"Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện...." Mấy người già mềm lòng, nghe một đứa trẻ nói muốn trả nợ, nước mắt đều rơi.

"Đúng là con nít cái gì cũng không biết, sau này mi lớn còn bao nhiêu thứ cần đến tiền, giờ đã nói cái gì mà nợ với nần chứ? Đợi sau này lớn lên hẵng nói." La Nguyệt Linh, cũng chính là mợ Diệp Trình, nói.

"Theo tôi thấy thì cứ để nó trả trước đi cũng được, sau này nếu nó có gặp khó khăn thì còn phải dựa vào mọi người giúp đỡ mà. Đứa nhỏ này cũng là đứa biết nhớ ơn, ai giúp đỡ nó đều ghi tạc trong lòng." Thái Kim Chi lại đồng ý với việc trả nợ, có vay có trả thì sau này muốn vay thêm mới không khó, đứa nhỏ này phải sống một mình, sao có thể không cần đến sự hỗ trợ của người khác được.

"Nói vậy cũng đúng, bây giờ có tiền thì cứ trả nợ trước đi, sau này có gặp khó khăn gì thì lại mượn sau, đúng không?" Một người phụ nữ trẻ lên tiếng.

Mọi người nghe nói vậy cũng đều cảm thấy nên trả nợ trước, kỳ thực lúc trước thời gian cha mẹ Diệp Trình phát bệnh không dài, đặc biệt là mẹ nó, gần như không dám bỏ đồng nào ra mua thuốc chữa, nên trong nhà vẫn còn tích lũy được một số tiền. Chỉ đến lúc làm đám tang, mới phải vay nhà cậu và nhà cô Diệp Trình một ít.

Cha Diệp Trình mất lúc họ chưa trở về thôn, hỏa táng ngay tại chỗ, nên khi về chỉ mang theo một hũ tro cốt. Khi đó mẹ Diệp Trình cũng đã biết mình bị lây bệnh, nên vẫn nhịn không hạ táng chồng, cố tình muốn chờ đến khi mình qua đời thì chôn luôn một thể, như vậy sẽ tiết kiệm được một khoản.

Thời gian mẹ Diệp Trình phát bệnh, người trong thôn tuy rằng sợ không dám tới nhà, nhưng vẫn có người gửi Thái Kim Chi tiền thăm bệnh, đó là tập tục của thôn, chỉ cần nhà nào có người ốm hay phát sinh chuyện gì lớn thì về cơ bản mọi người đều gửi tiền.

Thế nên tính ra thì Diệp Trình chỉ cần trả tiền cho cô cùng cậu là được, mà vừa vặn cậu Diệp Trình, Tiền Thủ Vạn, lại đang ở đây, Thái Kim Chi liền giúp nó tính toán, sau đó đưa hai ngàn bảy cho Diệp Trình, để nó trả cho cậu.

Diệp Trình có hơi sợ cậu mình, nhưng việc trả nợ này mẹ nó đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, nên nó cố lấy dũng khí cầm tiền đi tới chỗ cậu, ai ngờ Tiền Thủ Vạn chẳng biết thế nào lại đột nhiên rống lên thật to.

"Tiền cái gì mà tiền? Tiền tiền tiền, một đứa nhỏ mới sáu tuổi mà suốt ngày tiền tiền tiền...." Tiền Thủ Vạn vừa nói vừa đi ra khỏi tiểu viện. Diệp Trình không hiểu ra sao, mình muốn trả nợ, nhưng cậu lại không nhận thì phải làm thế nào bây giờ?

"Trình à, cậu của mi không phải mắng mi đâu, cái người này tính tình bướng bỉnh vậy đó, ổng không nỡ lấy tiền của mi. Không sao, tiền này cứ để mợ cầm, sau này mi đi học mà thiếu tiền thì cứ bảo mợ." La Nguyệt Linh lau nước mắt, nhận tiền. Gia đình cô cũng thực khó khăn, chồng không ra ngoài làm công mà chỉ ở trong thôn trồng lúa, tiền kiếm được chỉ đủ ăn, nhưng muốn cho hai đứa nhỏ đi học thì quả thực có chút thiếu thốn.

"Vâng." Diệp Trình qua năm cũng chỉ mới bảy tuổi, lời người lớn nói nó cũng không hiểu được hết, thế nên nó chẳng biết mợ vì sao lại khóc.

Tiều Thủ Vạn gào thét, lại đến La Nguyệt Linh khóc lóc, người trong viện nhất thời không còn hưng trí, ngay cả Tiền Hưng Lương vừa buôn may bán đắt cũng không còn mấy vui vẻ, không bao lâu đám người liền giải tán.

Dẫu sao Diệp Trình là đứa nhỏ mồ côi không cha không mẹ, ra ngoài kiếm tiền, người trong thôn đều nghĩ nó chỉ là một thằng nhóc mồ côi, hẳn không thể được như người lớn. Nhưng vừa nãy lại thấy được cả một đống tiền, không khỏi có người đỏ mắt, lúc nói chuyện cũng dẫn theo vài phần ghen tị, ác ý, trẻ con nghe có thể không hiểu, chứ người lớn thì sao lại không biết chứ.

Thế nên nghe Tiền Thủ Vạn rống xong, mọi người đều cảm thấy có chút xấu hổ, Tiền Hưng Lương cũng vậy, bác xoa xoa mũi, nói với bọn Diệp Trình mấy câu, tỷ như lúc nào đói bụng thì qua nhà bác ăn cơm linh tinh, sau đó liền kéo theo vợ trở về nhà.

Nói đến trả nợ, ngoài nợ nhà cậu, thì còn nợ cả nhà cô nữa. Thái Kim Chi tính toán sáng hôm sau sẽ dẫn Diệp Trình lên nhà cô nó ở trấn trên. Cô của Diệp Trình tên Diệp Thu Lan, thôn cô ở lớn hơn thôn Diệp Trình nhiều, nghe nói trước đây tương đối phồn hoa, nhưng bây giờ thì có chút sa sút.

Tiền xe một chặng hết hơn mười đồng, Thái Kim Chi không định để Lục Minh Viễn theo cùng, Diệp Trinh sang nhà cô, nó là người ngoài, đi theo làm gì? Đi cùng bà lại phải mua thêm nửa vé, cả đi cả về cũng hơn mười đồng, với người già quen tiết kiệm mà nói, mười đồng thì cũng là tiền.

Nhưng Lục Minh Viễn mặc kệ, nhất quyết đi theo, khuyên thế nào cũng không nghe. Thái Kim Chi không vui, không quan tâm đến nó nữa, chuẩn bị xong liền dẫn Diệp Trình ra khỏi nhà. Thái Kim Chi và Diệp Trình đi đằng trước, Lục Minh Viễn sẽ không xa không gần theo phía sau, Diệp Trình quay sang bà ngoại, nói, "Để cậu ấy theo đi." Nói mấy lần bà ngoại cũng không đáp.

Diệp Trình đành quay đầu nói với Lục Minh Viễn, "Cậu đừng theo nữa, về nhà đi." Lại nói mấy lần, Lục Minh Viễn cũng chẳng nghe, vẫn cứng đầu cứng cổ đi theo.

Thái Kim Chi nghĩ mình cứ dẫn Diệp Trình đi, không cần quan tâm tới Lục Minh Viễn, đứa nhỏ kia theo không được, tự nhiên sẽ quay về, lại không nghĩ đứa nhỏ này còn cố chấp hơn cả con bò già, thấy thật sự không còn cách nào nữa, bà đành quay lại khuyên nhủ Lục Minh Viễn.

"Minh Viễn này, bà đang dẫn Diệp Trình qua nhà cô nó làm khách, mi đi theo làm gì?"

"......" Lục Minh Viễn không trả lời.

"Mi quay về nhà chờ đi, tối bà sẽ kêu Diệp Trình mang đồ ăn ngon về cho mi, được không?"

"Không cần." Lục Minh Viễn bị gió núi quất vào mặt, nước mũi chảy ròng, nó liền lấy ống tay áo quẹt. Thái Kim Chi nhìn đứa nhỏ này, thấy thế nào cũng không ưa được.

"Mi xem, hôm nay A Trình đi làm khách, phải mặc quần áo sạch sẽ này, mi lại chưa thay quần áo, ra ngoài người ta cười cho đấy, về nhà đi, nha?"

"....." Lục Minh Viễn vẫn không lên tiếng, đứng giữa đồi bắt đầu cởi quần áo, vừa cởi còn vừa lấy tay quẹt nước mắt.

"Ôi trời, cái thằng nhỏ này!" Thái Kim Chi bắt đầu thấy bực, bà khuyên can mãi mà cái thằng nhóc này cũng không chịu nghe.

"Cậu đừng khóc." Diệp Trình đi đến gần Lục Minh Viễn, vươn tay cởi áo bông trên người mình, "Tui đưa quần áo cho cậu mặc nè."

"Tui mới không cần quần áo của cậu, ai thèm mặc đồ của cậu chứ?" Lục Minh Viễn nói xong càng khóc to hơn, Thái Kim Chi đứng một bên đã giận đến muốn cho thằng nhóc này một trận, ngặt nỗi nó chẳng phải con cháu mình, muốn trách phạt cũng không được.

"Thế cậu muốn gì? Tối tui với bà sẽ về mà." Bà ngoại giận lên rồi thì Diệp Trình cũng phải sợ, lúc này nó cũng không dám giống như lúc ở với bác Tiền, kì kèo đòi mang Lục Minh Viễn đi bằng được.

"....." Lục Minh Viễn lại không nói chuyện, chỉ mặc một cái áo len trông còn bẩn, còn cũ hơn cái áo bông vừa cởi, ngồi xổm xuống đất rầm rì.

Thái Kim Chi nhân cơ hội kéo Diệp Trình chạy thật nhanh, lần này Lục Minh Viễn không đứng lên theo, mà cứ ngồi xổm trên đất nhìn Diệp Trình càng chạy càng xa, thẳng đến khi bóng dáng khuất hẳn sau triền đồi. Sụt sịt lau nước mắt, một trận gió lạnh thổi qua, Lục Minh Viễn hắt hơi đến bả vai run lên, lại nâng tay áo quẹt nước mũi, sau đó nhặt cái áo bông mình vừa ném xuống đất lên, mặc vào.

Hai bà cháu Diệp Trình ngồi xe gần hai tiếng mới tới nhà cô, lúc đến nơi đã là giữa trưa. Cô nó, Diệp Thu Lan, được gả cho một người đàn ông làm nghề bán đậu hũ. Sáng nào cô cũng theo chồng ra chợ bán đậu, chiều thì mở sạp ngay trước cửa nhà mình, khách mua hàng đều là khách quen, nên cũng kiếm được chút đỉnh.

Diệp Thu Lan chỉ có một người con trai đang học sơ trung, thế nên khi ấy cha mẹ Diệp Trình gửi con gái Diệp Bình vào nhà cô, cô mới không chút do dự đáp ứng. Ai mà ngờ được gia đình Diệp Trình sau lại xảy ra chuyện như thế, cũng may cô không trả con bé về, mà vẫn nuôi đến giờ.

Gia cảnh Diệp Thu Lan tương đối tốt, nên lúc trước cha mẹ Diệp Trình vay nhà cô cũng nhiều tiền hơn, vay làm hai lần, tổng cộng năm ngàn đồng, vào những năm ấy đây là một khoản khá lớn, thế nên có thể nói Diệp Thu Lan đối xử với một nhà Diệp Trình rất tốt.

