Nói dứt lời, Xuyên lãnh đạm đóng sầm cửa lại, không chút nể tình. Rất nhiều ngày sau đó, Xuyên hoàn toàn phớt lờ Hiệp, không đoái hoài gì tới anh nữa. Bản thân Hiệp cũng hiểu cần phải cho đối phương thời gian để nguôi ngoai, sau những hành động đốn mạt của mình thì cần kiên nhẫn từ từ hàn gắn. Nhưng bản thân Hiệp luôn nóng lòng, chờ đợi không phải là phương châm sống của anh. Vì thế những ngày không thể trò chuyện với người yêu còn hơn cực hình đày ải.
Xuyên cũng không biết phải làm gì lúc này, có lẽ điều quan trọng nhất là phải tìm quên, cố xóa sạch đi mọi oán niệm trong lòng mình, để tâm hồn được tinh sạch. Cậu cố gắng để bản thân mình trở nên bận rộn hơn, học chính khóa, phụ đạo, học thêm, làm việc nhà, hạn chế tối đa số lần tiếp xúc với Hiệp. Ngoài ra thì mọi thứ vẫn bình thường, Xuyên vẫn vui vẻ ngoan ngoãn trò chuyện với ba và mẹ nuôi, giúp đỡ việc nhà lặt vặt. Một hôm, cậu xin papa tiền học phí đầu kỳ mới, theo thói quen từ trước đến nay dù tiền tiêu vặt là do mẹ nuôi phát mỗi tuần. Cứ mỗi lần Xuyên mở lời xin tiền vào những mục đích gì, papa đều không chút đắn đo suy nghĩ, móc ví lấy cho ngay, và hiển nhiên lần này cũng thế.
- Chờ ba một chút, ba để bóp tiền trong túi quần tây rồi!
Nói xong ông bước vô phòng, một lúc khá lâu sau mới trở ra nhưng với điệu bộ dòm dáo dác, kiểu như đang tìm thứ gì vậy, trong khi tay thì đã cầm cái ví rồi:

- Ba tìm gì dạ? Bị mất tiền hả?
- À không, có một thứ ba kẹp trong bóp sao giờ tự dưng mất!
- Là gì vậy? Để con tìm phụ ba!
- À không… không có gì…
Papa nói bằng giọng lấp lửng, dường như muốn giấu giếm điều gì đó. Được một lúc lục lọi khắp nơi mà vẫn không thấy được vật cần tìm, papa đành thở dài ngồi xuống lấy tiền trong bóp đưa cho Xuyên. Vì cậu cũng không biết thứ ba cố gắng tìm là gì nên không thể giúp được, mà có vẻ như ba cũng không muốn cho cậu biết nên đành chịu. Lúc sau nữa thì ba sai cậu vào phòng lấy dùm ông gói thuốc, Xuyên vâng lời vào trong. Căn phòng của ba và mẹ nuôi được bày trí đơn giản, bàn làm việc kiểu thập niên 90 vẫn để cạnh cửa sổ, những vật dụng từ thời đi lính vẫn vẹn nguyên, đúng là người nặng tình với dĩ vãng, hoài cổ… Bất chợt Xuyên thoáng thấy vật gì đó kẹt dưới chân bàn, cậu cúi xuống lấy lên, là một tấm ảnh trắng đen chụp một người phụ nữ trẻ, mặt áo dài trắng quần đen lụa, tóc ngang bờ vai. Xuyên nghĩ có lẽ đây là hình của mẹ nuôi thời trẻ. Nhưng trước đây, Xuyên cũng đã từng xem album hình gia đình, trong đó cũng có nhiều tấm hình chụp ba và mẹ nuôi hồi mới quen, lấy nhau rồi sinh ra Hiệp. Xuyên nhớ rất rõ hình ảnh thời đó vì lúc nhỏ rất thích lấy ra xem đi xem lại không biết chán. Người phụ nữ trong tấm ảnh này có nét mặt hoàn toàn khác với mẹ nuôi, cũng xinh đẹp, dịu dàng nhưng mang chất gì đó đằm thắm, thôn quê, chân chất của miền tây nam bộ.
Tiếng papa từ ngoài vọng vào hỏi sao mà lấy đồ lâu quá vậy, Xuyên hơi giật mình nhưng vẫn quyết định cầm tấm hình ra hỏi trực tiếp:
- Người phụ nữ trong hình này là ai vậy ba? Hình như không phải mẹ nuôi?
Vừa nhìn thấy tấm hình đó, papa rất nhanh giật lấy, nét mặt hoang mang pha lẫn thản thốt:
- Sao con tìm được cái này?

- Con thấy nó bị kẹt dưới chân bàn nên lấy lên…
Ông hơi nhăn mặt, đăm chiêu suy nghĩ dường như nhớ ra điều gì đó. Tối hôm qua khi mở bóp thấy thẻ ATM, sắp xếp lại tiền và lấy tấm hình này ra xem một lúc, bất chợt mẹ nuôi bước vào, có tật giật mình nên ông hơi lúng túng nhét vào trở lại, chẳng may nó bị lọt ra ngoài mà ông không hay.
- Người phụ nữ đó không phải là mẹ nuôi đúng không ba? – Xuyên vẫn tiếp tục gặng hỏi.
Ánh mắt papa nhìn Xuyên đầy trĩu nặng, dường như chất chứa chút gì đó đau thương…
- Nếu con đã thấy rồi, thì ba cũng không giấu con nữa. Người phụ nữ trong hình này, chính là Mẹ Ruột của con!
Nét mặt của Xuyên chuyển từ ngạc nhiên sang thản thốt, cậu nhận lại tấm hình và nhìn thật kỹ, soi vào từng đường nét trên gương mặt người phụ nữ trong tấm hình cũ. Papa nhìn vào nét mặt Xuyên rồi lên tiếng:

- Chắc con cũng nhận thấy rồi chứ? Dù là con trai nhưng con vẫn mang nhiều đường nét rất giống mẹ ruột con. Chứ nếu như là con gái, thì chắc nhiều người sẽ lầm tưởng người trong bức hình và con chỉ là một!
- Tại sao ba lại còn giữ tấm hình này? – Xuyên biết chắc đây chính là thứ ba đã nhọc công tìm nãy giờ - Tại sao nó lại luôn kẹp ở trong bóp của ba?!
Ánh mắt ba nhìn xa xăm ra cảnh vật ngoài sân vắng, ánh nắng nhẹ chiếu xiêng qua hàng cây rọi vào gương mặt đã bị thời gian in những nếp hằn trên vầng trán và khóe mắt, ông cất tiếng khó nhọc:
- Bởi vì mẹ con là mối tình đầu vô cùng sâu nặng nhưng dang dở của ba!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play