăn khổ ở chỗ chủ nhiệm lớp, vốn muốn tìm tụi nó xả giận, nên rất nhanh cũng lao vào ẩu đả.
Hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Trình, Lục Minh Viễn trở lại lớp, trường cao trung tụi nó học cách sơ trung không xa, cậu đang dạy kèm cho Lan Tiểu Phượng, thì nghe dưới lầu có người gọi mình, "Diệp Trình, Diệp Trình, Đại Bàn, Nhị Bàn đánh nhau với người ta kìa, cậu mau qua xem đi!"
Diệp Trình không hề nghĩ ngợi, chạy vội ra khỏi phòng học, Lục Minh Viễn đương nhiên cũng đuổi theo, hai người chạy một đường tới cổng trường sơ trung, đối phương quá đông, Đại Bàn, Nhị Bàn không địch lại nổi, đang bị người đè trên mặt đất đánh. Tuổi tác Diệp Trình và Lục Minh Viễn cũng xêm xêm đám nhóc này, nếu không nhảy lớp thì năm nay Diệp Trình cũng mới học năm hai sơ trung, Lục Minh Viễn thì năm nhất.
Thế nên tuy là học sinh cao trung, nhưng lúc đánh nhau, tụi nó vẫn chẳng có chút ưu thế nào, chiều cao sức lực không khác nhau lắm, Đại Bàn, Nhị Bàn thì về cơ bản đã không còn sức chiến đấu, đối phương lại đông hơn tụi nó nhiều, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Đại Bàn, Nhị Bàn bị người ta đánh được, vì thế hai đứa nó đã nghĩ hay là khuyên can trước đã, nếu như khuyên được là tốt nhất, kết quả đám nhóc kia đánh đến hăng máu rồi, rất nhanh đã kéo cả Diệp Trình và Lục Minh Viễn vào cuộc ẩu đả.
Số người tham gia trận ẩu đả này không nhiều lắm, thêm cả Diệp Trình và Lục Minh Viễn mới được mười mống, quá trình cũng không quá kịch liệt, chỉ dùng nắm đấm, thi thoảng bồi thêm vài cú đá thôi, không sử dụng bất cứ loại vũ khí gì. Hiềm nỗi tụi nó đánh lâu quá, khiến các giáo viên trong trường có muốn làm bộ không thấy cũng không được, đành phải hy sinh thời gian tan tầm quý báu, xách đám nhóc này lên văn phòng.
Vốn dĩ nếu chỉ có mình Đại Bàn với đám bạn cùng lớp thôi thì tính chất còn chưa đến mức nghiêm trọng, bạn cùng lớp thi thoảng có chút mâu thuẫn nhỏ với nhau cũng là chuyện khó tránh khỏi. Nhưng mà Nhị Bàn lại là học sinh lớp khác, muốn dạy dỗ Nhị Bàn thì lại phải gọi cả chủ nhiệm lớp của nó lên. Diệp Trình và Lục Minh Viễn đã lên cao trung, giáo viên sơ trung sẽ không động tới tụi nó, chỉ nói vài câu rồi thôi, có điều hôm sau hai đứa lại bị gọi lên phòng giáo vụ.
Lúc huấn luyện quân sự, Diệp Trình và Lục Minh Viễn đã từng bị cảnh cáo một lần rồi, học sinh trung học đánh nhau rất nguy hiểm, lại thêm đã qua chương trình giáo dục bắt buộc, nhà trường hoàn toàn có quyền đuổi học, hơn nữa trường tụi nó rất nghiêm khắc với việc học sinh đánh nhau, tình tiết nghiêm trọng có thể trực tiếp đuổi học, nhẹ thì cũng bị trường quản chế.
"Hai đứa nói cho thầy nghe xem, chuyện ư là thế nào?" Xét thấy hai đứa đều là học sinh tiêu biểu, ngày thường cũng không hay gây chuyện, thái độ của chủ nhiệm lớp cũng xem như hòa khí.
"Chúng nó đánh anh họ em." Còn về nguyên nhân đánh nhau, đến giờ Diệp Trình cũng không biết, tối qua đánh nhau xong bị giáo viên bên sơ trung lôi lên dạy dỗ vài câu, lúc hai đứa về đến trường tiết tự học buổi tối đã sắp bắt đầu, học xong về nhà thì đã muộn, sáng nay lại ra khỏi nhà từ sớm, nên vẫn chưa gặp lại Đại Bàn, Nhị Bàn, cũng chưa kịp biết nguyên nhân đánh nhau là gì.
"Em có biết tội đánh nhau nghiêm trọng thế nào không? Không muốn đi học nữa à?" Chủ nhiệm lớp tiếp tục dạy bảo.
"Biết ạ."
"Biết mà còn dám đánh nhau? Lại còn là lớp trưởng lớp một và lớp hai nữa chứ, lớp trưởng phải làm gương mà như thế đấy à? Làm gương đánh nhau hả?" Chủ nhiệm lớp lời lẽ thấm thía nói, "Gặp phải chuyện như vậy tuyệt đối không được xúc động, phải dùng não trước đã, nghĩ xem có phải còn có cách giải quyết khác không?"
"Cách nào ạ?" Lục Minh Viễn hỏi, theo như nó thấy, gặp tình huống như vậy, ngoại trừ gia nhập chiến cuộc chẳng còn cách nào khác nữa.
"Các em có thể vào trường tìm giáo viên, cho dù không tìm thấy giáo viên, cũng không nhất định phải theo chân mấy em ấy đánh nhau, hai em là học sinh cao trung rồi, đâu thể không hiểu chuyện như học sinh sơ trung được, có phải vậy không, nên giảng giải cho các em ấy mới đúng chứ!"
"Vâng." Lục Minh Viễn xoa xoa mũi, bĩu môi không cho là đúng.
"Còn một chuyện nữa cần làm rõ, tuy các em còn nhỏ tuổi, nhưng dẫu sao cũng đã là học sinh cao trung rồi, đi đánh nhau với học sinh năm hai sơ trung, nói không dễ nghe thì chính là bắt nạt học sinh cấp dưới đó, biết chưa?"
Về điểm này, chủ nhiệm lớp cũng rất buồn bực, sáng sớm nay giáo viên bên sơ trung nói với thầy, trường cao trung bọn họ có hai học sinh chạy tới bắt nạt mấy em sơ trung, lúc ấy thầy còn không biết là ai, nên không phản bác, đợi tới trưởng tìm hiểu rõ tình huống rồi, quả thật dở khóc dở cười, này cũng gọi là bắt nạt học sinh cấp dưới ấy à?
"Em có bắt nạt họ đâu?" Diệp Trình cảm thấy mình có hơi oan ức.
"Nhưng mà giáo viên bên đó nói như vậy đấy." Chủ nhiệm lớp không cho hai đứa cơ hội xạo sự, lại nói thêm mấy lời răn dạy thấm thía nữa, sau đó niệm tình hai đứa vi phạm lần đầu, vấn đề cũng không quá nghiêm trọng, liền chọn cách xử lý là ghi lại lỗi. Có điều rốt cuộc có ghi lại thật không, cũng chỉ có mấy giáo viên trong trường biết với nhau, hai đứa tất nhiên sẽ không lắm miệng hỏi.
Buổi tập trung sáng hôm sau, Diệp Trình và Lục Minh Viễn nhận được thông báo phê bình, nói hai đứa đánh nhau với học sinh năm hai sơ trung, do tình tiết không quá nghiêm trọng, nên hình phạt là ghi lại lỗi. Ngoài ra còn phải tự viết một bản kiểm điểm, đọc một lần trước mặt giáo viên học sinh toàn trường, cam đoan sau này không bao giờ đánh nhau, bắt nạt học sinh cấp dưới nữa.
Hai vị lớp trưởng đều bị xử phạt, bạn học trong lớp đương nhiên không bình tĩnh nổi, ào ào đuổi theo Diệp Trình và Lục Minh Viễn hỏi bị phạt là sao, chẳng phải tới khuyên can à? Cũng có phải hai đứa nó gây chuyện đâu, sao lại bị xử phạt chứ? Có vài người tin tức linh thông, còn chạy qua bên sơ trung hỏi thăm, chưa qua mấy ngày, đã lan truyền rầm rộ khắp trường, có điều chuyện lần này vốn dĩ cũng không nghiêm trọng, mọi người chỉ xem như chuyện cười thôi.
Nè, đã nghe nói chưa, lớp trưởng lớp một với lớp hai năm nhất, chính là hai nhóc nhỏ tuổi vóc người thấp bé kia ấy, mấy hôm trước qua bên sơ trung khuyên can, bị giáo viên bên đó nói là bắt nạt học sinh cấp dưới, vãi nhái, cặp song sinh đánh nhau với người ta ấy, còn là anh của lớp trưởng lớp một nữa đó, mày nói xem có buồn cười không.
Đại Bàn, Nhị Bàn cũng bị mời phụ huynh, La Nguyệt Linh trộm tới trường, biết con nhà mình bị người ta bắt nạt, liền không nói cho Tiền Thủ Vạn biết, sợ hai con ăn đòn. Không nghĩ mấy ngày tiếp theo Đại Bàn, Nhị Bàn lại dở chứng, làm sao cũng không chịu mặc quần áo cũ người ta cho, La Nguyệt Linh ép chúng nó mặc, hai đứa liền ném quần áo xuống sông, giữa mùa đông mà không mặc áo bông, chỉ mặc mỗi cái áo len chịu lạnh cả ngày.
Lúc này đến La Nguyệt Linh cũng phải nổi giận, mắng con trai một trận, Tiền Thủ Vạn thế mới biết chuyện hai thằng nhóc nhà mình ở trường đánh nhau với người ta, về nhà còn cáu kỉnh, liền vung gậy qua. Đại Bàn, Nhị Bàn lúc này lại bướng bỉnh không chịu nổi, chết cũng không chịu mặc quần áo cũ của người ta, có đánh thế nào cũng không có tác dụng. Cuối cùng Tiền Thủ Vạn không động thủ được nữa, trong lòng cũng tự trách mình vô dụng, nếu như chú kiếm được nhiều tiền hơn, thì con mình sao phải mặc quần áo cũ của người ta chứ.
Việc này ầm ĩ một hồi, Diệp Trình và Lục Minh Viễn ở trường cả ngày, Thái Kim Chi lại không kể, nên mãi sau hai đứa mới biết được, lúc đó sự tình cơ bản đã được giải quyết rồi, cuối cùng La Nguyệt Linh cùng Tiền Thủ Vạn phải thỏa hiệp, dẫn Đại Bàn, Nhị Bàn lên trấn trên mua vài bộ quần áo, sau này hai đứa thích mặc sao thì mặc.
Nhà Tiền Thủ Vạn náo loạn một trận như vậy, Diệp Trình cũng có chút lo lắng trong lòng, bản thân cậu không rõ mặc lại quần áo cũ của người khác thì có gì dọa người, Lục Minh Viễn cũng hoàn toàn không để ý tới chuyện này, nhưng mà Diệp Bình dẫu sao cũng là con gái, lại thường lấy đồ cũ của mình để mặc, hình như đúng là có chút không thích hợp thật.
Chiểu thứ bảy mấy đứa nhỏ đều ở trong viện, Thái Kim Chi vừa vặn cũng sang, còn mang theo ít dưa nhà Tiền Thủ Vạn muối nữa. Mấy bà cháu ở trong viện vừa làm việc vừa trò chuyện, Diệp Bình cùng Diệp Trình, Lục Minh Viễn ngồi xổm đào giun, Thái Kim Chi thì đứng bên cái ao nhỏ rửa dưa.
"Bà ngoại, mai bà dẫn Diệp Bình lên trấn trên mua vài bộ quần áo đi ạ." Diệp Trình nói với Thái Kim Chi, cậu và Lục Minh Viễn phải ra ngoài sửa giày, hơn nữa hai đứa căn bản cũng không biết phải mua quần áo cho con gái thế nào.
"Được." Thái Kim Chi thở dài, mấy hôm trước Đại Bàn, Nhị Bàn náo loạn một trận như thế, trong lòng người lớn cũng không dễ chịu gì.
"Sao tự nhiên lại mua quần áo làm gì?" Diệp Bình hỏi.
"Con gái lớn rồi, dẫu sao cũng phải biết trưng diện chứ, đừng cả ngày như thằng con trai như thế." Thái Kim Chi cười nói.
"Không mua đâu, nhà chúng ta cũng đâu có nhiều tiền gì." Diệp Bình biết học phí ba năm sơ trung của mình rất nhiều, bây giờ nó còn hận không thể biến một mao thành hai mao ấy chứ, sao nỡ bỏ ra mấy chục, hơn trăm đồng mua quần áo được.
"Ôi chao, con nhỏ này, tiền có bao giờ đủ tiêu đâu, mi mà cứ nghĩ như vậy thì khổ cả đời đấy, ăn không nỡ ăn, mặc không nỡ mặc, vậy thì kiếm tiền để làm gì?" Thái Kim Chi đã khổ cực cả đời rồi, cũng thấy qua nhiều chuyện, nhưng mà nhìn ra được không có nghĩa buông bỏ được.
"Vậy bây giờ chưa cần mua." Diệp Bình cũng không biết có phải tiền mãi mãi không đủ tiêu hay không, nhưng mà bây giờ nhà chúng thiếu thốn là thật.
"Đi mua đi Diệp Bình, lúc nghỉ đông anh với Lục Minh Viễn buôn bán lời được ít tiền, hè này tụi anh lại đi nữa mà." Diệp Trình khuyên nhủ.
"Mua đi mua đi, mua có mấy bộ quần áo thôi cũng lằng nhà lằng nhằng, con gái phiền thật đấy." Lục Minh Viễn gắp một con giun béo mập ném vào bình, vừa nói vừa chọt chọt nó vài cái.
"Đợi lên sơ trung rồi mua." Diệp Bình đổ bình giun mình bắt được vào trong hàng rào, bây giờ vịt nhà nhỏ đều lớn cả rồi, ăn giun cũng không ăn từng con từng con một nữa, đổ một bình giun vào, hai ba cái đã hết tiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT