Về đến nhà, Lâm Sơ Lan đem đồ thả xuống, lần nữa ôm lấy Kiều Vinh Vinh. Hai người giống như cặp song sinh dính sát vào nhau ngồi ở trên tràng kỷ*.
*tràng kỷ: ghế gỗ dài, có lưng dựa và tay vịn ở hai đầu.
"Cô ta có phải người đang theo đuổi em không?" Lâm Sơ Lan vừa hỏi, vừa hôn một bên mặt Kiều Vinh Vinh.
"Ừm, được một thời gian rồi." Kiều Vinh Vinh tránh né nụ hôn của cô, cười nói: "Đang còn trang điểm, đừng hôn."
"Được rồi." Lâm Sơ Lan dời đi phương hướng, chuyển đến cổ Kiều Vinh Vinh gặm vài ngụm, "Sau này không cho phép gặp riêng cô ta nữa."
Lời này nói ra thật bá đạo lại không nói lý lẽ, tâm Kiều Vinh Vinh ầm ầm rung lên, "Chị ghen?"
"Ừm." Lâm Sơ Lan thản nhiên thừa nhận, tay lại không thành thật luồn vào bên trong váy Kiều Vinh Vinh, trực tiếp hướng bên trong bắp đùi bóng loáng sờ tới, đầu ngón tay linh hoạt phủ đến trước quần lót mỏng manh, cong lên xoa lấy chân tâm mẩn cảm, cô hơi đè thấp giọng, cười nói: "Em không phải thích xem tôi ghen sao? Ướt?"
Châm tâm sờ vào ẩm ướt không phải giả, Kiều Vinh Vinh trong lòng thừa nhận, Lâm Sơ Lan lúc này làm cho nàng đặc biệt động lòng, đã lâu rồi chưa lộ vẻ động tình ra bên ngoài khiến nội tâm nàng ngượng ngùng, kẹp chặt hai chân, sẵng giọng: "Nói bậy."
Mặt nàng ửng hồng cả lên, đôi mắt hoa đào long lanh tràn ngập tính ý dạt dào, ngữ khí mang theo hương vị thiếu nữ xinh đẹp. Lâm Sơ Lan thường ngày quen thấy bộ dạng tính tình ôn nhu của nàng, hiện tại thấy nàng lộ ra dáng vẻ động lòng như vậy làm trong ngực một trận ngứa ngáy. Cô đưa tay dùng chút lực thuận lợi tách ra hai chân Kiều Vinh Vinh, đem tầng bình phong ngăn trở cuối cùng kéo ra.
Kiều Vinh Vinh quỳ gối bên chân Lâm Sơ Lan, đem váy cô vén lên, dời xuống giật nhẹ quần lót phía dưới, tuyến thể đã cương lên liền nhảy ra ngoài.
Hai người vừa mới từ bên ngoài trở về đều phong trần mệt mỏi, trang sức còn chưa có tháo ra, lại chưa đi tẩy rửa. Mọi lần các nàng tắm rửa sạch sẽ xong mới thư thái lên giường làm tình, nhưng hiện tại xem ra cả hai đều không có ý tứ muốn dừng lại.
Bầu không khí thật sự rất tuyệt, tin tức tố đã dây dưa cùng nhau, hô hấp các nàng dồn dập, động tác nôn nóng,
ánh mắt đầy nhiệt hỏa như có tia lửa bắn ra đốt cháy không khí trong căn phòng.
Lâm Sơ Lan dựa lưng vào sô pha, ôm Kiều Vinh Vinh ngồi trên người mình, dùng côn th*t cùng động khẩu ướt át ma sát lẫn nhau, thân bổng rất nhanh được thấm ướt một mảng. Cô tìm đến miệng huyệt, hơi dùng chút lực, đầu tuyến thể đã chen vào bên trong.
Kiều Vinh Vinh thở dốc, vịn lấy vai Lâm Sơ Lan, chủ động ngồi xuống, hoa huy*t đem tuyến thể to dài toàn bộ nuốt vào.
Nửa người trên các nàng thì y phục chỉnh tề, nửa thân dưới thì làn váy hỗn độn, miễn cưỡng che phủ nơi gắn kết hạ thể hai người.
"Ha..." Kiều Vinh Vinh đong đưa vòng eo, dùng tuyến thể sượt liên hồi vào nơi hoa huy*t trống vắng bên dưới, ngửa chiếc cổ duyên dáng ra sau, thư thái thở dài một hơi.
Alpha phía dưới thẳng lưng phối hợp với động tác của nàng. Mỗi lần Omega ngồi xuống thời điểm liền mạnh bạo tiến quân đến nơi sâu nhất, đẩy đến eo Kiều Vinh Vinh như nhũn ra, không kìm lòng được rên lên: "Sâu quá... A..."
Lâm Sơ Lan đỡ hông nàng, để thân thể nàng và mình quấn quít dán chặt nhau hơn, không muốn buông tha nàng chút nào, trong miệng cùng lúc phát ra âm thanh rên rỉ kiều mị: "Chị muốn như vậy... Ưm... Thật sâu... Vinh Vinh..."
Cô rất ít khi làm nũng thế này. Kiều Vinh Vinh bị cô gọi tên càng thêm động tình, huyệt thịt gắt gao cắn lấy tuyến thể, dường như cảm thấy không quá sâu, trái lại cứ như chưa đủ lấp đầy.
