Tiêu Chước “Ừm” một tiếng, thấy Trịnh Kình lại nhíu mày, vội hỏi: “Giờ anh thấy sao?”

“Khỏe lắm.” Trịnh Kình đang nói thì khựng lại, anh nói như đang nhấn mạnh: “Cảm giác… Chưa từng khỏe như thế này.”

Trước kia, lúc anh vận dụng yêu lực, vẫn cảm thấy có trở ngại, bây giờ cảm giác trở ngại ấy đã hoàn toàn biến mất, gân mạch thoải mái, yêu lực còn mạnh mẽ hơn trước.

“Vậy là tốt rồi.” Tiêu Chước lập tức yên tâm.

Trịnh Kình ngồi dậy, lưng tựa lên đầu giường, nghiêm túc nhìn Tiêu Chước, hỏi: “Không phải em nên cho tôi một lời giải thích sao?”

Lúc đó Tiêu Chước ngồi trên nóc nhà xem kịch, còn thiết lập kết giới để ngăn Cùng Kỳ đi vào, anh đều thấy hết cả.

“Anh muốn biết gì?”

“Tại sao Ung Hòa và Canh Lão lại nhận nhầm tôi thành Canh Thần?”

Tiêu Chước không hề giấu diếm, cậu nói: “Bởi vì yêu đan của anh là của Canh Thần. Anh sinh ra không có yêu đan, là Canh Thần đưa yêu đan cho anh, nên anh mới có thể hóa thành rồng.”

Trịnh Kình nghe thế, vẻ mặt anh đầy kinh ngạc.

Tiêu Chước thấy thế cũng kể lại chuyện mà cậu từng nói với Lục Ngô, chỉ là không nhắc đến cậu, không đề cập một từ nào đến mối quan hệ giữa cậu và Trịnh Kình ngày xưa.

“Em biết Canh Thần, nên cũng có chút hiểu biết về chuyện của anh. Khi đó em đoán anh vẫn chưa dung hợp yêu đan hoàn toàn được, nên thừa cơ để Ung Hòa kích thích tiềm lực của anh. Trong khoảnh khắc sống chết, nhất định có thể kích thích tiềm lực. Sự thật chứng tỏ em đã không sai.”

Trịnh Kình vẫn không thể nhớ ra Canh Thần, có chút đăm chiêu mà nói: “Lúc trước tôi vẫn cảm thấy có gì đó thiếu sót, thân là long tộc, vậy mà không thể đi mây về gió, tôi từng rất u sầu vì chuyện này, không hề nghĩ tới là vì tôi chưa dung hợp yêu đan triệt để. Viên yêu đan này…”

Anh đưa tay chạm vào đan điền, ánh mắt nhìn Tiêu Chước khó giấu sự hoang mang: “Nhưng tôi lại không thể nhớ ra anh ấy, dù chỉ một chút.”

Nói xong lời này, anh thầm cảm thấy ngực mình có hơi buồn bực, vô cùng khó chịu, như thể anh đã quên mất một chuyện rất quan trọng.

Canh Thần dùng hết sức lực của bản thân để cứu anh, đối đầu với các tiền bối trong tộc, tận tâm nuôi nấng anh, dạy dỗ anh, sau khi suy yếu lại còn đưa yêu đan cho anh, từng chuyện từng chuyện đều ơn nặng như núi, vậy mà anh lại không thể nhớ ra một chút nào.

“Anh đừng vội, rồi cũng sẽ nhớ ra thôi.” Tiêu Chước an ủi: “Hơn nữa Canh Thần làm như thế cũng chỉ hi vọng anh sống tốt mà.”

Trịnh Kình gật đầu, không ngờ khi đến chợ yêu, lại xảy ra nhiều chuyện như thế nữa.

Tiêu Chước nâng cằm, bỗng nhiên cười nhìn Trịnh Kình, hỏi: “Anh không rõ ý đồ của em mà lại dám nhận thiên kiếp thay cho em, không sợ em lừa anh à?”

Trịnh Kình lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tôi tin em.” Cho dù tận mắt thấy Tiêu Chước thiết lập kết giới rồi chỉ đứng ngoài nhìn, anh cũng chưa hề hoài nghi đối phương.

Được Trịnh Kình tin tưởng như thế, Tiêu Chước lại thấy hơi ngượng ngùng, cậu sờ mũi, chuyển đề tài: “Em cũng chưa tỉnh được bao lâu, còn chưa rời khỏi ký túc xá. Nếu anh thấy ổn rồi thì chúng ta đi tìm bọn Chúc Dư để hỏi rõ tình hình đi.”

Ung Hòa và Canh Lão xuất hiện đột ngột như thế, chỉ sợ chuyện này còn có ẩn tình gì đó.

Trịnh Kình bảo Chúc Dư báo cho chúng yêu đội đặc chiến mở cuộc họp.

Trong phòng họp, biết đội trưởng Trịnh và Tiêu Chước đều không sao, trái tim luôn treo lửng lơ của chúng yêu rốt cuộc cũng hạ xuống được rồi. Sau đó, Chúc Dư báo cáo chi tiết lại chuyện chợ yêu lần này.

“…Ung Hòa và Canh Lão vốn bị phong ấn dưới biển sâu, nhưng hai ngày trước, phong ấn đột nhiên bị phá. Sau khi phá phong ấn, bọn họ như đã có mục tiêu từ trước, trực tiếp đi đến chợ yêu…”

Nói đến cuối cùng, Chúc Dư tổng kết lại: “Việc bọn họ đến chợ yêu chắc chắn không phải ngẫu nhiên, đằng sau chắc chắn có yêu giật dây. Hơn nữa vào đêm chợ yêu gặp chuyện không may, cục quản yêu cũng bị tập kích…”

Càng nói giọng anh ta càng nhỏ lại, cuối cùng gần như không nghe thấy gì cả. Cùng lúc đó, ngoại trừ Tiêu Chước và Trịnh Kình, các yêu quái khác cũng liên tiếp cúi đầu xấu hổ.

Tiêu Chước nhạy cảm phát hiện ra bất thường, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Chúc Dư khẽ nói: “Đá ngũ sắc bị trộm mất rồi.”

Lời này vừa nói ra, trong phòng họp lập tức im lặng đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Tiếp đó, Chúc Dư lại tỉ mỉ kể lại chuyện cục quản yêu bị tập kích đêm hôm ấy. Yêu quái đến tập kích hiển nhiên đã có mưu tính từ trước, đầu tiên thả Ung Hòa và Canh Lão ra, làm loạn ở chợ yêu ngáng chân Tiêu Chước và Trịnh Kình, sau đó lại làm loạn ở thành phố Y dẫn Đào An đi, thừa dịp cục quản yêu không có đại yêu trấn giữ, thuận lợi trộm mất đá ngũ sắc.

Nói tóm lại, gây ra nhiều chuyện như thế, thật ra mục tiêu của bọn họ chỉ có một, chính là đá ngũ sắc.

“Đã đánh nhau chưa?” Trịnh Kình hỏi.

Hồ Uyển Uyển gật đầu: “Tôi trở về thì đúng lúc đụng phải yêu quái kia, nhưng không phải đối thủ của anh ta, hơn nữa… Cũng không nhìn ra lai lịch của đối phương.”

Trong khoảng thời gian này những yêu quái cô ta gặp phải ngày càng hung ác hơn, cô ta cũng thấy rất thất bại, sâu sắc cảm thấy yêu lực của mình quá yếu, phải cố gắng tu luyện gấp bội mới được.

Sau khi tan họp, Tiêu Chước và Trịnh Kình cùng thảo luận mục đích yêu quái kia trộm đá ngũ sắc, nhưng đều như lọt vào sương mù. Đá ngũ sắc là do Nữ Oa luyện ra, có thể cải tử hoàn sinh, ngoại trừ gom đủ thần lực, nếu lỡ như rơi vào tay của yêu quái nào có lòng dạ không tốt, tất nhiên sẽ rất phiền toái.

Đang nói, Trịnh Kình đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, sắc mặt anh thay đổi, vội vàng chạy đến thang máy, đi lên lầu.

Tiêu Chước một đường mờ mịt đi theo sau anh, nhìn thấy sau khi Trịnh Kình rời khỏi thang máy, bước chân nhanh nhẹn phóng vào văn phòng, trong khoảnh khắc mở ngăn kéo ra, sắc mặt lập tức trở nên cực kì khó coi, cả người sát khí nặng nề.

“Anh mất đồ à?” Tiêu Chước nghi hoặc hỏi.

Trịnh Kình gật đầu, hai mắt vẫn đăm đăm nhìn ngăn kéo, muốn trừng thủng ngăn kéo luôn rồi—— Viên bảo thạch đỏ mà anh để trong ngăn kéo đâu rồi? Viên lớn như vậy, anh dày công chuẩn bị để thổ lộ với Tiêu Chước đâu rồi?

“Chắc chắn là do tên yêu quái trộm đi khi lấy đá ngũ sắc.”  Giọng của Trịnh Kình sắc lạnh.

Tiêu Chước im lặng một chốc: “Anh mất cái gì? Quan trọng lắm sao?” Vừa nãy Trịnh Kình còn bảo phải im lặng quan sát, giờ lại cấp tốc muốn bắt yêu quái kia, thái độ chuyển biến cũng nhanh quá rồi đó.

Trịnh Kình mập mờ: “Là một thứ rất quan trọng, không thể làm mất được, tóm lại nhất định phải đi tìm.”

Tiêu Chước nghe cũng không hiểu mấy, đoán không ra rốt cuộc anh đã mất cái gì, chỉ có thể ậm ờ mà “Ừ” một tiếng.

Đêm đó chợ yêu gặp thiệt hại nặng, khôi phục lại cũng không dễ, chợ yêu mỗi năm một lần cũng theo đó mà kết thúc, khiến chúng yêu không khỏi thấy tiếc, chỉ cần nghĩ đến chuyện đêm đó lại rất bùi ngùi, âm thầm bảo có thể nhặt được nửa cái mạng thôi đã là tốt lắm rồi.

Nhưng lúc ở chợ yêu, không biết yêu quái nào đã chú ý đến cảnh Tiêu Chước và Trịnh Kình nắm tay nhau, chụp lại cảnh này, sau đó còn có vài tấm ảnh bọn họ nhìn nhau các kiểu, cũng đăng lên diễn đàn yêu quái.

“Đội trưởng Trịnh và Tư yêu đại nhân ngọt quá đi, aaaaaaaaaa cục đường này tui xin được ăn trước đây!”

Chủ thớt: Tiện đây nhắc luôn, nữ bạt là gì chứ, đội trưởng Trịnh và Tư yêu đại nhân mới là chân ái! Từ tình địch thành người yêu thật là đáng gặm. Tui chèo thuyền này!

Bài viết vừa đăng lên đã khiến cho diễn đàn yêu quái chấn động một trận cực lớn, phía dưới lập tức xây lầu ầm ầm.

Lầu 1: Quá ngọt, ánh mắt hai người nhìn nhau cứ như lúc tui nhìn thấy chân gà vậy á, tui không tin là không có gì mờ ám!

Lầu 2: Lầu trên cũng ít phá hoại bầu không khí quá rồi. Tui cũng mê CP này lắm, nhưng vẫn muốn nói một câu, đều là yêu tộc với nhau, xin mọi người hãy đối tốt với các bạn áp yêu một chút, đừng sát hại lẫn nhau.

Lầu 2: Chắc chắn Đội trưởng Trịnh và Tư yêu đại nhân là thật! Tui nghe tin lề phố, nghe nói lúc trước bọn họ căn bản không hề đối đầu, chỉ diễn kịch với người ngoài thôi, đội trưởng Trịnh và Tư yêu đại nhân vẫn luôn ở với nhau, chung quy vẫn luôn ở chung đó!



Lầu 52: Xin hai người hãy kết hôn ngay tại chỗ, xin cảm ơn!

Trong văn phòng, Trịnh Kình đăng nhập vào diễn đàn yêu quái, lướt đến bài viết này thì không thoát ra được, anh thích hết tất cả những bình luận khen anh với Tiêu Chước xứng đôi. Trong lúc đó cũng lướt thấy mấy bình luận xỉa xói moi móc, trực tiếp báo cáo luôn.

Tấm ảnh mà chủ thớt đăng lên cũng được lắm, hơn nữa Tiêu Chước và Trịnh Kình đều không có góc chết, nhìn mà xem hai người chỉ đứng ở đó mà cứ như một bức tranh vậy, không khí ngọt ngào khi hai yêu nhìn nhau càng được tôn lên.

Trịnh Kình lưu ảnh lại, rồi mới phóng to ra từng chút một nghiêm túc hưởng thụ một hồi, sau đó anh chuẩn bị chuyển tiếp sang cho Tiêu Chước.

Ai ngờ lúc vừa định chuyển tiếp thì bài viết kia đã bị gỡ rồi.

Trịnh Kình lập tức nổi giận—— Ai gỡ bài vậy?

Yêu quái quản lí diễn đàn là một thỏ yêu, lúc này đang âm thầm ăn mừng, may mà anh ta gỡ mau, lỡ để đội trưởng Trịnh nhìn thấy trên diễn đàn có người bàn tán về anh và Tư yêu đại nhân thì không chừng lại trừ lương anh ta nữa.

Lúc trước diễn đàn có một bài viết bàn tán chuyện đội trưởng Trịnh và Tư yêu đại nhân đường ai nấy đi, ân đoạn nghĩa tuyệt vì nữ bạt, anh ta không kịp xử lí, sau khi Trịnh Kình nhìn thấy đã trừ lương anh ta.

Nhớ tới việc này, thỏ yêu lại thấy lòng mình chua xót, bởi vậy dạo gần đây vẫn luôn để ý những bài viết đăng trên diễn đàn, sợ đội trưởng Trịnh lại nhìn thấy bài viết tám nhảm nào nữa.

Gỡ bài xong, thỏ yêu vừa mới thở phào, điện thoại đặt kế bên lại đột nhiên kêu lên.

Anh ta nhận điện thoại, vừa nghe rõ giọng nói từ đầu dây bên kia, cả thân thỏ đều bị dọa sợ luôn rồi: “Đội… đội trưởng Trịnh?”

Thỏ yêu vừa gọi một câu, tất cả yêu trong văn phòng đều bị dọa, nối tiếp nhau ngưng thở không phát ra tiếng gì mà quan sát. Sau đó bọn họ  phát hiện sắc mặt thỏ yêu càng lúc càng khó coi, như sắp khóc tới nơi rồi.

Sau khi cúp điện thoại, yêu quái ngồi cạnh hỏi thỏ yêu: “Sao đội trưởng Trịnh lại gọi điện thoại cho cậu? Ngài ấy nói gì?”

Toàn bộ yêu trong văn phòng đều nghểnh lỗ tai, nghiêm túc nghe thỏ yêu trả lời.

Thỏ yêu nước mắt đầy mặt, vừa mờ mịt vừa khó hiểu: “Đội trưởng Trịnh nói muốn trừ tiền lương của tôi…”

Trừ tiền lương là chuyện lớn, yêu quái khác vội vàng hỏi có phải thỏ yêu đã chọc giận gì tới đội trưởng Trịnh không, bảo anh ta kể ra để mọi người cùng nhau suy đoán.

Thỏ yêu thấy cũng đúng, kể lại chuyện mới gỡ bài, chuyện anh ta có thể nhớ tới cũng chỉ có chuyện này thôi.

Chúng yêu bàn luận liên hồi, cuối cùng nhất trí nghĩ rằng, chắc chắn là do thỏ yêu gỡ bài chậm quá, đội trưởng Trịnh đã nhìn thấy bài viết đó rồi.

Thỏ yêu nghe thế cũng cho là vậy, liên tục cảm ơn các yêu quái khác, cũng tỏ vẻ mình nhất định sẽ theo dõi diễn đàn yêu quái sát sao, một khi có bài viết bàn luận về chuyện đội trưởng Trịnh và Tư yêu đại nhân, sẽ tranh thủ gỡ bài viết sớm nhất.

Anh ta vừa nói lời này, ý chí chiến đấu nổi dậy, cả người đều tràn đầy tự tin.

Sau đó không lâu, diễn đàn yêu quái quả thật lại xuất hiện mấy bài viết. Tựa bài viết là “Gỡ bài nhanh như thế à? Lẽ nào là bị bọn tôi đoán trúng rồi?”, “Tôi chỉ biết, đội trưởng Trịnh và Tư yêu đại nhân chắc chắn là thật!”, “818 chuyện về đội trưởng Trịnh và Tư yêu đại nhân”, vân vân mây mây.

Khóe môi thỏ yêu nhếch lên, mỉm cười, chuyển động chuột, nhanh chóng gỡ bài, trực tiếp loại bỏ hết những bài viết vừa nổi lên.

Anh ta cứ tưởng lần này chắc chắn đã đảm bảo an toàn rồi, ai ngờ vừa gỡ hết bài viết xong, đội trưởng Trịnh lại gọi tới.

Thỏ yêu nhận điện thoại xong, lúc nãy nước mắt đầy mặt, giờ thì mặt đầy tử khí.

Chúng yêu quái kinh ngạc, vội vàng hỏi đội trưởng Trịnh nói gì.

Lập tức nghe thấy thỏ yêu nói với khuôn mặt đầy sợ hãi: “Đội trưởng Trịnh bảo tôi đi mua mấy ký đầu thỏ sốt cay. Ngài ấy… có ý gì vậy?”

Chúng yêu quái nghe nói thì nhanh chóng lâm vào sự trầm mặc quỷ dị.

*

Trịnh Kình kêu thỏ yêu đi mua đầu thỏ sốt cay đương nhiên không phải vì muốn ăn, mà là mượn cớ dọa nạt thỏ yêu. May mà rốt cuộc thỏ yêu cũng lĩnh hội được ý tứ sâu xa của anh, không điên cuồng gỡ bài nữa, khiến tâm trạng giận đến mức muốn giết người của Trịnh Kình cũng thoáng tốt hơn.

Không biết thỏ yêu đi mua đầu thỏ sốt cay ở đâu, mùi rất thơm. Đúng lúc sắp đến giờ tan làm, Trịnh Kình cầm đầu thỏ sốt cay, chuẩn bị đến Gia Nguyên đón Tiêu Chước. Tiêu Chước thích ăn cay, cũng ăn được nhiều loại đồ ăn, chắc hẳn rất vui vẻ.

Ai ngờ vừa đi đến cạnh cửa, lại gặp phải Kỳ Ngạn Trạch từ cuối hành lang bên kia đang đi về phía này, trông có vẻ là đến tìm anh.

“Thơm quá à.” Kỳ Ngạn Trạch nhìn đầu thỏ sốt cay trong tay Trịnh Kình, có hơi thèm: “Ngửi mùi có vẻ ngon đấy.”

Trịnh Kình ngó lơ, giấu giấu túi đồ ăn, hỏi: “Cậu đến làm gì?”

Nhìn thấy Kỳ Ngạn Trạch, anh lại nhớ tới ban đầu từng thề thốt trước mặt đối phương, bảo rằng anh tin Tiêu Chước không phải là hống, không ngờ đã đề phòng kỹ càng như vậy, anh ta vẫn biết được chuyện này.

Trịnh Kình gần như đoán chắc Kỳ Ngạn Trạch đến đây để cười nhạo thương hại anh.

“Đương nhiên là tìm anh có việc.” Kỳ Ngạn Trạch biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Anh mua thịt thỏ cho Tiêu Chước à?”

Trịnh Kình không nói gì, việc đêm đó Kỳ Ngạn Trạch ra tay cứu Tiêu Chước nằm ngoài dự đoán của anh, vì thế anh vẫn luôn cảm kích Kỳ Ngạn Trạch. Chỉ là Kỳ Ngạn Trạch có dáng vẻ không có ý tốt, vẫn khiến anh hơi cảnh giác.

Quả nhiên, ngay sau đó anh nghe thấy Kỳ Ngạn Trạch chậc lưỡi than thở: “Tiếc thật đấy, đội trưởng Trịnh, anh thật lòng chân thành với Tiêu Chước, vậy mà cậu ta không hề thật lòng với anh. Phí thay đêm hôm đó anh thề thốt bảo tin tưởng cậu ta, kết quả thì sao? Tiêu Chước vậy mà lại thật sự là hống. Đội trưởng Trịnh, nếu tôi là anh thì tôi sẽ vạch rõ giới hạn với Tiêu Chước ngay, lòng dạ cậu ta sâu như thế, còn không biết đã giấu giếm bao nhiêu chuyện sau lưng anh đâu.”

Trịnh Kình lập tức hiểu rõ, Kỳ Ngạn Trạch vẫn còn để ý việc Tiêu Chước nói lịch sử đen tối của anh ta cho Chư Mông, nên lúc này mới cố ý khiêu khích ly gián.

“Nếu anh muốn chọc vào mối quan hệ giữa tôi và Tiêu Chước thì bớt tốn sức đi.” Trịnh Kình liếc Kỳ Ngạn Trạch: “Tiêu Chước là hống, chuyện này tôi biết lâu rồi. Còn việc em ấy có giấu tôi chuyện gì khác không… Có cũng được, không có cũng không sao, tôi đều tin tưởng em ấy cả.”

Kỳ Ngạn Trạch thật sự đến để gây ly gián, lúc trước Tiêu Chước chen vào mối quan hệ giữa anh ta và Chư Mông, anh ta chỉ có thể bất lực, giờ đã gặp được dịp rồi, vốn tưởng có thể gây chút phiền phức cho Tiêu Chước, ai ngờ không kịp đề phòng thì bị nhét một đống cơm chó vào mồm.

“…” Kỳ Ngạn Trạch lập tức mất hứng, nhún vai bảo: “Đi đi, không ngờ anh lại tin cậu ta như thế, cũng không uổng lúc đó cậu ta liều mạng ngăn thiên kiếp giúp anh…”

Trịnh Kình nghe thế đầy kinh ngạc: “Cậu nói gì?” Lúc ấy ở đó ngoài Kỳ Ngạn Trạch và Chư Mông thì chỉ còn có Lục Ngô và Tiêu Chước, anh chưa hề nghe Lục Ngô nhắc đến chuyện này.

“Tiêu Chước không nói với anh à?” Kỳ Ngạn Trạch nói: “Lúc thiên kiếp tiến đến, anh còn đang hôn mê, là Tiêu Chước đã ngăn thiên kiếp thay cho anh. Nếu không thì sao cậu ta lại bị thiên đạo chú ý, thành ra về sau sấm chớp cứ đuổi theo đánh cậu ta chứ…”

“Ây, tôi còn chưa nói xong, anh đi đâu thế?”

Trịnh Kình bước nhanh tới thang máy, trong đầu chỉ còn câu nói Tiêu Chước liều mạng ngăn thiên kiếp vì mình, căn bản không hề nghe thấy Kỳ Ngạn Trạch nói gì khác nữa.

*

Lúc Tiêu Chước nhận được điện thoại của Trịnh Kình, cậu đang lái xe đi về biệt thự, sắp đến nhà rồi.

Trịnh Kình vừa kết nối được lập tức hỏi cậu: “Em ở đâu?”

Tiêu Chước thành thật báo cáo, đang chuẩn bị hỏi Trịnh Kình tối nay ăn gì, điện thoại đã bị cúp ngang rồi.

Cậu ngạc nhiên nhìn điện thoại, không biết Trịnh Kình gọi cuộc điện thoại này là có ý gì, nhưng cậu không nghĩ nhiều, cất điện thoại tiếp tục đi về phía trước.

Trở lại biệt thự, đầu tiên Tiêu Chước lên lầu tắm rửa sạch sẽ. Lúc tắm rửa cậu hóa thành nguyên hình, đau lòng nhìn lông mao và lông vũ bị sét đánh cháy khét, trong lòng vô cùng rầu rĩ.

Đêm đó lông của cậu bị thiêu cháy, sau đó về nhà cậu cắt hết những chỗ cháy khét, nhưng vì thế mà lông mọc không đồng đều, lởm chởm nhấp nhô, nhìn cứ như bị chó gặm, xấu không chịu nổi.

Vì thế nên Tiêu Chước rất u sầu, mỗi đêm đều phải hóa thành nguyên hình xem lông đã mọc dài ra chưa, cũng không dám hóa thành nguyên hình trước mặt Trịnh Kình.

Nếu như Trịnh Kình nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, không chừng lại chê cậu xấu.

Tiêu Chước ngẫm nghĩ lại thấy buồn rầu.

Chỉ mới vài ngày thôi, lông cũng không mọc nhanh như thế. Cho nên thứ Tiêu Chước nhìn thấy vẫn là bộ lông lởm chởm lỗ chỗ và lông vũ đã trụi mấy chỗ. Cậu thở dài thườn thượt, quyết định biến thành hình người trước đã, không thể hóa thành nguyên hình trước mặt Trịnh Kình, phải duy trì hình tượng đẹp đẽ của mình.

Ai ngờ vừa hạ quyết tâm xong, đi xuống lầu, lúc Tiêu Chước nhìn thấy Trịnh Kình, câu đầu tiên mà đối phương nói lại là: “Em hóa thành nguyên hình đi.”

Tiêu Chước: “???”

“…Dạo này em ăn uống hơi quá, nóng trong người, lông bị rụng bớt, hay là đừng…”

Còn chưa nói xong đã bị Trịnh Kình đột nhiên cắt ngang: “Tôi biết hết rồi.”

Anh đang nói thì khựng lại, nghiêm túc nhìn Tiêu Chước nói: “Tôi muốn nhìn em.”

Trước ánh mắt vừa nghiêm túc vừa chăm chú của Trịnh Kình, Tiêu Chước không có cách nào từ chối, sau một lúc do dự nhưng vẫn hóa thành nguyên hình.

Xuất hiện trước mặt Trịnh Kình vẫn là hung thú đen tuyền quen thuộc, lông mao đen huyền mềm mại, tứ chi to lớn mạnh khỏe, đôi tai xù lông vểnh thẳng trên đầu, cánh trên lưng hơn mở ra, cái đuôi dài rũ xuống, có hơi lo lắng mà vẫy qua vẫy lại.

Chỉ là điều khác lúc trước là lông đen trên người Tiêu Chước lởm chởm lỗ chỗ, có dấu vết bị thiêu cháy, trên cánh vốn có lông vũ mềm mại cũng xám xịt, còn có những chỗ thưa thớt như trụi lủi vậy.

Tiêu Chước đứng đó, bị Trịnh Kình nhìn không chớp mắt, có cảm giác bối rối tay chân, ánh mắt đưa qua đưa lại, khó giấu sốt sắng không yên.

Sau đó cậu lưu loát dùng đôi cánh để che lại mấy chỗ lộ ra trên bụng mình, không có chút tự tin nào, cẩn thận hỏi: “Có phải… xấu lắm không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play