Đáy mắt hai người ‘Sóng ngầm mãnh liệt’ đều bị từng người bên cạnh phát hiện.

Lý Vãn Vãn theo tầm mắt của Thẩm Miên nhìn Tạ Kiều Ngữ, trong lòng xuất hiện dự cảm không tốt. Vội vàng ôm cánh tay Thẩm Miên đi vào thang máy, nhưng phát hiện nàng vẫn đứng im bất động. Đành lên tiếng hỏi: “Thẩm Miên? Như thế nào không đi?”

Người bên cạnh Tạ Kiều Ngữ gọi là Chương Nhiễm. Nàng cũng kéo tay Tạ Kiều Ngữ đi ra ngoài, hai người đi ra thang máy, vừa vặn Chương Nhiễm nghe được cái tên quen thuộc: “Thẩm Miên?”

Khóe miệng Chương Nhiễm dơ lên, xoay người nhìn hai người Thẩm Miên.

Lúc này Thẩm Miên mới giật mình, dùng sức rút tay khỏi tay Lý Vãn Vãn, hơn nữa còn chà sát lòng bàn tay vào quần. Động tác lau tay không phải muốn chứng tỏ ghét bỏ người đã nắm, mà là giải thích với người khác mình trong sạch.

Cùng thời điểm Thẩm Miên lau tay, Tạ Kiều Ngữ cũng thoát khỏi tay của Chương Nhiễm.

Chương Nhiễm là bạn của Tạ Kiểu Ngữ, tất nhiên biết rõ chuyện của cô, lần này đến Thanh thị chủ yếu muốn xem mặt bạn gái Tạ Kiều Ngữ.

Mà Chương Nhiễm chỉ nghe Tạ Kiều Ngữ nhắc đến tên bạn gái, chưa xem hình. Nhìn Thẩm Miên và Tạ Kiều Ngữ đối diện nhưng không nói lời nào, tức khắc Chương Nhiễm hiểu rõ hiện tại đang diễn ra tiết mục gì.

Chương Nhiễm nhìn Thẩm Miên từ trên xuống dưới, ra vẻ không hiểu hỏi: “Em tên Thẩm Miên?”

Nghe tiếng Chương Nhiễm, lúc này Thẩm Miên mới dời tầm mắt khỏi người Tạ Kiều Ngữ mà chú ý đến Chương Nhiễm.

Nữ nhân trước mắt để tóc quăn, vành tai đeo hoa tai dài, gương mặt thanh tú được trang điểm nhè nhẹ, toát lên vẻ mị hoặc.

Thẩm Miên lãnh đạm ừ một tiếng chứng minh thân phận, lạnh lẽo trên người dần dần mãnh liệt hơn, còn chưa kịp lên tiếng hỏi đối phương là ai thì trước mặt đã xuất hiện một bóng hình.

Lý Vãn Vãn chống nạnh nhìn Chương Nhiễm, ngửa đầu ưỡn ngực ngạo nghễ nói: “Cô là ai?”

Lý Vãn Vãn thay Thẩm Miên ra mặt, mấy người có mặt đều thay đổi biểu tình nhưng Tạ Kiều Ngữ là rõ ràng nhất, khóe miệng vẫn mỉm cười nhẹ. Chương Nhiễm lại bị bộ dáng của Lý Vãn Vãn chọc cười, nheo hai mắt hỏi: “Như thế nào? Em gái muốn yêu đương với nàng sao? Che chở như thế?”

Tốt rồi, Chương Nhiễm đang muốn tình hình trước mắt diễn biến phức tạp hơn.

Chương Nhiễm vừa dứt lời, Thẩm Miên ngây người vội vàng nhìn về phía Tạ Kiều Ngữ thấy biểu tình trên mặt cô vẫn như cũ, lòng nàng lộp bộp một chút.

Mặt của Lý Vãn Vãn bắt đầu ửng đỏ vì lời của Chương Nhiễm, thậm chí cổ còn ửng ửng phát ra nhiệt.

Qủa thật nàng thích Thẩm Miên, nhưng tình cảm còn mơ hồ chưa rõ ràng. Bất quá có người nói trắng ra cô có nên thuận thế đồng ý lời này hay không, để Thẩm Miên biết tâm ý.

Chắc sẽ không dọa Thẩm Miên chạy đi chứ?

Ngay khi Lý Vãn Vãn còn do dự có nên gật đầu thừa nhận hay không, đã nghe nữ nhân thành thục trước mặt mang theo nghi hoặc gằn từng chữ hỏi: “Nhưng… Không phải Thẩm Miên là bạn gái của Tiểu Ngữ sao?”

Thẩm Miên và Lý Vãn Vãn nge thấy đồng thời cùng nhau nhìn Chương Nhiễm.

Thẩm Miên: Biết chị Kiều Ngữ có bạn gái, còn muốn chị ấy dẫn đi xem phim? Đã vậy còn thân mật như thế?

Lý Vãn Vãn: Bạn gái? Nói như vậy… Thẩm Miên thích nữ? Vậy nếu nàng tỏ tình có thể thành công hay không? Từ từ… Bạn gái?

Lý Vãn Vãn giật mình chớp mắt nhìn phía đối diện liền thấy ý vị trêu đùa trên mặt người kia, tiếp theo nữ nhân phía sau cũng chính là người được gọi ‘Tiểu Ngữ’ đi vòng qua, bước tới bên cạnh Thẩm Miên.

Tạ Kiều Ngữ nói với Thẩm Miên: “Giới thiệu với em một chút!”

Tạ Kiều Ngữ nắm tay Thẩm Miên, chỉ vào Chương Nhiễm nói: “Đây là bạn của chị - Chương Nhiễm.”

Thẩm Miên sửng sốt.

Chương Nhiễm? Chính là người trong quyển tiểu thuyết đã nhắc đến? Bạn cùng nhau lớn lên với Tạ Kiều Ngữ. Bất luận Tạ Kiều Ngữ làm cái gì đều ủng hộ vô điều kiện.

Biết rõ thân phận đối phương, trong nháy mắt lệ khí trên người Thẩm Miên biến mất, mềm mại được thay vào đó, khom lưng ngoan ngoãn: “Xin chào chị Chương Nhiễm!”

Con nhím liền biến thành cừu tốc độ thay đổi nhanh chóng khiến ba người có mặt sửng sốt.

Chương Nhiễm cười ha hả: “Sao lại gọi là chị, dựa theo quan hệ cùng Tiểu Ngữ, tôi còn phải gọi Tiểu Miên một tiếng ‘Chị dâu’.

Chị dâu?

Thẩm Miên và cả Lý Vãn Vãn đều bị kinh sợ.

“Chẳng lẽ Tiểu Ngữ không nói chuyện của tôi với Tiểu Miên sao?” Chương Nhiễm thấy Thẩm Miên giật mình như thế, ách một tiếng nói: “Qủa nhiên có tình yêu liền quên bạn.”

Lý Vãn Vãn chịu không nổi bầu không khí lúc này, hai tay nắm chặt, lớn tiếng gọi: “Thẩm Miên!”

Tiếng gọi của Lý Vãn Vãn khiến ba người đều chú ý, lúc này cùng nhau thấy hai tay Thẩm Miên và Tạ Kiều Ngữ nắm chặt.

Lý Vãn Vãn hỏi: “Cô, sao cô có đối tượng không nói với tôi?”

Thẩm Miên khó hiểu: “Vì cái gì phải nói với cô?”

Lý Vãn Vãn bị lời của Thẩm Miên làm tổn thương, hốc mắt bắt đầu đỏ lên: “Bởi vì… bởi vì chuyện của tôi đều nói với cô! Tôi đính hôn, tôi xuất ngoại, những việc này đều thông báo với cô trước tiên.”

Thẩm Miên hồi tưởng những chuyện đã xảy ra cùng với biểu tình của Lý Vãn Vãn thời điểm đó, chần chừ hỏi: “Cô xác định không phải khoe?”

“Tiểu Miên.” Tạ Kiều Ngữ gọi.

Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn Tạ Kiều Ngữ. Nàng thấy âm trầm trên mặt Tạ Kiều Ngữ được thay thế bằng nụ cười: “Không giới thiệu với chị sao?”

Tuy khóe miệng Tạ Kiều Ngữ cong lên nhưng mặc kệ từ hướng nào đều không thấy ý cười trong mắt cô.

Thẩm Miên nhìn hai tròng mắt Tạ Kiều Ngữ, thấy thần sắc không rõ cùng lạnh lẽo chợt lóe, vội vàng nói: “Chị Kiều Ngữ, đây là Lý Vãn Vãn - Thiên kim tập đoàn Lý thị.”

Tạ Kiều Ngữ biết người này, vì trước đó nhận được yêu cầu làm bác sĩ riêng cho Lục Cảnh Thần, cô cố ý điều tra những người có quan hệ với hắn. Cho nên cô biết Lý Vãn Vãn là ai, chẳng qua không biết diện mào thế nào.

Tạ Kiều Ngữ ừ một tiếng, nâng tay hướng về phía Lý Vãn Vãn: “Xin chào Lý tiểu thư.”

Ngữ khí Tạ Kiều Ngữ mềm nhẹ hòa nhã làm Lý Vãn Vãn coi cô như tình địch cũng sửng sốt.

Lấy lại tinh thần Lý Vãn Vãn cũng vươn tay chào hỏi Tạ Kiều Ngữ.

Tuy tay hai người vừa tiếp xúc đã tách ra, nhưng Chương Nhiễm lại ngửi thấy mùi giấm chua ngập tràn khắp không khí.

Nếu đối phương là người thường, Tạ Kiều Ngữ sẽ không chủ động bắt tay chào hỏi. Xem ra hiện tại người có tính cách bình đạm như nước cũng có lúc nhấc lên ngọn sóng.

Chương Nhiễm cảm động không thôi.

Tạ Kiều Ngữ buông tay Lý Vãn Vãn liền quay đầu nói với Chương Nhiễm: “Xin lỗi, hôm nay không thể xem phim với cậu.”

Ánh mắt Chương Nhiễm đảo qua lại giữa Thẩm Miên và Tạ Kiều Ngữ, hơi hơi mỉm cười kết hợp với ngữ điệu ái muội cực kì: “Mình hiểu, mình hiểu, lần sau đi là được.”

Tạ Kiều Ngữ ừ một tiếng, quay đầu nhìn Lý Vãn Vãn nhẹ giọng nói: “Lý tiểu thư, hẹn gặp lại.”

Nói xong, nắm tay Thẩm Miên nhanh chóng đi ra cửa lớn khách sạn.

Lý Vãn Vãn không thể tiếp thu chuyện Thẩm Miên có người yêu, nhìn theo hướng hai người rời đi hô lớn: “Thẩm Miên! Cô còn chưa…”

Lý Vãn Vãn chưa nói hết câu, Chương Nhiễm đã dựng hẳn ngón trỏ trước miệng cô, ý bảo cô im lặng.

Lý Vãn Vãn dương mắt đối diện với đôi mắt mang đầy ý cười, nghe Chương Nhiễm chậm rãi nói: “Em gái nhỏ, gọi chị dâu chị làm gì? Nếu không phải việc quan trọng tốt nhất đừng quấy rầy nàng, bởi vì tiếp theo có khả năng… nàng sẽ rất bận, không có thời gian để ý đến em.”

Nhìn thân ảnh hai người biến mất ở chỗ ngoặt, Lý Vãn Vãn cố nén lưu luyến và chua xót khi thất tình, nặng nề dậm chân đi vào thang máy.

Một giây trước còn náo nhiệt chen chúc, lúc này chỉ có một mình Chương Nhiễm.

Từ khách sạn đi ra bãi đậu xe, Tạ Kiều Ngữ không buông tay Thẩm Miên, nhưng hai người không nói với nhau lời nào.

Thẩm Miên nghiêng đầu nhìn Tạ Kiều Ngữ mấy lần, nhưng khi thấy nét mặt cô lại đem lời muốn nói nuốt vào bụng.

Hai người đi đến xe liền ưng ý đứng lại, bãi đỗ xe không một bóng người, chỉ có đèn xe ở phía xa chiếu tới, Thẩm Miên đang đợi Tạ Kiều Ngữ lên tiếng.

Tạ Kiều Ngữ liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó di chuyển chắn trước mặt Thẩm Miên.

Không chờ Thẩm Miên mở miệng nói chuyện, Tạ Kiều Ngữ đã cúi đầu ngậm lấy môi nàng. Răng môi giao truyền, hoàn toàn khác với ôn hòa trước đó, Tạ Kiều Ngữ hôn nóng bỏng và mãnh liệt hơn.

Qua mười mấy giây Thẩm Miên mới thích ứng được thế tấn công của Tạ Kiều Ngữ, đang chuẩn bị đáp trả thì Tạ Kiều Ngữ đã rời khỏi môi nàng.

Giữa mơ hồ, đầu Tạ Kiều Ngữ dựa vào bả vai Thẩm Miên tiếng hít thở hỗn loạn cùng câu nói của Tạ Kiều Ngữ truyền vào tai Thẩm Miên: “Xin lỗi, chị chỉ là ghen tị.”

Hoãn trong chốc lát, Thẩm Miên vòng tay qua eo Tạ Kiều Ngữ ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vừa vuốt lưng vừa nói: “Sao phải xin lỗi? Chị ghen tị chứng tỏ chị để ý em, hơn nữa thời điểm chưa biết chị Chương Nhiễm là bạn chị, em cũng nghen tức phát điên.”

Nhìn thấy Tạ Kiều Ngữ và Chương Nhiễm nắm tay đứng chung một chỗ, nếu không phải bị Lý Vãn Vãn lôi kéo, thiếu chút nữa Thẩm miên đã vọt ngăn giữa hai người, biểu thị chủ quyền công khai.

Tạ Kiều Ngữ nhẹ nhàng ngửi cổ Thẩm Miên, mùi hương thanh nhã truyền vào mũi: “Nhưng Lý tiểu thư cũng là bạn em.”

Bởi vì coi Lý Vãn Vãn là bạn của Thẩm Miên nên cho dù Tạ Kiều Ngữ có bao nhiêu ghen tị cũng phải hữu hảo chào hỏi. Cô sợ mình làm Thẩm Miên khó xử.

Nghe Tạ Kiều Ngữ nói, Thẩm Miên dừng một chút, lắc đầu nói: “Thật ra em và Lý Vãn Vãn không thân.”

Thẩm Miên đem chuyện Lý Vãn Vãn từ hôn trốn khỏi nhà, đơn giản nói một lượt với Tạ Kiều Ngữ, sau đó giải thích: “Em chỉ trả dùm cô ta tiền khách sạn, nhưng sau này phải trả lại em, cho nên quan hệ rất đơn thuần.”

Sau đó Thẩm Miên lại giải thích lí do Lý Vãn Vãn liên tục níu kéo nàng.

Sau khi hiểu rõ hết thảy Tạ Kiều Ngữ cúi đầu hôn hôn môi Thẩm Miên: “Hôm nay tan làm chị đi đón Chương Nhiễm, bởi vì sợ em ghen nên không nói rõ ràng.”

Tạ Kiều Ngữ mở cửa xe, ý bảo Thẩm Miên ngồi vào. Tiếp theo nói: “Nhưng không ngờ lại gặp em ở chỗ này, vốn đang nghĩ tối về sẽ tìm em.”

“Tìm em có chuyện gì sao? Bây giờ chúng ta đi đâu?” Sau khi Thẩm Miên và Tạ Kiều Ngữ lên xe, nàng liền lên tiếng hỏi.

“Về nhà chị.” Tạ Kiều Ngữ quay đầu nói với Thẩm Miên: “Hạng mục 300 vạn đã tới.”

Lập tức tinh thần Thẩm Miên tỉnh táo hẳn lên.

Thiếu nợ làm tâm tình nàng cứ hoảng hốt, nếu có thể sớm trả hết thì tốt quá!

“Chắc phải làm đến khuya, em có cần nói với người trong nhà một tiếng hay không?” Tạ Kiều Ngữ thấp giọng đề nghị: “Hay đêm nay ở lại nhà chị.”

Gần đến cuối thu, trời càng ngày càng nhanh tối.

Dư quang hoàng hôn chưa hoàn toàn rút đi mà xung quanh đã bắt đầu tối, thậm chí còn có ánh trăng treo trên đỉnh đầu. Ngồi trong xe, nhìn đèn đường ngoài cửa sổ chợt lóe, Thẩm Miên cúi đầu thấy tin nhắn của Lương Mẫn Trân, nhẹ nhàng thở ra.

Thẩm Miên quay đầu nhìn Tạ Kiều Ngữ nói: “Chị Kiều Ngữ, em đã nói với mẹ tối nay không về nhà.”

Trong lòng Thẩm Miên luôn nghĩ hạng mục gì mà có giá trị 300 vạn, nàng hoàn toàn không chú ý tới sau khi nói thông báo với người nhà không về, chẳng những xe tăng tốc độ mà còn hơi hơi lệch khỏi quỹ đạo đường xe chạy.

Chờ xe một lần nữa quay lại đường chính, Tạ Kiều Ngữ giả vờ không có chuyện gì gật đầu: “Ân!”

- -------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm cừu con chính đi bước một tiến tới Tạ sói xám huyệt động, rảo bước tiến tới!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play