"Thật mềm..." Lâm Sơ Lan lại dúi đầu vào bộ ngực đầy đặn, vẫn mềm mại như vậy ư, có điều cách vài lớp áo thế nên không có thoải mái được. Cô duỗi tay đến sau lưng Kiều Vinh Vinh lôi kéo khóa váy, thuận lợi lột ra một nửa, bả vai trơn bóng xinh đẹp hiện ra.
Nội y cũng bị giựt xuống. Lâm Sơ Lan không thể nhẫn nhịn được nữa, gấp gáp ngậm cắn hai khối thịt mềm mại trước mắt.
Kiều Vinh Vinh ôm đầu cô, mặc cho cô tàn phá trước ngực mình, vòng eo tăng nhanh nhún nẩy, không được tuyến thể đẩy vào làm cho bản thân mẫn cảm hơn.
Lâm Sơ Lan tựa hồ cảm nhận được nàng cấp bách, cũng tăng thêm lực đạo, tiếng va chạm cơ thể bị tầng y phục ngăn trở nhưng vẫn vang dội cực kỳ, khắp nơi trong phòng khách vang vọng đầy kích tình.
Cao trào kéo đến vừa nhanh vừa gấp, Kiều Vinh Vinh rên rỉ một trận, toàn thân thoải mái run rẩy cả lên, mềm nhũn tựa vào người Lâm Sơ Lan.
Tuyến thể bị huyệt thịt siết chặt mút vào, Lâm Sơ Lan không chút kìm nén chính mình, đẩy nhanh kết thúc, bắn đi ra.
Tình triều rút lui, hai người lẳng lặng ôm lấy nhau.
Lâm Sơ Lan xoa xoa lưng Kiều Vinh Vinh, đột nhiên giọng buồn buồn nói: "Xin lỗi."
"Hửm?" Kiều Vinh Vinh dựa vào cô qua loa đáp một tiếng, hai giây sau nàng lại kích động bật người dậy, "Chị sẽ không thực sự ngoại tình đó chứ?!"
"Không có." Lâm Sơ Lan dở khóc dở cười, hỏi ngược lại nàng: "Em làm sao luôn cho rằng chị ngoại tình?"
"Buổi tối hôm ấy chị tự nói." Kiều Vinh Vinh rầu rĩ không vui.
"Buổi tối nào cơ?" Lâm Sơ Lan thật sự không chút ấn tượng gì cả, cô lại không ngoại tình, làm sao có thể đã nói đây?
"Chính là ngày đó, em nói với chị nghỉ Hè đi chơi cạnh biển, kết quả chị rất nhanh liền ngủ, em gọi chị dậy, hỏi chị..."
Lâm Sơ Lan:???
"...Hỏi chị có phải bên ngoài đã có người khác không, chị nói ừ." Kiều Vinh Vinh nhắc đến lại có chút tức giận.
"Oan ức a." Lâm Sơ Lan nhớ tới chuyện đêm hôm đó, chỉ là nửa phần sau cô không có chút ấn tượng nào, không khỏi kêu oan: "Hôm đó chị thật sự quá mệt mỏi, căn bản không nhớ ra được việc em đánh thức chị dậy. Chị vốn dĩ không biết em đã hỏi cái gì."
Kiều Vinh Vinh cũng từng nghĩ tới nguyên nhân này, dù gì nàng đã quan sát kỹ nửa tháng cũng chưa bắt được chứng cứ thực tế Lâm Sơ Lan ngoại tình. Lúc này Lâm Sơ Lan chính miệng phủ nhận, trong lòng nhẹ nhỏm hẳn.
Nàng nhớ lại bản thân sau khi cố tình gây sự cũng có chút xấu hổ, ấp a ấp úng lựa lời xin lỗi, "Xin lỗi... Em không nên hoài nghi chị..."
"Không cần nói lời xin lỗi, là lỗi của chị." Lâm Sơ Lan nghiêm túc thừa nhận, trong lòng lại càng thấy hổ thẹn: "Là do chị vội vã công tác, quên mất em."
"Em cũng có lỗi, chị công tác bận bịu như vậy, còn cố tình gây sự với chị..."
"Được rồi, chúng ta đều có lỗi, sau này cùng nhau sửa lại có được hay không?" Lâm Sơ Lan nở nụ cười, không nhịn được hôn nàng một cái, còn nói: "Chị suy nghĩ một chập, 'thất niên chi dương' không phải là không có đạo lý. Cuộc sống của chúng ta quá an tĩnh liền dễ dàng cảm thấy vô vị, sau đó sẽ phát sinh chút chuyện."
Cô nói tới đây có chút bực nhọc: "Có thể do bình thường chị cũng quá vô vị..."
"Nào có, hôm nay chị rất thú vị nha." Kiều Vinh Vinh nghe cô nói vậy liền nâng mặt cô lên hôn một cái, cười rộ: "Son của chị phai cả rồi."
Hừm... Phỏng chừng in lên hết trên ngực mình.
Lâm Sơ Lan cũng nở nụ cười. Bình thường các nàng đều là thục nữ đô thị trang dung tinh xảo, cho dù ở nhà tỉnh dậy vào sáng sớm cũng sẽ sạch sẽ chỉnh tề, làm sao có thể như lúc này, quần áo xốc xếch, son phấn cũng lấm lem không chịu được.
Cô bế Kiều Vinh Vinh lên, hướng nhà tắm đi tới: "Vậy thì chúng ta cùng nhau tắm rửa thôi."
(Nguồn: Wattpad @OshimaMio)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT