Lúc này đây, khi mọi chuyện vỡ lỡ, Hiệp mới nhận ra mình đã quá nông cạn và thiếu nghĩ suy. Trong một phút bốc đồng, đánh mất lý trí để rồi làm tổn thương đến người yêu bé nhỏ của mình. Anh toan bước xuống giường, tiến từng bước chậm rãi đến bên Xuyên, khi bàn tay vừa với tới thì cậu chàng lùi lại, cố ý né tránh để Hiệp không thể chạm vào:
- Đừng động vào người tôi, thân thể này cách đây ít phút đã bị anh chà đạp làm cho ô uế rồi! Nó không còn xứng đáng với thân phận cao quý của anh nữa đâu! - Nước mắt cậu vẫn không ngừng rơi trên hai bờ má trắng hồng, pha lẫn chút tím tái vì mệt mỏi và đau đớn.
- Xuyên, anh xin lỗi… Anh không phải muốn làm em bị tổn thương đâu! Chỉ là anh…
- Đừng nói thêm lời nào nữa! Chỉ khi nóng giận nổi lên, anh mới lộ ra bản chất thật của mình nhất, anh hoàn toàn xem thường tôi, coi tôi là thứ công cụ để thỏa mãn. Vì thế đến cách trừng phạt hỏi tội cũng theo kiểu đó mà làm! Anh thật quá ghê tởm!!!
- Không, anh không phải…
Xuyên giơ bàn tay lên cố ý muốn ngăn lời Hiệp nói, giờ phút này cậu không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào nữa. Bản thân cậu mới là người lo sợ chia ly nhất, vì thế đã luôn trân trọng từng ngày, thương quý từng khoảnh khắc, đồng thời hết lòng tin tưởng vào người cậu yêu. Thế mà đổi lại, chính người ấy lại đối xử với mình một cách tàn nhẫn, không thèm tra hỏi lấy một lời, cứ thế lẳng lặng làm theo cảm tính của bản thân. Xuyên nhặt lấy quần, áo và đồ lót nằm rãi rát xung quanh, sau đó xoay người rời khỏi phòng. Tuy nhiên vì chỗ vừa bị tấn công còn rất đau, ê ẩm tê buốt nên không thể di chuyển nhanh được. Xuyên lê người đi từng bước chân khó nhọc, cắn môi dưới cố chịu đựng để không kêu lên, cố gắng dạng chân một chút cho chỗ đó bớt đau. Nhìn thấy cảnh tượng đó Hiệp rất đỗi đau lòng, liền bước tới nắm lấy tay cậu bé:
- Để anh bế em vào phòng tắm rữa cho sạch, rồi xem chỗ bị đau có sao không?!
- Tránh xa tôi ra! – Xuyên hét lớn, gạt phắt tay Hiệp ra, nét mặt vô cùng hung hãn. – Anh mà còn chạm vào người tôi nữa, tôi liều mạng với anh cho xem!!!
Nhìn thấy loại biểu cảm đầy căm hờn pha lẫn ghê sợ của Xuyên dành ình, Hiệp hiểu rõ bản thân đã gây ra tội nghiệt quá lớn. Vì thế anh đành để cho cậu tự đi một mình, rời khỏi phòng…
Xuyên cũng không biết mình đã ở trong phòng tắm đó bao lâu, khóc bao nhiêu lâu nữa. Chỉ biết đến khi ba và mẹ nuôi lên phòng, gõ cửa kêu réo ầm ĩ, lấn át đi tiếng vòi sen tuông ào ạt thì cậu mới tỉnh cơn mê, vội vàng rữa ráy thật sạch sẽ rồi xuống lầu. Trước khi đi, cậu nhìn vào gương một lần, cố gắng để nét mặt trở nên tươi tỉnh, nở nụ cười hồn nhiên như chưa từng có chuyện gì, tuy nhiên đôi mắt thì vẫn đỏ ngầu sưng húp. Đáng lý ra ba và mẹ nuôi cũng không gọi hối thúc như vậy, chỉ vì Hiệp đã dùng lý do nào đó để cho hai người họ chú ý, hòng kéo Xuyên ra khỏi phòng, tránh tình cảnh cậu chàng làm điều gì dại dột. Ngồi trong bàn ăn, ba và mẹ nuôi liên tục hỏi han:
- Có chuyện gì vậy con? Sao ở trong phòng tắm lâu quá vậy? – Ba hỏi chuyện trước.
- Dạ không có gì đâu ba, tại hồi trưa con sẩy chân té xuống vũng sình nên dơ và hôi quá, phải tắm thật kỹ mới hết mùi! – Câu trả lời của Xuyên hòng che đậy sự thật, nhưng cũng phản phất chút gì đó theo nghĩa bóng.
- Trời đất, đi cách sao mà để té vậy? Rồi có sao không, có bị trầy trụa xây xướt chỗ nào không? - Mẹ nuôi cũng rất lo lắng.
- Dạ không sao đâu, té nhẹ thôi ạ!
Trong suốt bữa ăn, Hiệp hoàn toàn im lặng, chỉ có ánh mắt là không hề rời khỏi Xuyên lấy một giây. Còn Xuyên hoàn toàn phớt lờ, xem như không có gì và sự tồn tại của ai đó là không khí, chẳng để tâm tới ánh nhìn đó. Mọi chuyện êm xuôi, không có biến động gì bị phát giác, Xuyên phụ mẹ dọn dẹp vài thứ sau đó cũng lên phòng học bài. Người ấy cũng đi theo, bám sát, đợi đến khi cậu mở cửa phòng toan đóng lại thì mới lấy tay chặn rồi lên tiếng:
- Chúng ta nói chuyện chút đi em!
- Ngay giờ phút này, tôi không muốn nhìn mặt và đối thoại với anh nữa! Nếu còn giữ chút lòng tự trọng thì hãy để cho tôi được yên!