Rất nhanh đến nhà. Sau khi đổi giày, Thẩm Miên nhận ly nước ấm Tạ Kiều Ngữ đưa qua uống một ngụm.
Nước chảy xuống dạ dày, làm cả người nàng ấm áp hẳn lên, vừa muốn đặt ly xuống bàn, đột nhiên Tạ Kiều Ngữ duỗi tay nhận lấy cái ly. Thẩm Miên còn chưa kịp lên tiếng nói đây là ly của nàng, thì thấy Tạ Kiều Ngữ tự nhiên đặt ly lên môi uống nước.
Thời điểm Tạ Kiều Ngữ uống nước, cô ngửa cổ ra sau làm Thẩm Miên nhìn ngây dại, thầm nghĩ: Tạ Kiều Ngữ thật trắng!
Ở góc độ của Thẩm Miên, thấy cổ trắng nõn của Tạ Kiều Ngữ mang theo dụ hoặc, nếu nàng là quỷ hút máu, chắc chắn Tạ Kiều Ngữ là con mồi ngon nhất.
Khi răng nanh bén nhọn đến gần phần cổ nhất định sẽ thả chậm tốc độ, khi răng cắm vào phải thật sự nhẹ nhàng, đến khi hoàn toàn đi vào thịt, đầu lưỡi chạm vào làn da, miệng tràn đầy máu tươi mới từ từ thưởng thức, lúc ấy Tạ Kiều Ngữ đã trở thành người giống nàng…
Ý nghĩ trong lòng ngày càng mãnh liệt, Thẩm Miên không tự chủ được bước đến gần Tạ Kiều Ngữ. Nhưng mới đi được một bước, Tạ Kiều Ngữ đã cúi đầu, tóc hai bên rủ xuống che mất phần cổ.
Thẩm tiểu quỷ mất mục tiêu nhanh chóng hồi thần, tạm dừng bước chân mà lòng vẫn nhớ lại hành động của Tạ Kiều Ngữ vừa rồi.
Trong tiểu thuyết có đề cập, Tạ Kiều Ngữ là người có thói ở sạch từ nhỏ, không bao giờ cùng chung vật dụng với người khác. Vậy mà hôm nay cô lại uống cùng ly nước với nàng? Có phải hôm nay quá khát nên Tạ Kiều Ngữ không để ý hay không?
Thẩm Miên mừng thầm. Ý cười thể hiện rõ trên mặt, vì vui vẻ mà lộ ra hàm răng trắng tinh, khóe miệng nâng lên hết mức nhưng vẫn không quên mục đích đến đây vì cái gì.
Tạ Kiều Ngữ đặt ly xuống bàn, Thẩm Miên lập tức ôm cánh tay cô hỏi: “Chị Kiều Ngữ, hạng mục chị nói là gì? Cần em làm những gì?”
Tạ Kiều Ngữ nghiêng người nhẹ nhàng hôn trán Thẩm Miên rồi nói: “Đừng vội, có thể tắm rửa trước rồi ăn trái cây được không?”
“Đương nhiên có thể.” Thẩm Miên hôn lại khóe miệng Tạ Kiều Ngữ, vui vẻ chạy qua chỗ tủ lạnh.
Mở cửa, Thẩm Miên lấy vài loại trái cây đặt vào mâm, rửa sạch, định bưng ra cho Tạ Kiều Ngữ ăn, lúc này mới phát hiện cô không có ở bàn ăn.
Thẩm Miên bước ra phòng khách cũng không thấy thân ảnh Tạ Kiều Ngữ đâu.
Phòng máy tính, không có.
Phòng để quần áo, cũng không có.
Thẩm Miên đi về phía phòng ngủ, nhưng cửa phòng khóa lại.
Tay trái Thẩm Miên bưng mâm trái cây, tay phải gõ cửa: “Chị Kiều Ngữ? Chị có ở bên trong không?”
Bên trong truyền ra âm thanh rầu rĩ của Tạ Kiều Ngữ: “Ân.”
Thẩm Miên lên tiếng ‘Ách’ sau đó đẩy cửa chuẩn bị tiến vào. Nàng nghe lời rửa trái cây xong, không hề có tâm tư khác, chỉ đơn thuần muốn Tạ Kiều Ngữ ăn trái cây trước. Ai ngờ, phía sau cánh cửa là cảnh tượng hương diễm.
Tạ Kiều Ngữ ngồi bên mép giường, nửa cong eo cởi quần jean. Phía trên Tạ Kiều Ngữ mặc áo trắng ngắn tay, vì khom lưng nên người đối diện thấy rõ ràng khung cảnh bên trong.
Quần jean đã được Tạ Kiều Ngữ cởi ra phân nửa, từ góc độ của Thẩm Miên, nàng có thể nhìn được nửa mông của cô, nó bao phủ bởi lớp quần lót có viền ren, mông hình cung tròn trịa kết hợp với quần lót ren màu đỏ thành công phóng đại thị giá người nhìn.
Tạ Kiều Ngữ vẫn tiếp tục động tác làm Thẩm Miên nhanh chóng đóng cửa lại, thế nhưng trong lòng vẫn còn sót lại hình ảnh vừa rồi.
Mọi thứ quá kích thích, Thẩm Miên sợ bản thân không khống chế được mà chảy máu mũi, vội vàng nhét trái dâu tây vào miệng.
Bởi vì vừa lấy khỏi tủ lạnh, mức độ lạnh khiến nhiệt độ cả người Thẩm Miên giảm bớt phần nào.
Thẩm Miên nhanh chóng ăn thêm mấy trái, nàng cảm giác cánh cửa sau lưng được mở ra từ bên trong.
Thẩm Miên lảo đảo, cũng may người phía sau kịp thời đỡ nàng, Thẩm Miên ổn định thân mình liền quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Kiều Ngữ vẫn mặc áo trắng ngắn tay kia nhưng điều bất đồng là quần jean đã được cô cởi ra.
Nửa thân dưới…
Thẩm Miên rủ mắt nhìn xuống… Chân thật trắng và dài, sờ vào chắc chắn sẽ rất tuyệt!
“Rửa trái cây xong rồi?” Tạ Kiều Ngữ nhìn đỉnh đầu người trước mặt ôn nhu hỏi.
Âm thanh Tạ Kiều Ngữ vang lên, lúc này Thẩm Miên mới dời lực chú ý khỏi đôi chân dài miên man.
Nhẹ giọng ho một tiếng, che dấu thẹn thùng, Thẩm Miên nâng mâm trái cây lên nói: “Rửa… Rửa sạch rồi… Chúng ta ăn thôi.”
Tạ Kiều Ngữ phát ra tiếng cười nhẹ, tiếp nhận mâm trái cây đặt xuống cái ghế cao bên ngoài cửa, sau đó kéo tay Thẩm Miên đi vào phòng: “Vào với chị.”
Tạ Kiều Ngữ đi phía trước, Thẩm Miên đi theo phía sau.
Hai chân trắng nõn thẳng tắp khiến Thẩm Miên có chút phát hoảng, nhưng ngoài điều này nguyên nhân làm nàng đỏ mặt chính là, quần lót Tạ Kiều Ngữ đang mặt là ren! Nói cách khác nó là nửa trong suốt!
Dáng người mỹ lệ mơ hồ bày trước mắt, cảnh tượng này Thẩm Miên chưa bao giờ dám nghĩ mình được chứng kiến tận mắt.
Thẩm Miên nhắm chặt hai mắt, trong lòng niệm chú trẻ con không nên nhìn.
Tạ Kiều Ngữ xoay người, thấy ai kia nhắm một mắt, mở một mắt nhìn mình, khi thấy cô quay lại, thì vội vàng nhắm chặt hai mắt. Đúng thật bịt tai trộm chuông! Tạ Kiều Ngữ thầm nghĩ.
“Tiểu Miên.” Thấy Thẩm Miên vẫn nhắm hai mắt, Tạ Kiều Ngữ nhịn không được lên tiếng gọi.
Kêu mình làm gì? Không phải phát hiện mình nhìn lén chứ? Thẩm Miên do dự ân một chút.
“Mở mắt ra.”
Thẩm Miên lắc đầu trái phải, từ chối. Nàng sợ một khi mở mắt sẽ không kèm chế được mà nhìn chằm chằm vào người Tạ Kiều Ngữ.
Tạ Kiều Ngữ đợi gần một phút, thấy Thẩm Miên không có phản ứng gì, ách ách nói: “Em không mở mắt ra nhìn, chị mặc thế này còn ý nghĩa gì?”
Thẩm Miên nghe vậy lập tức sửng sốt, đang suy nghĩ lời này có ý nghĩa gì thì cả người bị đẩy ngã xuống chỗ rất mềm mại.
Đột nhiên có việc ngoài ý muốn xảy ra, Thẩm Miêm theo bản năng trợn to hai mắt, lúc này mới phát hiện nàng bị Tạ Kiều Ngữ đẩy ngã xuống giường.
Thẩm Miên nhìn về mép giường, thấy Tạ Kiều Ngữ quỳ một chân lên giường, bốn mắt nhìn nhau, tiếp Tạ Kiều Ngữ trườn lên người nàng, hai chân quỳ hai bên.
Nhìn tư thế của Tạ Kiều Ngữ, cảm giác quen thuộc ập đến, Thẩm Miên nhớ lại cảnh tượng hôm Tạ Kiều Ngữ say rượu, nàng đã từng làm thế này với cô.
Quả nhiên qua một giây, Tạ Kiều Ngữ cúi người nói bên tai nàng: “Chẳng lẽ em không nhìn ra, chị đang câu dẫn em hay sao?”
Câu dẫn?
Câu dẫn thì Thẩm Miên không thấy được rồi, nhưng nếu Tạ Kiều Ngữ không chịu đứng dậy thì nàng biết bản thân sẽ không nhịn được.
Thẩm Miên vươn ngón trỏ chọc chọc bả vai Tạ Kiều Ngữ, lắp bắp: “Chị… Chị Kiều Ngữ, có phải chúng ta nên làm hạng mục kia trước hay không?”
Tạ Kiều Ngữ lẩm bẩm hỏi: “Làm để trả tiền cho chị?”
Thẩm Miên chỉ muốn chạy khỏi bầu không khí hiện tại, hoảng loạn gật đầu: “Ân, ân.”
Tạ Kiều Ngữ cười cười, tri kỷ hỏi: “Vậy muốn tắm rửa trước không?”
Tắm rửa?
Thẩm Miên ngây người một chút nhưng rất mau có phản ứng lại, Tạ Kiều Ngữ nói hạng mục có giá trị 300 vạn, không phải làm cái kia… Chuyện kia chứ?
Không phải có phải không?
Đúng như Thẩm Miên đoán trước đó, hạng mục này chỉ cần nàng làm phụ tá lặt vặt. Tạ Kiều Ngữ chỉ muốn Thẩm Miên đừng để chuyện này trong lòng, vốn dĩ chỉ thuần túy muốn cho nàng làm chút gì đó, giúp nàng trả nợ mà thôi.
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Lý Vãn Vãn, đặc biệt là tình yêu dành cho Thẩm Miên, Tạ Kiều Ngữ nhanh chóng đổi ý tưởng.
Thẩm Miên của cô quá mê người, nếu không mau mau để lại ký hiệu trên người nàng, nhất định sẽ bị người khác thương nhớ. Cho nên cô phải tranh thủ cơ hội này, nhanh chóng ăn Thẩm Miên!
Tạ Kiều Ngữ cảm giác bản thân có chút cố chấp, nhưng nhiều nhất là ghen tuông phát ra từ nội tâm làm cô đánh mất thanh tỉnh ít ỏi trong đầu.
“Miên Miên, chị sắp ba mươi…” Ngón tay Tạ Kiều Ngữ phác họa theo đường mặt Thẩm Miên, nhẹ giọng nói: “Những năm gần đây, chỉ có xúc động với em mà thôi.”
Thẩm Miên nhìn vào hai mắt Tạ Kiều Ngữ, nhu tình tràn đầy.
“Cho nên, thỏa mãn chị được không?”
Âm thanh thỉnh cầu nhè nhẹ truyền vào tai Thẩm Miên. Thẩm Miên cả tin.
“Em..”
Thẩm Miên liếm liếm môi nhắm hai mắt lại không dám nhìn Tạ Kiều Ngữ, cuối cùng cắn răng nhỏ giọng nói: “… Em không biết hai nữ nhân nên làm thế nào…”
Nói xong, mặt Thẩm Miên lập tức đỏ bừng.
Nàng và Tạ Kiều Ngữ đã ở bên nhau một khoảng thời gian, tay nắm tay, môi cũng hôn rồi, thậm chí còn gặp gia trưởng, thật ra hai người nên sớm tiến đến bước đó. Nhưng… Nàng không hiểu a!
Ở kiếp trước, nàng vô tình xem được hình ảnh trong điện thoại của bạn bè nhưng là nam nhân cùng nữ nhân.
Sau đêm Tạ Kiều Ngữ say rượu, Thẩm Miên từng có ý nghĩa nghiên cứu hai nữ nhân khi vận động phải làm thế nào, nhưng tìm kiếm trên web mấy lần, vẫn là không có hình ảnh phù hợp.
Thẩm Miên đành phải từ bỏ.
Hiện tại, Thẩm Miên chỉ cảm thấy xấu hổ.
Tạ Kiều Ngữ không nghĩ Thẩm Miên sẽ nói lời này, cúi đầu hôn hôn mặt nàng, nhẹ giọng cười nói: “Yên tâm giao cho chị!”
Tạ Kiều Ngữ lại bổ sung: “Em đừng lo, chị sẽ không làm em đau.”
“...Ân.”
Ánh đèn màu ấm, mùi hương thảo mộc tản trong không khí.
Sự thật chứng minh ngàn lần đừng tin tưởng nữ nhân đang câu dẫn mình.
Cái gì là không đau?
Cái gì là một lần thôi?
Cái gì đây là lần cuối cùng?
Cái gì sau khi học xong sẽ đến lượt nàng thực hành?
Đều không có!
Teng!
Vô số lần!
Quan trọng nhất là nàng không làm được 1 lần, vẫn luôn là người nằm dưới a!
Lại kết thúc một lần, Thẩm Miên rầm rì duỗi tay đấm vào đầu vai Tạ Kiều Ngữ.
Nhưng vì Thẩm Miên không còn chút sức lực, nắm tay đánh vào người Tạ Kiều Ngữ giống như kẹo bông gòn chạm vào da thịt.
“Miên Miên của chị làm sao vậy?” Tạ Kiều Ngữ nắm tay Thẩm Miên, nhẹ giọng hỏi.
“Em khát, đi lấy nước cho em.”
Có lẽ vì cảm giác bị Tạ Kiều Ngữ lừa, cũng có lẽ do quá mệt mỏi, dẫn tới cảm xúc Thẩm Miên xao động, nàng chưa bao giờ dùng khẩu khí ra lệnh để nói chuyện với Tạ Kiều Ngữ.
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói: Không sai biệt lắm… Cứ như vậy đi… Hài tử tận lực ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT