Dạo gần đây Lâm Sơ Lan có chút phiền muộn. Hạng mục còn chưa kết thúc, mỗi ngày đều rất bận rộn.
Omega trong nhà càng lúc càng kỳ lạ, thần kinh bất ổn, luôn hoài nghi cô có người bên ngoài, đã giải thích rất nhiều lần nhưng không chịu nghe, hơn nữa còn thường nắm lấy không tha một chút việc nhỏ của cô. Chẳng hạn như trước khi ngủ không có chúc ngủ ngon, không mặc quần áo mới nàng mua cho, thời gian tan tầm về nhà trễ mất mười phút; những việc nhỏ nhặt thế này cũng bị càm ràm hơn nửa tiếng.
Thời còn trẻ quan tâm những tiểu tiết này thì thấy tình thú, hiện tại hai người kết hôn đã nhiều năm, đột nhiên lại để tâm làm những chuyện này khiến Lâm Sơ Lan chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.
Tối hôm đó, cô còn đang ở thư phòng xem văn kiện, Kiều Vinh Vinh bưng nước trái cây đi vào, nhất quyết đòi miệng đối miệng uy cho cô.
Lâm Sơ Lan chỉ muốn mau chóng xem xong văn kiện để ngủ sớm một chút, liền từ chối.
Kiều Vinh Vinh uất ức không chịu nổi lại bắt đầu oán giận, nói trong lòng cô không có mình, kết hôn rồi tâm thay đổi, nói không chừng còn cho nàng đội nón xanh (cắm sừng), ồ ạt một đống tội danh lớn rơi xuống trên đầu Lâm Sơ Lan.
Lâm Sơ Lan bị nàng nói tới nỗi hai bên thái dương nổi gân xanh, cô cũng đã nhịn rất nhiều ngày, lần này thực sự không chịu được nữa, giọng điệu hơi lớn tiếng, "Em xong chưa!"
Tuy Lâm Sơ Lan không có nói gì khác, nhưng đây là lần đầu tiên ngữ khí kém như vậy. Thật ra tính tình cô rất tốt, quen biết nhau nhiều năm nhưng từ trước đến nay chưa từng nổi giận với Kiều Vinh Vinh bao giờ.
Kiều Vinh Vinh lập tức liền rơi nước mắt, đẩy cửa đi ra.
Lâm Sơ Lan mặc kệ nàng, bản thân xem xong văn kiện, trở về phòng ngủ mới phát hiện không có ai, gọi điện thoại lại bị tắt máy, đêm đã khuya, nàng vừa tức vừa gấp. Cũng may cuối cùng cô nhận được điện thoại từ bạn thân Kiều Vinh Vinh, nói người ở lại nhà nàng.
"Cô nói giúp với em ấy ngày mai tôi đi công tác, em ấy có thể trở về nhà lại." Lâm Sơ Lan ấn huyệt thái dương cảm giác có chút đau, không nhịn được thở dài, "Tôi thật sự không có ngoại tình gì hết cả, gần đây công việc khá bận, qua khoảng thời gian này có thể hảo hảo bồi nàng."
"Được, em tin tưởng chị." Bạn thân đổi sang nói cái khác, "Tuy em biết chị không có làm gì quá phận, thế nhưng chị cũng quá bận rộn, công tác còn chưa xong, vẫn nên bồi Vinh Vinh nhiều hơn chút. Vinh Vinh là do quá để ý đến những việc nhỏ nhặt, nhưng chị cũng có lỗi, hai người cùng sửa đổi lại thì tốt rồi."
"Ừm, cảm ơn em." Lâm Sơ Lan đáp lại.
Đợt này đi công tác nhiệm vụ rất đơn giản, cô chỉ cần cùng La tổng bên kia báo cáo một chút tình huống hạng mục đã xong.
Song phương hoàn tất hợp tác thuận lợi, bầu không khí rất dễ chịu, có điều tâm tình của Lâm Sơ Lan lại không tốt.
Cô không biết mình làm gì để cùng Kiều Vinh Vinh trở thành tình trạng như bây giờ. Nếu như nói do bản thân quá bận, thì vừa tốt nghiệp sau hai năm kia mới càng bận hơn a, lẽ nào thật sự bởi vì kết hôn bên nhau lâu dài, cảm tình đều phai nhạt đi sao?
Sau khi báo cáo kết thúc, La tổng lại hẹn cô cùng nhau dùng bữa.
Có khả năng tâm tình của cô bị nữ nhân như hồ ly tinh này nhìn thấu, La tổng cười tủm tỉm hỏi: "Xem ra tâm sự của giám đốc Lâm vẫn chưa được giải quyết nhỉ?"
Lâm Sơ Lan không biết đáp lại thế nào, chỉ một mực trầm mặc.
La tổng híp mắt, trêu ghẹo: "Giám đốc Lâm trầm mặc kiệm lời như thế, Omega trong nhà sẽ không cảm thấy cô vô vị sao?"
Lâm Sơ Lan suy nghĩ một hồi, gần đây Kiều Vinh Vinh trong lúc cáu kỉnh xác thực có mắng nàng tẻ nhạt, ngượng ngùng mở miệng: "Sẽ."
"A." La tổng nở nụ cười, ghé sát gần cô, con ngươi hẹp dài cực kỳ câu nhân, "Chi bằng để tôi chỉ cho giám đốc Lâm làm sao trở nên thú vị hơn được không? "
Nàng nói chuyện, nhưng dưới gầm bàn dùng giày cao gót sượt tới đôi chân thon lộ da dưới váy Lâm Sơ Lan.
Lâm Sơ Lan cũng không phải người không hiểu phong tình, biết rõ lời nói La tổng có ý tứ gì, yên lặng dời chân sang chỗ khác, trầm giọng nói: "Không cần."
"Giám đốc Lâm thực sự quá chính trực." La tổng cười híp mắt như cũ: "Phu thê trong lúc đó không phải rất bình thường sao? Cô cùng vợ mình kết hôn đã lâu như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy sinh hoạt rất nhàm chán, cần có một chút kích thích sao?"
Lâm Sơ Lan vẫn một mực phản bác La tổng. Hôn nhân của cô với Kiều Vinh Vinh quả thực gặp phải vấn đề, nhưng đây cũng không phải lý do để 'xuất tường', cô cũng không phải một Alpha xấu xa vô trách nhiệm đến thế.
Theo như La tổng từng nói, nàng cùng chồng mình cũng là một cặp môn đăng hộ đối tự do luyến ái. Thời điểm vừa mới kết hôn mặn nồng đầy mật, sau đó dần dần mất đi cảm giác mới mẻ, sinh hoạt không có gì thay đổi, càng ngày càng xa cách, như vậy cần gì phải thẳng thắn với nhau.
Lâm Sơ Lan rất đỗi kinh ngạc.
Lúc trở về cô vẫn còn suy nghĩ đến việc này, cô cùng Kiều Vinh Vinh yêu nhau bảy năm, kết hôn được bốn năm, sinh hoạt xác thực rất an ổn, không lẽ cần thay đổi một chút sao?
Lần này hai người cãi nhau, suy cho cùng đúng là chuyện nhỏ cỏn con. Kiều Vinh Vinh muốn miệng đối miệng uy cô nước trái cây, cô thuận theo hoặc là cẩn thận giải thích một chút thì sẽ không khiến cho Kiều Vinh Vinh tức đến nỗi bỏ nhà trốn đi.
Lại nghĩ kĩ hơn một lát, Kiều Vinh Vinh làm như thế khả năng là muốn đoạt sự chú ý của cô. Nếu như cô không bận rộn như vậy, hoặc quan tâm chu đáo đến Kiều Vinh Vinh nhiều hơn thì sẽ không xảy ra những chuyện này.
Có lẽ Vinh Vinh cũng cảm giác được sinh hoạt không có biến đổi, cho nên muốn trở lại thời điểm tình yêu cuồng nhiệt khi các nàng ở chung. Đáng tiếc mình lại không chịu phối hợp, cũng không có hảo hảo tra cứu động cơ Vinh Vinh làm vậy là vì sao.
Vừa nghĩ đến đây, tuy rằng thấy rõ do Vinh Vinh cố tình gây sự trước, nhưng trên thực tế người sai nhiều hơn là cô.
Lâm Sơ Lan sau khi suy nghĩ thông suốt thì dự định cẩn thận xin lỗi với vợ. Trên đường về nhà cô cố ý mua bó hoa, lại mua ít điểm tâm ngọt mà Vinh Vinh yêu thích.
Kết quả cô còn chưa đi tới dưới lầu, xa xa trông thấy bóng lưng ai đó trông như vợ mình đang cùng một người phụ nữ khác đưa đẩy qua lại.
Người kia trông rất trẻ trung, mang theo vẻ đặc hữu của học sinh phấn chấn tràn đầy nhiệt huyết, phỏng chừng còn đang là sinh viên Đại học.
Là một nữ Alpha rất đẹp.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Sơ Lan chính là nghĩ Kiều Vinh Vinh "trèo tường", trong nháy mắt tức giận dâng lên đỉnh đầu, khiến cho cô gần như mất khống chế.
Cô hít sâu nhiều lần, thật vất vả lắm mới hơi hơi kiềm nén tâm tình đang sục sôi của mình, lúc này mới phát hiện Kiều Vinh Vinh đang né tránh còn nữ Alpha kia thì dây dưa.
Cô nhanh chân hướng về phía trước, một tay ôm hoa cùng điểm tâm, một tay vòng qua eo Kiều Vinh Vinh, ngữ khí rất thân mật: "Sao em lại ở đây?"
Kiều Vinh Vinh bất thình lình bị người ôm lấy sợ hết hồn, sau đó ngửi thấy mùi vị tin tức tố quen thuộc, thân thể liền thả lỏng. Chỉ là câu nói của Lâm Sơ Lan đầy sủng nịch lại ôn nhu, cùng phong cách thường ngày của cô hoàn toàn bất đồng, trong phút chốc Kiều Vinh Vinh cũng không biết nên phản ứng ra sao.
Hà Cung nhìn thấy nữ Alpha xa lạ kia ôm lấy người mình thích, hơn nữa Kiều Vinh Vinh cũng không chút giãy dụa, đoán chắc đây là vợ Kiều Vinh Vinh, đối phương trông trưởng thành lại thận trọng, không phải kiểu có thể so sánh với học sinh. Trong lòng cô vừa chua xót lại đau, trên mặt nhưng bày ra dáng vẻ hung hăng vênh váo, tràn đầy địch ý: "Cô là ai?"
Lâm Sơ Lan ra vẻ như cái gì cũng không nghe thấy, trước tiên đem hoa trong tay mình đẩy tới trước ngực Kiều Vinh Vinh, ôn nhu nói: "Tôi rất nhớ em."
Nói xong cô cúi người hôn lấy nàng, mạnh mẽ hướng môi trên ngậm mút mấy lần, thậm chí cố tình liếm mất đi một chút môi son.
Tính tình Lâm Sơ Lan nội liễm, rất ít thể hiện ra ngoài, càng không cần nói ngay trước mặt người khác hôn Kiều Vinh Vinh như vậy - ngoại trừ lúc đám cưới.
Lần đầu tiên Kiều Vinh Vinh được đối xử như thế, phút chốc mặt đỏ tim đập, tin tức tố Alpha lại hung hăng bao phủ, nàng gần như mềm nhũn trong lòng Lâm Sơ Lan.
"Này! Các người làm gì vậy!" Hà Cung bị chọc giận sôi máu, lớn tiếng đánh gãy hai người.
"Thật xấu hổ." Lúc này Lâm Sơ Lan mới rời khỏi môi Kiều Vinh Vinh, vừa xoay mặt nhìn về phía vị tình địch trẻ tuổi, trong miệng tuy nói thật xấu hổ nhưng vẻ mặt lại rõ ràng đang thị uy, "Tôi đi công tác hai ngày, quá nhớ nhung lão bà nhà mình. Đúng rồi, cô là?"
Nói xong lời cuối cùng cô quay đầu nhìn về phía Kiều Vinh Vinh, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Vinh Vinh đỏ chót, trong mắt tựa hồ có một lớp hơi nước mỏng manh.
Lâm Sơ Lan đối với biến hóa nho nhỏ của Kiều Vinh Vinh nắm rõ trong lòng bàn tay, biết nàng đã động tình, hơi chút kinh ngạc. Chỉ một cái hôn thôi liền động tình, còn là ở thời điểm các nàng tình yêu cuồng nhiệt hoặc là trong kỳ động dục mới có, cô theo bản năng đem Kiều Vinh Vinh ôm càng chặt.
Cảm nhận được bên hông siết chặt hơn, Kiều Vinh Vinh mới hơi hoàn hồn, che giấu lúng túng một lát mới mở miệng giải thích: "Cô ấy là người nhà của học sinh lớp em."
- Nghĩa bóng tức là, không phải bạn bè gì cả.
Hà Cung sắc mặt trắng bệch, tùy tiện khách sáo vài câu, sau đó hồn bay phách lạc rời đi.
(Nguồn: Wattpad @OshimaMio)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT