Bóng đêm sâu thẳm, trên con đường nhỏ hẹp gập ghềnh, một chiếc ô tô đen chạy chạy qua, cảnh tượng náo nhiệt của chợ yêu bị vứt lại phía sau lưng.
Kỳ Ngạn Trạch vừa lái xe vừa cố gắng thuyết phục Chư Mông, nói Tiêu Chước không phải yêu quái tốt gì, anh ta rất không an tâm, bảo cậu ta tránh xa Tiêu Chước một chút. Nếu Tiêu Chước tìm đến cậu ta, nhất định không được gặp, nhất định phải kiên quyết nhốt cậu ngoài cửa.
Chư Mông cúi đầu nghịch điện thoại, bên tai toàn những lời lảm nhảm của Kỳ Ngạn Trạch, cậu ta buồn ngủ ngáp dài.
“Cậu buồn ngủ rồi à? Muốn ngủ một giấc không?” Kỳ Ngạn Trạch ngay lập tức quan tâm nói: “Ở ghế sau có chăn, cậu lấy đắp đi, đừng để bị lạnh.”
Chư Mông liếc nhìn Kỳ Ngạn Trạch, sau đó quay lại với chiếc chăn ở ghế sau. Nhưng lúc này đột nhiên cậu ta phát hiện ra dị thường của chợ yêu.
Sau đó như thể xác nhận suy đoán của Chư Mông, phía sau có một chiếc ô tô phóng nhanh tới vượt qua họ với tốc độ cực nhanh. Cũng có rất nhiều yêu quái dựa vào tốc độ của mình mà bỏ xe chạy trốn, con đường nhỏ hẹp gập ghềnh này bỗng trở nên hỗn loạn.
Kỳ Ngạn Trạch dừng xe, anh ta đi xuống bắt một con yêu quái đang chạy thục mạng hỏi thăm tình hình.
“Mông Mông, cậu về trước đi.” Kỳ Ngạn Trạch nói: “Tôi phải quay lại xem thử.”
Theo lời của tiểu yêu, có hai đại yêu đột nhiên xuất hiện, bọn họ vô cùng hung ác khó đối phó, anh ta quay lại một chuyến có thể sẽ giúp được Tiêu Chước và Trịnh Kình.
Mặc dù hành động của Tiêu Chước rất không biết xấu hổ, nhưng Kỳ Ngạn Trạch vẫn biết phân biệt nặng nhẹ.
Chư Mông lắc đầu, nắm lấy tay Kỳ Ngạn Trạch, kiên quyết nói: “Không, tôi sẽ đi chung với anh.”
Kỳ Ngạn Trạch thấy rõ sự lo lắng và quan tâm từ ánh đáy mắt Chư Mông, anh ta vốn muốn từ chối, sợ Chư Mông xảy ra chuyện, nhưng lúc này, anh ta không thể nói được dù chỉ một lời, chỉ có thể gật đầu, dùng sức siết chặt tay Chư Mông.
Lúc hai người lái xe với tốc độ nhanh nhất đến chợ yêu, toàn bộ chợ yêu đã thành một mớ hỗn độn. Những tòa nhà lớn đổ sập, khói bụi cuồn cuộn, khắp nơi trên mặt đất như một đống hỗn loạn.
Trong nháy mắt, Kỳ Ngạn Trạch nhìn thấy hai đại yêu, mắt đỏ ngầu Canh Lão và Ung Hòa đang giận dữ tấn công Trịnh Kình. Trịnh Kình trước đó đã bị Canh Lão đánh bị thương, giờ lại phải đối đầu với hai đại yêu cùng một lúc, rõ ràng anh đang gặp bất lợi, ứng phó cực kỳ gian nan.
Anh ta lập tức muốn giúp đỡ Trịnh Kình, nhưng còn chưa đến gần, anh ta đã bị một kết giới chặn lại.
Kỳ Ngạn Trạch nghi ngờ nhìn kết giới, trước đó anh ta cũng không để ý lắm, hiện tại nhìn quanh, rất nhanh phát hiện Tiêu Chước đang ngồi trên nóc nhà nhàn nhã xem kịch.
Kết giới do Tiêu Chước tạo ra? Tại sao cậu lại làm như vậy? Kỳ Ngạn Trạch khó hiểu.
“Anh đừng vội.” Chư Mông nói: “Tôi tin cậu Tiêu làm như vậy là có lý do của mình.”
Nghe thấy Chư Mông nói giúp Tiêu Chước, Kỳ Ngạn Trạch càng bất mãn,anh ta tức giận nói: “Cậu bị sự giả tạo của cậu ta dành làm cho mê muội rồi. Lâu nay tôi đã biết cậu ta không phải hạng tốt đẹp, có lẽ muốn nhân cơ hội này thần không biết quỷ không hay hại chết Trịnh Kình, từ nay về sau Cục quản yêu sẽ nằm dưới sự kiểm soát của cậu ta.”
“Nói hay lắm.” Giọng nói của Tiêu Chước đột nhiên vang lên sau lưng anh ta: “Đúng vậy, tôi nghĩ vậy đó. Nhưng bây giờ hai người đang ngáng đường thì phải diệt khẩu luôn một thể mới được.”
Kỳ Ngạn Trạch bảo vệ Chư Mông sau lưng, trừng mắt nhìn Tiêu Chước: “Cậu dám!”
Tiêu Chước đưa tay sờ cằm, cười như không cười nhìn anh ta.
Chư Mông nín cười, nhẹ nhàng kéo góc áo của Kỳ Ngạn Trạch: “Cậu Tiêu đang nói đùa, anh không nghe ra sao?”
“Đến lúc này cậu còn nói thay cho cậu ta.” Kỳ Ngạn Trạch bất mãn.
Trong lúc nói chuyện, Canh Lão và Ung Hòa liên thủ một trước một sau tấn công Trịnh Kình. Trịnh Kình đã biến thành hình rồng, móng vuốt đánh về phía Canh Lão đang tấn công, lại không để ý đến Ung Hòa đang lặng lẽ xuất hiện phía sau anh, bị chiếc búa nặng nề giáng xuống, vảy rồng vỡ ra, bật máu.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Kỳ Ngạn Trạch cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Chước: “Cứ tiếp tục như vậy, Trịnh Kình sẽ bị cậu hại chết.”
Rõ ràng Trịnh Kình đã rất mệt mỏi, dưới sự tấn công liều chết của Ung Hòa và Canh Lão, vết thương của anh ngày càng nhiều hơn, vảy rồng trên khắp cơ thể bị đánh bật ra vô số, lưng cũng bị khoét những lỗ sâu, máu đỏ trào ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Tiêu Chước nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Kình, hai tay cậu nắm chặt, ánh mắt lộ ra sát ý với bọn Ung Hòa, nhưng một lúc sau cậu lại cưỡng chế nó xuống.
“Trịnh Kình thực sự là rồng sao?” Cậu đột nhiên hỏi.
Kỳ Ngạn Trạch không do dự đáp: “Nói nhảm, tất nhiên là phải rồi, chuyện này còn cần phải hỏi à.”
“Rồng là trưởng của dòng Lân, bản nguyên tương thích với nước, chỉ huy tộc Thủy, có thể hô mưa gọi gió, ngăn tai tạo phúc, là Thần thú tốt lành.” Tiêu Chước nói: “Nhưng cậu đã bao giờ nhìn thấy anh ấy làm gió làm mưa, thao túng sấm sét chưa?”
Kỳ Ngạn Trạch nghiêm túc nghĩ lại, thật sự anh ta chưa bao giờ thấy Trịnh Kình thao túng sấm sét hay hô mưa gọi gió, nhất thời bị nghẹn lời.
Ánh mắt Tiêu Chước sâu thẳm nhìn chằm chằm Trịnh Kình, như là đang nhìn anh, cũng như đang thông qua anh nhìn về quá khứ: “Bởi vì anh ấy không phải là một Ứng Long thực sự. Nhưng chỉ cần một chút nữa thôi, chỉ cần anh ấy có thể vượt qua, anh ấy có thể biến thành một Ứng Long thực sự. Tộc Ứng Long chính là tổ tiên của rồng, sức mạnh thực sự mà anh ấy đang nắm trong tay còn hơn nhiều so với hiện tại…”
“Xoạt xoạt——” Phía trên bầu trời đen kịt đột nhiên xuất hiện một tia chớp, ánh sáng xé nát bầu trời.
Lời Tiêu Chước đột ngột dừng lại, cậu nhìn Trịnh Kình với sự căng thẳng mong đợi.
Trong kết giới, Trịnh Kình mình đầy thương tích nằm trên mặt đất, còn Ung Hòa và Canh Lão thì cười điên cuồng: “Canh Thần, ngàn năm trước mày đã phong ấn chúng tao trong đáy biển tăm tối, khiến chúng tao phải chịu đựng hàng ngàn năm dày vò. Bây giờ thời thế đổi thay, hôm nay tao sẽ xé xác mày thành vạn mảnh để trút mối hận trong lòng!”
Trịnh Kình kiệt sức, não có chút không thích nghi kịp, mơ hồ nghĩ, tại sao Ung Hòa lại gọi anh là Canh Thần? Anh là Canh Thần? Không thể nào. Tiêu Chước từng nói Canh Thần đã chết. Vậy anh có liên quan gì đến Canh Thần?
“Xoạt xoạt——” Một tia sét khổng lồ khác xé toạc những đám mây đen, cột sét đánh lên mặt đất sáng như ban ngày.
Phía trên bầu trời, mây đen hội tụ từ mọi hướng, va chạm nhau và cuồn cuộn dâng trào trên bầu trời Tề Hải, trông cực kỳ tráng lệ.
Kỳ Ngạn Trạch nghẹn họng nhìn trân trối, sững sờ nói: “Đây là Trịnh Kình…”
Về sau không cần phải hỏi thêm, anh ta đã có được câu trả lời.
Ung Hòa giơ cao chiếc búa dính máu, mang theo yêu lực cường đại giáng về phía Trịnh Kính, muốn cho anh một đòn chí mạng.
Đúng lúc này.
“—— Oành!” Cùng với tiếng sấm kinh thiên động địa, một luồng sét dày đặc từ trên trời đánh xuống, mang theo sức mạnh hủy diệt, ầm ầm nện xuống người Ung Hòa.
Sấm sét ẩn chứa sức mạnh của thiên đạo, có thể xua đuổi mọi điều ác. Ung Hòa mở to mắt, trong khoảnh khắc ấy gã ta cảm thấy cơ thể mình như bị xé nát, ngay cả một chút phản kháng cũng không có, lập tức bị đánh tan thành từng mảnh.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Canh Lão kinh hãi, không dám xuống tay nữa, xoay người muốn chạy trốn, nhưng chưa thoát được vài bước thì một đường thiên lôi khác lao thẳng về phía gã ta, trong tích tắc gã ta cũng biến thành cát bụi.
Kỳ Ngạn Trạch và Chư Mông nhìn mà líu lưỡi, không dám tưởng tượng đến tột cùng sấm sét kia mạnh đến mức nào.
Lúc này Tiêu Chước không để ý tới những thứ khác chỉ nghiêm túc nhìn Trịnh Kình. Trịnh Kình vẫn nằm trên mặt đất, tia sét từ trên trời rơi xuống, lập tức phủ lên người anh một màn ánh sáng trắng, tia sáng này nhanh chóng chữa lành vết thương cho anh, khiến từ trong ra ngoài Trịnh Kình trải qua đợt biến hóa.
Chỉ là Tiêu Chước rất rõ ràng, hiện tại không phải lúc có thể xem nhẹ. Từ khoảnh khắc mới là thời kỳ then chốt của Trịnh Kình.
Kỳ Ngạn Trạch và Chư Mông cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, vừa định nói thì bọn họ đã thấy những đám mây đen đang phân tán đột nhiên tụ lại, xếp chồng lên trùng trùng điệp điệp tụ lại với nhau, lần này sức mạnh thậm chí còn mạnh hơn trước, còn mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa.
“Là thiên kiếp——” Kỳ Ngạn Trạch kinh hãi, lập tức bảo vệ Chư Mông tránh ra xa.
Sấm chớp do Trịnh Kình khống chế, nhưng hiện tại thiên kiếp lại là sức mạnh của thiên đạo, chứa năng lượng của thiên địa, có thể hủy diệt vạn vật trong trời đất, căn bản là một khái niệm hoàn toàn khác.
Chư Mông ngẩng đầu lên, từ xa xa nhìn những đám mây kia ào ào cuồn cuộn trở mình như một dòng sông giận dữ, những tia chớp dày đặc lóe lên trong đó, giống như một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu, cực kỳ đáng sợ.
“Tại sao đội trưởng Trịnh lại dẫn đến thiên kiếp chứ?” Chư Mông cảm thấy khó hiểu.
Kỳ Ngạn Trạch lắc đầu, toàn thân anh ta căng thẳng, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác, không dám thả lỏng.