Lúc hai bà cháu tới nơi, Diệp Thu Lan vừa cùng chồng dọn quán ở chợ về nhà, chồng cô thoạt trông cũng là một người thành thật, thái độ làm người không tồi, không vì hoàn cảnh gia đình Diệp Trình mà coi thường, cười cười nói để chú đi mua đồ ăn, có vẻ thực dễ gần.

Sang nhà người ta làm khách không thể đi tay không, lần này Thái Kim Chi tới có mang theo mười cân khoai phơi khô, đây đều là khoai tự trồng tự phơi, nhờ người thái thành sợi. Diệp Thu Lan nói cô rất thích ăn khoai tự phơi, ngon hơn hẳn loại mua bên ngoài, nấu rất dễ nhừ, lại thơm nữa.

Diệp Thu Lan là một người phụ nữ to béo, sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn khỏe mạnh thoải mái, cô dúi Diệp Trình ngồi xuống, cũng không hỏi nhiều, đại khái đã biết chuyện Diệp Trình ra ngoài ăn xin, thế nên chỉ khóc nói đều là nghiệp chướng của em trai mình, sao lại làm chuyện hồ đồ hại vợ hại con thế này, xem đứa nhỏ này đáng thương biết bao.

Nói nói một hồi, Thái Kim Chi mới trình bày mục đích bà dẫn Diệp Trình tới đây, là muốn trả số tiền nhà nó nợ hồi trước, Diệp Thu Lan vừa nghe đã nổi giận đùng đùng, kêu đứa nhỏ mới lớn chừng này, trả nợ thế nào được? Trả xong sau này lấy tiền đâu mà dùng, cô là cô của nó, sao có thể lấy tiền của nó được.

Thái Kim Chi đành phải kể chuyện gần đây Diệp Trình theo Tiền Hưng Lương buôn bán ra, lại nói đứa nhỏ này bây giờ có tiền, muốn trả nợ trước, sau này nếu gặp khó khăn gì còn phải tìm cô giúp. Nhưng Diệp Thu Lan vẫn không chịu nhận, chết cũng không chịu, một cái túi nilon đựng năm ngàn đồng mà hai người cứ đẩy đến đẩy đi, cuối cùng vẫn trở về tay Thái Kim Chi. Bà hết cách, đành quay sang Diệp Trình dặn nó bao giờ lớn phải hiếu thuận với cô, sau này có tiền lại mang qua trả.

Lúc này, một bé gái tầm ba bốn tuổi cả người bẩn thỉu từ trong buồng đi ra, trong tay cầm một miếng gà vừa đi vừa gặm.

"Bình à, lại lấy đồ nhà ai ăn thế này?" Thôn này hàng xóm láng giềng đối xử với nhau rất tốt, trẻ con qua nhà ai chơi cũng được cho cái này cái kia.

"Bà San San cho." Diệp Bình gặm chân gà, miệng mồm không rõ đáp.

"Hahah, đứa nhỏ này ở nhà con ăn thì không thiếu, nhưng ngặt nỗi chẳng có thời gian chăm chút con bé, bà xem, bẩn thế này đây." Diệp Thu Lan thuận tay kéo Diệp Bình qua, cầm cái khăn bên cạnh lên lau mặt cho bé, lau sạch sẽ rồi, ngũ quan mới lộ ra, bộ dạng so với anh trai Diệp Trình tốt hơn một chút, một đôi mắt đen lúng liếng trông rất thông minh.

"Bình Bình, lại đây, đây là anh trai con, mau gọi anh đi." Diệp Thu Lan dạy Diệp Bình gọi 'anh'.

"Anh." Diệp Bình cũng không sợ người lạ, mộttiếng 'anh' này vừa thanh thúy vừa dễ nghe, Diệp Trình lại ngượng ngùng cúiđầu, khiến hai người lớn trông thấy phải bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play