Thiên kiếp là sự trừng phạt và khảo nghiệm mà thiên đạo giáng xuống, yêu quái muốn trở thành thần khi đạt đến cảnh giới nhất định sẽ phải trải qua thiên kiếp, nếu vượt qua được khảo nghiệm sẽ trở thành Thần, nếu ngược lại sẽ bị thiên kiếp bổ đến hồn bay phách tán.
Trịnh Kình là con rồng duy nhất trong đất trời này, luôn được Thiên Đạo ưu ái, chính vì lẽ đó mà Thiên Đạo sẽ không bao giờ lấy lôi kiếp tấn công anh. Trừ hành vi nghịch thiên vừa rồi của Trịnh Kình, khiến Thiên Uy tức giận.
Trong khoảnh khắc, những đám mây đen trên đầu anh ngày càng dày đặc, sấm sét chớp nhoáng, giống như một cánh cung, hết sức căng thẳng.
Trịnh Kình còn đang hôn mê, Tiêu Chước đứng bên cạnh anh, vươn tay chạm vào cặp sừng rồng đẹp đẽ uy mãnh của đối phương, cậu lập tức biến thành nguyên hình, vững vàng đứng đó, ngẩng đầu nhìn về phía thiên kiếp đang chuẩn bị giáng xuống ở phía xa, không hề có ý trốn tránh.
Kỳ Ngạn Trạch và Chư Mông nhìn thấy cảnh này đều bị sốc, đặc biệt là Kỳ Ngạn Trạch, họ không ngờ Tiêu Chước thực sự là hống.
Nhưng mà tình thế cấp bách, căn bản bọn họ kịp phản ứng, giây tiếp theo, một tia sấm sét dày đặc từ trên trời rơi xuống, chiếu sáng nửa bầu trời, mang theo năng lượng hủy thiên diệt địa, rơi xuống nơi có Trịnh Kình.
Tiêu Chước dang rộng đôi cánh, bay lên phía trên Trịnh Kình, kết giới đỏ tươi như lá chắn chắn trước người.
Trong nháy mắt sấm sét ập đến, “oành” một tiếng đập lên lá chắn “. Hai thế lực mạnh mẽ va chạm dữ dội. Tiêu Chước cắn chặt răng, ánh mắt cậu dữ tợn, bị buộc phải liên tục lùi về sau, đôi môi cũng bị cắn đến bật máu.
Chiếc lá chắn màu đỏ thẫm đã bị nứt ra như mạng nhện, rồi càng ngày lại càng mứt nhiều cuối cùng hoá thành từng mảnh vỡ.
Sấm chớp không còn bị ngăn trở nữa, trực tiếp bổ lên người Tiêu Chước, sau khi giảm xóc, tia sét rơi vào trên người Trịnh Kình đã không còn nghiêm trọng nữa.
Tiêu Chước bị lực lượng khổng lồ kia trực tiếp đánh văng ra ngoài, cậu đập vào tường, phun ra vài ngụm máu.
Thể chất của cậu cường tráng, sinh ra từ thiên địa, không thể dễ dàng bị thiên kiếp hủy diệt như vậy. Chỉ là lần thiên kiếp này đã khiến cậu bị thương nặng, ngay cả lông trên cánh và trên người cũng bị thiêu cháy rất nhiều.
Tiêu Chước loạng choạng đứng dậy, hạ cánh xuống nhìn đám lông cháy sém, tâm trạng rất không tốt. Nhưng bây giờ chỉ mới là bắt đầu. Thiên đạo sẽ không dung thứ cho cậu, Thiên Đạo đã muốn bổ cậu từ lâu, vừa rồi chặn một cái cho Trịnh Kình, bây giờ Trịnh Kình đã tạm thời bình an vô sự, nhưng cậu lại đang gặp nguy hiểm.
Quả nhiên, đám mây đen lơ lửng trên đầu bị tia sét xuyên qua nhìn chằm chằm vào cậu hồi lâu, Thiên Lôi lại một lần nữa giáng xuống, nhưng là đi thẳng tới chỗ Tiêu Chước.
Tiêu Chước đã quen với việc bị Thiên Đạo biến thành mục tiêu bổ tới rồi, thấy thiên lôi rơi xuống cậu chạy thật nhanh tránh thoát.
Thiên lôi dày đặc rơi xuống, đuổi theo Tiêu Chước suốt một đường, Tiêu Chước khó mà tránh khỏi, chỉ có thể phản kháng trực diện.
Sau khi bị Thiên Lôi bổ hai lần, Tiêu Chước đã thành nỏ mạnh hết đà, khi Thiên Lôi giáng xuống lần thứ ba, cậu đã không còn sức lực chống lại. Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Kỳ Ngạn Trạch đột nhiên biến thành nguyên hình, giúp Tiêu Chước chống lại. Chốc lát, lại một yêu quái khác tham gia.
Tiêu Chước nhìn lại, phát hiện là một bóng dáng quen thuộc, người đến là Lục Ngô. Chỉ là Lục Ngô trước mặt có đôi mắt tõ tường, biến thành bộ dáng vạm vỡ, hiển nhiên đã khôi phục như lúc ban đầu.
Cách đó không xa, Chư Mông cũng đang lo lắng gọi điện liên hệ Nhục Thu cầu viện.
“Sao cậu lại tới đây?” Tiêu Chước vừa chống lại thiên lôi vừa khó khăn hỏi.
Lục Ngô thân hổ vuốt hổ, khí thế hung mãnh, nghe vậy nhìn Tiêu Chước đầy ẩn ý: “Trong quá trình thoái hóa thành con non, được anh giúp đỡ rất nhiều lần, đương nhiên phải đến chào hỏi anh một tiếng.”
Cậu ta cố ý nhấn mạnh hai từ “giúp đỡ”, nghe vậy đáy lòng Tiêu Chước hơi hồi hộp một chút, thầm nghĩ e là Lục Ngô không đến đây để chào hỏi, mà là để làm phiền cậu.
Sớm biết như vậy, lúc trước bắt nạt Lục Ngô cậu đã không vô lương tâm như vậy. Làm việc gì cũng phải biết điểm dừng, sau này mới có thể gặp nhau.
Kỳ Ngạn Trạch cắn chặt răng, khó nhọc nói: “Hai người vẫn còn tâm trạng đề trò chuyện hả! Nhìn lên đỉnh đầu kìa, nhanh chóng nghĩ cách đi, nếu không chúng ta phải bỏ mạng tại đây đấy!”
Tiêu Chước ngẩng đầu, chỉ thấy trong mây đen một tia sấm sét dữ dội đánh xuống, mục tiêu rõ ràng, hướng bọn họ mà tiến thẳng tới.
Bọn họ hợp lực chống lại tia sấm sét hiện tại đã rất khó rồi, nếu như sấm sét thứ hai lại rơi xuống, e là sẽ như Kỳ Ngạn Trạch nói, phải bỏ mạng lại ở đây.
Nhưng mà hiện tại đã bước vào ngõ cụt, không ai có thể nghĩ ra cách tốt hơn. Trong nháy mắt tia sấm sét giáng xuống, Kỳ Ngạn Trạch quay đầu nhìn thẳng Chư Mông. Anh ta có dự cảm đại hạn sắp đến, chết cũng không sao, chỉ có điều anh ta không thể buông tay Chư Mông.
Chư Mông ngây người nhìn cảnh tượng này, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, lập tức lao về phía Kỳ Ngạn Trạch, nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Vào lúc này, Kỳ Ngạn Trạch và Lục Ngô đột nhiên cảm thấy có một lực đẩy họ ra.
“Không phải chuyện của hai người.” Tiêu Chước đứng dưới sấm sét, cười với bọn họ, rồi thì thào nói: “Chỉ tiếc là có mấy lời không kịp nói với Trịnh Kình…”
Phía trên bầu trời, sấm sét giáng xuống, trong chốc lát hoàn toàn bao phủ Tiêu Chước.
Sắc mặt Lục Ngô đột nhiên thay đổi, lo lắng la lên: “Tiêu Chước!”
Kỳ Ngạn Trạch nắm chặt tay Chư Mông đang lao về phía mình, đồng thời nhìn về phía vùng sấm chớp, ánh mắt không giấu được vẻ đau thương.
Sấm chớp mang theo năng lượng mạnh mẽ quấn lấy Tiêu Chước, tạo thành một vùng năng lượng màu trắng cực lớn xung quanh cậu, năng lượng mạnh mẽ xé qua cậu, Tiêu Chước đau đớn, cậu có thể cảm giác được cơ thể như bị xé nát, da thịt rách ra, máu đỏ tươi phun trào.
Cận kề cái chết, cậu đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo nhẹ nhàng bao phủ khắp cơ thể mình, cúi đầu hôn nhẹ lên má cậu.
“Đến kịp rồi.” Sau đó vang lên bên tai cậu là giọng nói quen thuộc của Trịnh Kình: “Tôi đợi em chính miệng nói với tôi.”
*
Tiêu Chước mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ. Ngoài cửa sổ nắng chói chang, ánh sáng chói mắt lọt qua tấm rèm phủ trên ô cửa sổ.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, phát giác toàn thân rất đau nhức, xương cốt như rã rời.
Bài trí phòng ngủ rất đơn giản, bàn làm việc cạnh cửa sổ, bên bậu cửa sổ có chậu cây xanh trông tràn đầy sức sống.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, vừa mở cửa phát hiện Tiêu Chước đã tỉnh lại thì sửng sốt, rất nhanh đã bình thường trở lại.
Tiêu Chước nhìn người tới, liếc mắt một cái đã nhận ra cậu ta, cũng không kinh ngạc, hỏi: “Sao tôi lại ở trong ký túc xá rồi?”
Sau khi Lục Ngô lấy lại được trí nhớ, yêu lực cũng được khôi phục, không còn là cậu bé dễ thương xuất hiện trước mặt Tiêu Chước nữa mà là một nam yêu trông trưởng thành ổn trọng.
Tiêu Chước nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này rất mừng rỡ, nhưng cũng có chút thất vọng.
Lục Ngô thấy rõ phản ứng của cậu, thờ ơ nói: “Có vẻ anh rất thất vọng?”
“Là bởi vì lúc còn là hổ con cậu rất dễ thương, thú vị hơn nhiều so với bây giờ.”
Lục Ngô từ chối cho ý kiến: “Nhưng cũng không thấy lúc anh ra tay có thể hiện chút thương xót nào.”
Tiêu Chước có chút chột dạ, tận tình nói: “Nhất thời trượt tay… cũng đã lâu lắm rồi, quên chuyện quá khứ đi mà.”
Lục Ngô nhìn chằm chằm cậu mấy giây, trong mắt hiện lên vẻ khiển trách, cậu ta nhìn thấy Tiêu Chước áy náy mà tránh đi tầm mắt, sau đó đáp: “Anh đã hôn mê hai ngày rồi. Đêm hôm đó vào thời khắc quan trọng, Trịnh Kình đã tỉnh lại cứu anh. Sau đó hai người đều hôn mê bất tỉnh, chúng tôi vốn muốn đưa hai người trở về biệt thự, nhưng Chúc Dư lại vội vàng chạy tới nói Trịnh Kình không thích yêu quái khác bước vào lãnh địa của mình, vì vậy chúng tôi đưa hai người trở lại ký túc xá nhân viên trước.”
Tiêu Chước gật đầu, sốt sắng hỏi: “Vậy Trịnh Kình đâu? Anh ấy ổn chứ? Bây giờ thế nào rồi?”
Vẻ mặt của Lục Ngô hơi nghiêm trọng: “Anh ấy vẫn chưa tỉnh. Khi đó anh ấy đỡ Thiên kiếp cho anh, có thể giữ được mạng đã là may mắn lắm rồi.”
Chỉ là mặc dù tạm thời giữ được mạng, nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn qua khỏi nguy hiểm.
“Tôi sẽ đi xem anh ấy.” Tiêu Chước nói.
Trịnh Kình ở cạnh Tiêu Chước, ngay bên kia bức tường. Anh đang nằm trên giường, trông vẫn như mọi khi, nhưng mắt nhắm lại, hô hấp rối loạn.
Tiêu Chước đứng ở bên giường, nhìn Trịnh Kình chăm chú không dời mắt. Trong tình huống lúc ấy, Trịnh Kình ôm tâm tư được ăn cả ngã về không lao vào, quả thực là chịu chết. Tâm trạng Tiêu Chước vừa ngọt ngào vừa phức tạp suốt một hồi, cuối cùng chỉ còn sot lại sự cảm động vô hạn.
Trịnh Kình có thể vì cậu mà làm ra chuyện này, có lẽ anh cũng thích cậu, đúng không?
“Năng lượng trong cơ thể anh ấy rất hỗn loạn, giống như có vài cỗ lực lượng va chạm, anh ấy cần phải tự khắc chế.”
“Ừm.” Tiêu Chước không nói nhiều.
Bây giờ Trịnh Kình đã là Ứng Long thực sự, cậu tin chắc đối phương sẽ có thể vượt qua cửa ải mà tỉnh dậy.
Tiêu Chước ngồi ở bên giường cùng Trịnh Kình thật lâu, tựa như cậu chưa từng nghiêm túc nhìn Trịnh Kình như vậy. Bây giờ quan sát kỹ, cậu phát hiện đường nét khuôn mặt sắc sảo và sống mũi cao của Trịnh Kình lại trông đẹp hơn bình thường vài phần.
Trong phòng ngoại trừ họ thì không có ai, Lục Ngô đã sớm rời đi.
Tiêu Chước nghiêm túc nhìn Trịnh Kình, càng ngày càng gần, cuối cùng không kìm được mà duỗi bàn tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ mặt Trịnh Kình.
Sờ xong, Tiêu Chước vừa kích động vừa chột dạ, nhanh chóng giả vờ bình tĩnh đứng dậy đi tìm Lục Ngô nói chuyện.
Cậu có thể cảm thấy được Trịnh Kình không sao, chỉ là cậu không biết phải mất bao lâu nữa anh mới có thể tỉnh lại.
*
Lục Ngô nhìn thấy Tiêu Chước cũng không kinh ngạc, cậu ta cũng biết cậu muốn hỏi mình cái gì.
“Anh muốn hỏi chuyện của A Cầu à?” A Cầu là con rồng lương thực dự trữ mà Tiêu Chước đã nuôi hồi đó.
Tiêu Chước gật đầu. Hiện tại cậu đã xác định được Trịnh Kình là A Cầu, nhưng cậu không hiểu tại sao đối phương lại mất trí nhớ, tại sao anh lại trở thành thân phận như hiện tại.
“Những chuyện này tôi cũng không biết.” Lục Ngô lắc đầu nói: “Hồi đó tôi được anh giao nhiệm vụ đưa nó rời khỏi núi Quy Long, nhưng vừa đến núi Côn Lôn, A Cầu đã tỉnh lại, không màn khuyên ngắn nhất quyết quay lại tìm anh. Chuyện xảy ra sau đó tôi cũng không biết gì.”
Tiêu Chước hiểu rõ, xem ra muốn làm rõ chuyện xảy ra năm đó vẫn phải hỏi Bạch Trạch. Trịnh Kình từng nói Bạch Trạch đã cứu anh, khẳng định Bạch Trạch biết nội tình. Chỉ là Bạch Trạch luôn ngủ say, cũng không biết khi nào mới tỉnh lại.
Lục Ngô nhớ đến gì đó, lại không hiểu mà hỏi: “Ở chợ yêu, tại sao Ung Hòa và Canh Lão lại nhầm Trịnh Kình với Canh Thần?” Cậu ta đến muộn, tất cả những chuyện này đều do Cùng Kỳ nói lại.
Tiêu Chước không có ý giấu diếm, nói thẳng: “Bởi vì yêu đan của anh ấy là của Canh Thần.”
Lục Ngô sững sờ một hồi, sau đó lại giật mình: “Thảo nào trước đây mỗi lần gặp anh ấy, tôi đều có cảm giác thân quen đến lạ. Nhưng tại sao lại như vậy?”
Nói đến lại là một câu chuyện dài.
Tiêu Chước nói ngắn gọn: “A Cầu, tức là Trịnh Kình, hậu duệ của Ứng Long, sinh ra không có yêu đan. Lúc đó tộc Ứng Long vẫn còn rất mạnh, một Ứng Long không có yêu đan chắc chắn là một nỗi sỉ nhục lớn cho đệ nhất gia tộc Ứng Long, những người được gọi là trưởng bối kia đã quyết định xử tử anh ấy. Khi đó là Canh Thần đã đứng ra giải cứu anh ấy và giữ anh ấy bên mình, chăm sóc anh ấy thật tốt. Đối với Trịnh Kình, Canh Thần là sư phụ cũng là cha, mang đến cho anh ấy cuộc sống mới.”
“Nhưng vì không có yêu đan, anh ấy không bao giờ có thể mọc ra vảy rồng và sừng rồng, cứ mang hình dạng của một con rắn khổng lồ, cũng thường bị những con rồng khác chế giễu.”
“Sau đó Chuyên Húc và Cộng Công đại chiến, Canh Thần vì bị thương nên không tham gia, trận chiến đó đã gây nên vô số thương vong cho con người, Canh Thần luôn được loài người ngưỡng mộ, sau sự việc này loài người đã dồn mọi tội lỗi cho Canh Thần. Họ đã phá huỷ miếu thờ của anh ấy, chửi mắng anh ấy, khiến anh ấy phải chịu phản phệ của tín ngưỡng. Sau đó trên thế giới có một trận lụt, Canh Thần không đành lòng để loài người chịu khổ, anh ấy đã đến giúp Đại Vũ trị thủy, hàng phục Vô Chi Kỳ và khoá sắt trấn áp dưới chân Hoài Âm Quy Sơn.”
“Sau sự cố này, nguyên khí của Canh Thần bị tổn thương nghiêm trọng, anh ấy không thể xoay chuyển trời đất được nữa. Tôi vốn có thể ngăn cản anh ấy lại, nhưng ý chí của anh ấy rất kiên định, tôi không thể ngăn anh ấy lại được. Lúc đó tôi không thể hiểu được những gì anh ấy đang làm, loài người đã khiến anh ấy bị sự phản phệ của tín ngưỡng, tại sao anh ấy còn muốn cứu loài người. Nhưng Canh Thần lại nói tôi chỉ thấy con người phá bỏ miếu thờ chứ không thấy có người quỳ trước đống đổ nát thành tâm cầu nguyện. Anh ấy nói với tôi loài người rất phức tạp, không thể cho rằng tất cả mọi người trên thế giới đều sống ích kỷ. Trước đây tôi không hiểu, nhưng bây giờ tôi đã hiểu được một chút.”
“Lúc gặp đại hạn Canh Thần có để lại hai nguyện vọng cuối cùng, một là giao A Cầu cho tôi, hai là bảo tôi đưa yêu đan của anh ấy cho A Cầu, giúp Trịnh Kình tích hợp yêu đan, trở thành một Ứng Long thực sự.”
“Trước đó thì không sao, A Cầu rất dễ nuôi, cho ăn là ổn, nếu không có gì làm còn có thể nghịch với nhau. Sau đó lại khiến tôi rất đau đầu, để giúp anh ấy tích hợp yêu đan, tôi đã thử rất nhiều phương pháp, cuối cùng mới tìm ra phương pháp hữu ích nhất. Trong thời kỳ đại yêu sụp đổ, A Cầu cũng chỉ hợp nhất được một nửa yêu đan, may là bây giờ anh ấy đã hoàn toàn hợp nhất, coi như tôi không phụ lòng nhờ vả của Canh Thần.”
Lục Ngô cẩn thận lắng nghe, vẻ mặt cậu ta có chút đăm chiêu, cũng vô cùng buồn bã. Ở thời thượng cổ đại yêu nắm quyền, bây giờ khó có thể thấy được sự phồn thịnh như trước.
Tiêu Chước hàn huyên với Lục Ngô về những chuyện trước đây, nhưng cậu vẫn nghĩ đến Trịnh Kình, rất nhanh lại trở về phòng.
Trịnh Kình vẫn yên lặng nằm trên giường, diện mạo tuấn tú bất phàm. Tiêu Chước ngồi ở bên giường cẩn thận ngắm nhìn, nhìn kiểu gì cũng không nhìn ra dấu vết trước kia trên người đối phương. Lúc trước A Cầu được cậu nuôi rất mập, da ngăm đen, hoàn toàn khác với bây giờ.
Tiêu Chước vừa nhìn vừa nói thầm, như này cũng không thể trách cậu không nhận ra A Cầu.
Thay đổi lớn như vậy, ai có thể ngờ rằng A Cầu khi còn nhỏ mũm mĩm, đen đen, đáng yêu lớn lên lại có thể trở nên đẹp trai như vậy đâu.
Tiêu Chước càng nhìn càng thích, Trịnh Kình là A Cầu, cậu càng ngày càng không kiềm chế được, tay ngứa không nhịn nổi, cậu xấu xa cúi người xuống, hai ngón tay véo má Trịnh Kình, rồi lại ấn mũi anh, muốn làm anh xấu thế nào thì làm thế ấy.
Tiêu Chước chơi đến quên cả trời đất, mơ hồ tìm lại được tâm tình trêu chọc A Cầu lúc trước, cậu đột nhiên nhìn thấy Trịnh Kình đã mở mắt từ lúc nào, đang nhìn cậu chăm chú.
“Anh… anh tỉnh dậy từ khi nào vậy?” Tay Tiêu Chước vẫn đang ôm mặt Trịnh Kình, thấy thế vội vàng buông tay ra, khó giấu được vẻ chột dạ, sợ Trịnh Kình sẽ nhận ra cậu. Hồi đó A Cầu ghét cậu lắm.
Trịnh Kình im lặng nhìn Tiêu Chước một hồi lâu rồi mới khẽ nói: “Từ khi em ấn vào mũi tôi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT